Chương 46

Phát hiện cảm xúc phức tạp trong nụ cười của cậu! Randall vậy mà bị thất thần trong chốc lát, trầm mặc hai giây, nói:"Cậu trở về đi."

"Ân!" Hạ Mạt chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt cũng rút đi.

Kỳ thật trong lòng của cậu rất luyến tiếc rời đi! Bởi vì sau lần gặp mặt này, rất có khả năng cậu phải đợi hai mươi ngày nữa mới có thể gặp mặt hắn.

Cậu nhớ tới cảnh tượng lúc Randall bị hiểu lầm là đã chết trong rừng rậm mô phỏng lúc trước, lúc ấy cậu liền hạ quyết tâm muốn tận dụng hết thời gian hai người ở chung một chỗ, nay hai người đã ở chung một chỗ rồi, chẳng lẽ cậu không làm cái gì cả, cứ rời đi như vậy?!

Không! Cậu cần phải chủ động làm một cái gì đó!

Hạ quyết tâm! Hạ Mạt dừng lại cước bộ, quay đầu, nói: "Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?"

"Mời nói."

"Ngài có nghĩ tới tìm đối tượng sao?"

"......" Thật vất vả lấy dũng khí nói ra những lời này, lại không có đến đáp lại!

Dũng khí dành dụm tại ngực bỗng nhiên biến mất không còn một mảnh, cậu chỉ có thể cười gượng hai tiếng, khoát tay, giả vờ vô tình nói:"Rất nhiều người đều biết tôi là bạn cùng phòng của ngài nên bọn họ đều nhờ tôi hỏi thăm xem ngài có tính toán đến phương diện này không?! Nếu ngài không nghĩ trả lời thì cũng không cần miễn cưỡng.

Ha ha ha! Tôi sẽ tự mình châm chước nên trả lời bọn họ vấn đề này như thế nào?! Ngài không cần để ở trong lòng."

Một hơi nói xong đoạn này, Hạ Mạt lập tức xoay người chạy về phía thang máy.

Dọa chết người, dọa chết người!

Tuy rằng cậu có bịa lại! Thế nhưng chắc chắn Randall sẽ cảm thấy cậu thự ngốc thực đáng cười đi?!

Tại sao tự dưng đầu óc của cậu lại nóng lên mà hỏi cái vấn đề này chứ?! Nói thẳng "Em yêu anh" Không phải được rồi?!

Hiện tại nói cái gì hết thảy đều chậm! Trời a… Về sau ta phải đối diện với Randall như thế nào đây?!

Cậu đau đầu vọt vào trong thang máy, chân tay luống cuống ấn vào nút tầng hai, ngay khi cửa thủy tinh sắp hoàn toàn đóng kín lại, bỗng nhiên có một bàn tay thò vào từ bên ngoài!

Hạ Mạt bị giật mình, đợi đến khi cậu nhìn thấy người bên ngoài thì càng trở nên bối rối.

"Ta còn chưa đáp lại, cậu liền chạy?"

Randall khí thế mạnh mẽ đi vào, đứng ở trước mặt Hạ Mạt giống như một bức tường.

Hai người cùng ở trong một không gian nhỏ hẹp, thân hình cao lớn, khí thế cường đại của Randall ép đến làm cho Hạ Mạt không thể thở nổi! Cậu không dám đối mặt với Randall liền đem đầu nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào góc thang máy.

"Tại sao lại không nói lời nào? Không muốn biết đáp án?" Randall để sát vào Hạ Mạt, nhẹ giọng hỏi.

"Tôi...."

Người trước mặt đỏ đến nỗi sắp chảy ra máu, ác liệt giấu ở trong lòng vẫn luôn kêu gào khi dễ cậu! Thế nhưng Randall thủy chung vẫn không nỡ… Y dần dần thu nạp khí thế, nói nhẹ:"Trở về nói cho bọn họ! Nếu may mắn gặp được đối tượng thích hợp… Ta tuyệt không dễ dàng buông tay."

