Chương 4:

Emma năm nay mới 27 tuổi, theo lý thuyết chính là thời điểm phong nhã hào hoa, có mị lực của nữ nhân thành thục, nhưng nếu so sánh với Tiểu Mai, tuổi này liền không thể nói là ưu thế.

Tiểu Mai năm nay chỉ mới 18 tuổi, là nữ Beta, tướng mạo coi như phát triển, thân thể phát dục rất khá, chẳng qua bình thường nàng luôn mặc quần áo khá rộng, không thể hiện ra mà thôi.

Hoạt động tay chân xong, Tiểu Mai cúi đầu sửa sang lại quần áo, vừa nghĩ đến đêm nay có thể cùng tướng quân uy mãnh cường tráng triền miên, tim liền đập thình thịch, khuôn mặt cũng đỏ rực .

—-

Trong nhà ăn, từ khi Emma cùng Tiểu Mai rời đi, Hạ Khoa liền có vẻ tâm thần không yên, qua loa cơm nước xong, hắn lạnh lùng nói câu "Ăn no", cũng không để ý đến phản ứng của Hạ Mạt cùng Ngọc Chương, bỏ lại bát đi ra.

Hạ Mạt cười lạnh.

Ngọc Chương lộ vẻ nghi hoặc, chỉ thấy con trai giữ chặt tay hắn, bỡn cợt nói: "Papa… Buổi tối chúng ta có trò hay để xem."

"Trò hay?" Ngọc Chương như lọt vào sương mù, nhưng con trai không muốn nhiều lời, hắn cũng không hỏi, chỉ cùng con trai trở lại phòng, một bên nói chuyện phiếm, một bên chờ đợi "trò hay" trình diễn.

—-

Nói đến bên này, Hạ Khoa hấp tấp chạy đến cửa phòng Emma, lập tức thể hiện phong thái tướng quân, đẩy cửa ra đi vào.

Tiểu Mai đang đứng ở bên giường, thần sắc kính cẩn ôn nhu! Ánh mắt nóng bỏng của Hạ Khoa đánh giá ngực cùng mông ả hai vòng.

Sau đó "Khụ khụ" Hai tiếng, nhìn chằm chằm Emma trên giường, đứng đắn nói: "Phu nhân thế nào ?"

Tiểu Mai nghe thanh âm của hắn, lập tức xấu hổ tiến lên,"Tướng quân, phu nhân đã ngủ."

Nam nhân khoanh tay trước ngực,"Ngươi chắc chắn?"

"Vô cùng chắc chắn, lần này còn thả gấp đôi!"

Nam nhân nháy mắt cười dâʍ đãиɠ, vươn ra tay lớn xoa nắn chỗ bả vai của ả ám chỉ, "Làm được không tệ."

"Tướng quân......"

Nam nhân khơi mào cằm của ả, hôn nhẹ một ngụm, "Lâu không gặp như vậy, có nhớ ta không? Ân?"

Tiểu Mai mị nhãn như tơ nhìn hắn một thoáng, ngượng ngùng quay mặt đi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu,"Mỗi ngày đều nhớ."(vanthulau.wp.com)

"Ác? Mỗi ngày đều nhớ? Đó là nơi này nhớ......" Bàn tay đặt trên vai nàng chậm rãi trượt xuống, một bàn tay dừng ở bộ ngực nở nang của nàng, một tay còn lại từ dưới hướng lên trên thò vào trong váy,"Vẫn là nơi này nhớ?"

Tiểu Mai hai chân mềm nhũn, nhu nhu tựa vào ngực Hạ Khoa, môi trơn bóng nửa mở, nhỏ giọng: "Đều nhớ."

Nam nhân cười to, trực tiếp ôm ả lên trên bàn, xốc váy lên.

"Đừng!" Tiểu Mai muốn nhưng còn từ chối, "Đây là phòng của phu nhân."

"Sợ cái gì, nàng đều đã ngủ!" Nói xong liền xé mạnh áo của Tiểu Mai, kéo xuống quần con màu phấn hồng, liền nghe thấy thanh âm một nữ nhân phẫn nộ đến cực điểm.

"Hạ Khoa! Lão nương gϊếŧ ngươi!"