"Đinh......" Cửa thang máy mở ra! Vị trí đứng của Randall vừa vặn ngăn trở đường ra! Hạ Mạt chỉ có thể thần sắc câu nệ xem xét bên ngoài cửa thang máy.

"Nghe rõ sao? Trả lời của ta."

"Ân." Hạ Mạt gật đầu… Tim đập nhanh không giống bình thường.

Cậu có một cảm giác kỳ lạ, Randall đối với cậu hẳn là có hảo cảm! Bằng không dựa theo cá tính thanh lãnh đạm mạc kia của Randall, thực sự không cần thiết phải đưa cậu trở về, cũng không cần thiết phải vì một vấn đề mà đuổi theo thang máy.

Trọng sinh lại một đời, cậu vẫn khát vọng giữa hai người sẽ có quan hệ càng thân mật hơn! Nay thời cơ vừa lúc, cậu có thể lợi dụng cơ hội này cùng Randall càng tiến thêm một bước sao?

Tâm tình nhảy nhót mà lại thấp thỏm.

"Randall điện hạ." Hạ Mạt cúi đầu, thân thể buộc chặt, yếu ớt giống như một sợi dây đàn tùy thời đều có thể đứt đoạn.

"Ta nghe."

"Nếu tôi nói… Tôi đã ái mộ ngài từ lâu, ngài sẽ cảm thấy kỳ quái sao?"

"......"

Randall không có lập tức trả lời mà là đang phán đoán xem những lời nói này của Hạ Mạt là thật hay giả.

Sức quan sát của y rất kinh người, Hạ Mạt vốn cũng không là một người biết che giấu! Y thường xuyên có thể nhìn thấy được tầm mắt lưu luyến của cậu.

Tầm mắt kia thật ôn nhu, giống như bao hàm vô tận nhu tình mật ý, lại cố tình cất giấu áy náy cùng thống khổ.

Randall không biết tại sao Hạ Mạt lại ôm một loại tâm tình phức tạp với y như thế! Y tin tưởng trước khi đến Exxon y chưa từng nhận thức Hạ Mạt bao giờ.

Trầm mặc của Randall khiến cho Hạ Mạt lập tức rơi vào hầm băng.

Quả nhiên là cậu lỗ mãng liều lĩnh? Từ nay về sau cậu sẽ bị xếp vào sổ đen cự tuyệt kết giao sao?

Hạ Mạt chậm rãi siết chặt nắm tay, răng nanh không tự giác cắn môi dưới.

Đúng vậy! Vô luận là ai đối mặt với thông báo từ một người mới nhận thức không đến nửa tháng, đều sẽ cảm giác thực đáng cười đi?

Thế nhưng mối liên hệ giữa cậu và Randall không chỉ mới mười ngày, khúc mắc của bọn họ rõ ràng đã bắt đầu từ đời trước! Nhưng thứ này không thể nó cho Randall, ngay cả khi nói, Randall sẽ tin tưởng sao?

Cho dù hắn tin tưởng thì hắn cũng sẽ bởi vì một người căn bản vốn không tồn tại ở trong trí nhớ mà thương cậu sủng cậu sao?

Không! Sẽ không!

Ngực bị đè nén dến khó chịu, cậu gian nan nặn ra một nụ cười cương ngạnh, nói: "Phi thường cảm tạ ngài đưa tôi trở về! Tôi đi về trước! Hẹn gặp lại."

Không thể không nói, xem biến hóa trên mặt của tiểu ngốc tử này rất thú vị! Thế nhưng khi y nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy này bỗng nhiên đánh mất ý trí chiến đấu gục đầu xuống rời đi, trong lòng lại mạc danh khó chịu.

Tay của hắn kéo lại cánh tay mảnh khảnh kia, nói: "Cậu luôn tùy tiện lung tung đặt ra vấn đề nhưng lại không để ý đến câu trả lời của người khác như vậy sao?"

"......"

"Nhìn ta."

Hạ Mạt chậm rãi ngẩng đầu… Thấy đôi mắt ngập nước kia, Randall không tự giác làm thanh âm nhẹ lại: "Ta… Sẽ không cảm thấy kỳ quái! Thế nhưng, cậu xác định là thích ta?"