Hạ Khoa thiếu tướng còn chưa kịp phản ứng, Emma cũng đã giống như bị điên bổ nhào vào người hắn vừa cào vừa cắn, Tiểu Mai hét lên một tiếng, từ trên bàn lăn xuống, lấy quần áo đã bị hư tổn bao lấy mình.

Hạ Khoa hiển nhiên sợ ngây người, kinh hãi bởi khí thế như gió bão không giống bình thường của Emma, trong lúc nhất thời không chống đỡ được liên tục lui về phía sau, "Em, em không phải ngủ sao?!"

"Hừ! Đúng vậy, dùng mê dược làm tôi hôn mê, các người đôi cẩu nam nữ này không coi tôi vào đâu tận tình phóng đãng!"

Tiếng động ồn ào làm mọi người trong phủ tướng quân bị kinh động.

Hạ Mạt nhếch môi cười cười lạnh, nói với Ngọc Chương: "Papa, chúng ta đi thôi."

Ngọc Chương cũng hiếu kỳ bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng xem thần sắc của con trai, tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có sự tình phát sinh, hắn cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau Hạ Mạt, đi về phía ngọ nguồn tranh cãi ầm ỹ.

Khi hai người đến, đa số người trong phủ cùng với mấy tên cảnh vệ đã đến , bởi vì nơi này là phòng của nhị phu nhân, mọi người chỉ có thể vây quanh ở bên ngoài không dám đi vào.

Hạ Mạt nhấc chân liền muốn đi vào trong, Ngọc Chương lại giữ chặt lấy tay cậu.

Hạ Mạt thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:"Loại chuyện này, phải nhiều người mới có ý tứ." Sau đó kéo Ngọc Chương đi vào.

Bên trong đã sớm liền loạn thành một đoàn.

Tiểu Mai lui tại góc tường anh anh khóc.

Emma giống như bị điên đuổi theo Hạ Khoa đánh chửi, đồ cổ được trưng bày trong phòng để trang trí tất cả đều biến thành vũ khí trong tay nàng.

Hạ Khoa chột dạ, tự nhiên không dám phản kháng! Emma tức đến tột cùng, cũng không để ý cầm trong tay rốt cục là cái gì, thầm nghĩ dùng ngoạn ý này đập chết nam nhân dám vũ nhục nàng, phản bội nàng này.

Kết quả là, khi nàng đã đập vỡ gần hết đồ trong phòng, nàng cũng không biết từ chỗ nào lấy đến một quả cầu thủy tinh nặng trịch, dùng sức ném về phía Hạ khoa!

Chỉ nghe "Oành" một tiếng, Hạ Khoa không chạy, hắn lăng lăng đứng tại chỗ, ngẩng đầu sờ lên trên, máu tươi nháy mắt phun ra. Hắn xoay người, nâng tay chỉ vào Emma, khóe miệng mấp máy hai cái, cái gì cũng chưa nói gục trên mặt đất.

Emma nháy mắt giật mình, nàng hiển nhiên không nghĩ tới mình cư nhiên lấy quả cầu thủy tinh đập một lỗ thủng lớn như vậy trên đầu Hạ Khoa. Trong lúc nhất thời phản ứng không lại, chỉ có thể lăng lăng đứng ở tại chỗ nhìn.

Hạ Mạt nhướn mày, trong ánh mắt chợt lóe qua một tia trêu tức.

Tiểu Mai thấy người ngã xuống, lúc này mới nén khóc, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm không nhúch nhích ở đó.

Trong bốn người, cũng chỉ có Ngọc Chương đầu não thanh tỉnh, hắn vừa nhìn thấy Hạ Khoa ngã xuống đất liền cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi !

Quan hệ của hắn với Hạ Khoa đương nhiên không tốt, thậm chí đáy lòng của hắn có chút hận Hạ Khoa, nhưng người này rốt cục vẫn là trượng phu trên danh nghĩa của hắn!

Vì thế hắn đi qua, đem ngón tay đặt ở dưới mũi hắn thăm dò hô hấp.

Hạ Mạt đi qua, giống như thân thiết ngồi xổm xuống:"Phụ thân thế nào ?"

Ngọc Chương thản nhiên nói: "Vẫn còn hô hấp, gọi người đưa đến bệnh viện."