Ngữ khí của câu nói này của Randall không khác đời trước một chút nào, thanh tuyến cố ý đè thấp làm tim của Hạ Mạt run lên, mở to hai mắt muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn bây giờ có giống đời trước hay không!

Hai mắt trong veo thâm thúy buông xuống, chăm chú nhìn, đôi môi mỏng nhạt màu kia hơi cong lên, gợi lên nụ cười nhẹ như có như không, chỉ từ một nụ cười thản nhiên này, Hạ Mạt có thể nhìn thấy thoải mái sung sướиɠ thậm chí mang theo một chút chế nhạo của y.

Đúng vậy! Chính là biểu tình như vậy!

Đời trước Randall đối với cậu chính là biểu tình như vậy! Cậu có thể tự kỷ cho rằng, Randall cũng có ý đối với cậu sao?!

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tâm tình giống như một chiếc xe đang qua núi hết lên lại xuống! Cậu sắp không chịu nổi!

Randall thoáng để sát vào, hỏi:"Tại sao lại không nói lời nào?"

A!

Trời ạ!

Thỉnh không cần dùng loại ánh mắt dụ hoặc cực lực này nhìn ta!

Hạ Mạt không thích hợp nuốt một ngụm nước miếng, lý trí nói cho cậu rằng phải rời khỏi ánh mắt của Randall, thế nhưng tình cảm lại luyến tiếc, nội tâm giao chiến đến thống khổ không chịu nổi.

Randall nghĩ kỹ, từ khi hắn hỏi vấn đề kia, tinh thần của tiểu ngốc tử này luôn hoảng hốt, là lời nói của mình đã họa đến hắn? Bàn tay vẫy vẫy trước mặt cậu, người rốt cuộc hồi thần.

"Điện hạ?"

"Nghĩ gì?"

"Không, không có gì." Hạ Mạt nhanh chóng lắc đầu, không thể nói là cậu đang yy cuộc sống tính phúc sau này của hai người đi!

Randall nghiêm túc đánh giá cậu một lúc lâu rồi thu hồi tầm mắt, ngược lại giương mắt quan sát sắc trời, đối Hạ Mạt nói:"Trở về đi, thời gian không còn sớm ."

"A?”

Kịch tình chuyển hoán quá nhanh, Hạ Mạt trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Randall nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của cậu, không tự giác cười cười, có chút lý trí nói:"Chuyện cảm tình không thể gấp được, ta cho cậu thời gian để suy xét."

Nói xong, săn sóc đưa Hạ Mạt ra thang máy, xoay người trở lại thang máy.

Hạ Mạt lăng lăng đứng ở cửa thang máy, ánh mắt cùng thang máy chậm rãi xuống phía dưới, nhìn theo Randall ngồi phi thuyền rời đi, trong cả quá trình này cậu luôn ở trong một trạng thái hỗn độn.

Thẳng đến khi cậu về nhà, tắm rửa lên giường ngủ, cũng vẫn không suy nghĩ ra đến cùng Randall bảo cậu suy nghĩ cái gì......

—-

Trải qua thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, Hạ Mạt bắt đầu đầu nhập vào trong quá trình học tập khẩn trương mà lại dồi dào.

Chương trình học của năm nhất đại bộ phận cũng không khó hiểu, đều là giới thiệu thô thiển về tri thức lý luận!

Đương nhiên, trong đó cũng có một số chương trình học cần phải động thủ, ví dụ như phần "tổ hợp bộ phận" luôn rất cần thao tác thực tiễn .

Cái gọi là bộ phận tổ hợp, tên như ý nghĩa, chính là dùng tinh thần lực khiến cho giao diện của hai bộ phận phát sinh thay đổi rất nhỏ, do đó khiến chúng nó kết hợp một cách hoàn mỹ, thông qua những bộ phận tổ hợp bất đồng, có thể cấu thành binh khí, cơ giáp thậm chí là chiến hạm lớn.