Hạ Mạt tận chức tận trách sắm vai con trai ngoan ngoãn hiếu thuận, khi chạy đến bân ngoài đôi mắt đều đỏ, "Phụ thân bị thương, nhanh chóng đưa đến bệnh viện!"

Cảnh vệ viên lập tức chạy vào, thấy phòng lộn xộn không nói hai lời, kéo đệm giường xuống làm thành một cái cáng đơn giản rồi nâng đi.

Ngay sau đó, Hạ Mạt lại lặng lẽ an bài một người hầu đi cảnh sát cục báo án.

Chỉ chốc lát sau, cục trưởng cục cảnh sát mang theo hơn mười tên cảnh sát chạy tới, trực tiếp mang Emma và Tiểu Mai đang khóc sướt mướt đi.

Người vây xem rời đi gần hết , cục trưởng đi đến trước mặt Hạ Mạt, khách khí nói:"Thiếu tướng thụ thương không phải là nhỏ! Vụ án này chúng ta nhất định sẽ điều tra cẩn thận, cố gắng ngày mai sẽ có kết quả phỏng vấn."

"Cảm tạ cục trưởng quan tâm." Hạ Mạt tiễn bước cục trưởng, cùng Ngọc Chương trở lại phòng.

Vào trong phòng, Ngọc Chương liền buông xuống bộ mặt lãnh đạm trước người ngoài, thân thiết hỏi: "Hôm nay là có chuyện gì?"

Hạ Mạt rót cho Ngọc Chương một ly nước trà, nói: "Papa uống nước."

Sau đó ngồi ở đối diện Ngọc Chương, cười đến đặc biệt giảo hoạt, nói: "Kỳ thật việc này rất đơn giản! Hạ Khoa cùng Tiểu Mai nɠɵạı ŧìиɧ, kết quả bị nhị phu nhân bắt ngay tại trận.”

Con trai hô thẳng tên của tướng quân! Ngọc Chương cũng không có cảm giác có cái gì không đúng, chỉ là ông thực kinh ngạc Hạ Khoa cùng Tiểu Mai cư nhiên sẽ......

Thế nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại , gả cho Hạ Khoa lâu như vậy tự nhiên biết nam nhân kia có đức hạnh như thế nào, nhớ tới ngày đó không phải nhị phu nhân vào cửa bằng cách đó sao!

Hạ Mạt thấy papa nãy giờ không nói gì, cho rằng hắn đang vì nam nhân thương tâm, vì thế an ủi nói:"Papa đừng khổ sở! Loại nam nhân này không đáng để ngài để bụng."

Ngọc Chương minh bạch con trai lo lắng, cười nói: "Tại sao ta lại có thể lo lắng cho hắn chứ, ta cùng hắn ngay từ đầu liền không có tình cảm. Ngược lại là con, Hạ Khoa nằm viện, chuyện đến trường của con......"

"Papa yên tâm, người kia vì có thể sớm thăng quan phát tài, đã làm xong thủ tục cho con, ngay cả ức chế tề đều đã chuẩn bị tốt ."

"Vậy là tốt rồi." Ngọc Chương buông chén trà, cầm tay Hạ Mạt, thần sắc hiền lành mà lại ôn nhu,"Cái nhà này đã sớm không thành bộ dáng gì cả , con có thể rời đi sớm cũng tốt, đỡ phải chịu tội.

Chỉ là ngày sau đi trường học, cùng Alpha xen lẫn cùng nhau, nhất định phải bảo trì cự ly thích hợp với bọn họ, nhất là nửa năm nữa trưởng thành, lần đầu tiên phát tình kì......"

"Papa, con biết!"

Được rồi! Tuy nói lần trước làm chuyện này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng sống lại một lần, bị lão ba nhắc tới kỳ sinh lý, vẫn là sẽ cảm giác đặc biệt không được tự nhiên, nói: "Con có đúng mực! Những tri thức này lão sư đã sớm dạy con."

"Con hiểu là tốt rồi." Ngọc Chương ôn nhu vuốt ve hai má của Hạ Mạt, chỉ chốc lát sau, cúi đầu cầm lấy một cái thẻ mỏng, nói: "Papa không để dành được quá nhiều, tấm thẻ này con cầm, bên trong có 5 vạn Lahu tệ, nếu là mua sắm chuẩn bị này nọ liền lấy đi dùng."