Chương 1: Trọng Sinh

Âm thanh ồn ào kéo theo đám đông đang nhảy múa trên sân khấu. Mùi rượu nồng nặc, cùng với tiếng nhạc pop thời thượng chói tai khiến không khí cả quán trở nên náo nhiệt.

“ Nguyễn Tinh, chỉ là bộ dạng kinh tởm và ghê tởm của cậu, nhìn thấy cậu là tôi sẽ no nê rồi, còn ăn bánh gì nữa!” Giọng nói lạnh lùng đặc biệt rõ ràng trong quán bar ồn ào này.

Nói xong, khóe miệng của người đàn ông hơi câu lên, anh ta vươn một tay cầm lấy chiếc bánh của cô gái trước mặt, ném vào mặt cô gái.

Nhiều người gần đó không khỏi thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Hahaha, con quái vật xấu xí này đáng bị như vậy. Nó lớn lên như thế này còn chưa từng soi gương sao?"

"Trưởng thành thành cái bộ dáng quỷ này mà cũng dám theo đuổi anh Cảnh của chúng ta, đúng thật là cốc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga"

······

Nguyễn Tinh cảm thấy có gì sền sệt dính trên mặt , cô lau mặt của mình, nhìn vào cảnh trước mặt cô có chút choáng váng, kèm theo hương thơm mạnh mẽ kí©h thí©ɧ cô hắt hơi.

Đây là đâu? Cô bị sao vậy?

Nguyễn Tinh nhất thời không nghĩ sâu, trên mặt nóng bừng đau đớn làm cô không thể bỏ qua, vô cùng khó chịu, cô hồn bay phách lạc không nên có cảm giác gì, chuyện này làm sao có thể?

Bọn hắn chắc chắn cô vì mặt dính đầy bánh mà ngượng chín cả mặt, cả khuôn mặt trở nên chật vật không chịu nổi,cô đang đứng bất động nhất định sẽ không vì một bước lùi nhỏ như vậy mà rời đi.

Không cần phải nói, một giây tiếp theo chính cô sẽ chủ động bám dính vào.

Không ai trong trường cấp ba không biết rằng con quái vật xấu xí này thích anh Cảnh đến điên.

“Cút đi.” Nhìn thấy cô vẫn đứng đó, giọng nói của Hoắc Cảnh lạnh lùng trầm xuống.

Thật quen thuộc? Tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy? Giống như trước đây đã nghe qua rất nhiều lần.

Trước mắt cô dường như có thứ gì đó trắng xóa, cô mạnh mẽ đưa tay lên lau mắt, điều này khiến cô có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Khung cảnh quen thuộc này, đồ đạc quen thuộc, nam nữ quen thuộc, đây không phải là quán bar ở quảng trường Kim Thành sao?

Cô nhớ rõ mình không phải đã trở thành một tia linh hồn sao?

Cô hẳn không nên lang thang trong quảng trường?

Làm sao cô lại đến nơi này?

Tuy nhiên, lúc này cô không nhận ra bóng dáng cao lớn trước mặt.

Sau đó Nhuyễn Tinh xoa xoa đầu óc không rõ ràng của mình, đột nhiên, như thể cô đã nhớ ra điều gì đó.

Nhân tiện, nghĩ lại, đây ... đây là giọng nói của một người.

Không biết kiếp trước cô đã nghe giọng nói này không biết bao nhiêu lần, khiến cô không thể quen hơn được nữa.

Để xác nhận người trước mặt thực sự là Hoắc Cảnh, cô điên cuồng dụi dụi mắt.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là người thanh niên hung hãn và kiêu ngạo , Nguyễn Tinh không khỏi cảm thấy đau đầu.

Người thiếu niên trước mặt có nước da trắng mịn, đường nét góc cạnh sắc sảo, hầu kết xinh đẹp gợi cảm, thần sắc quyến rũ hiện , đứng thẳng ở nơi đó, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh buốt.

Cô nhớ rõ mình đang nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo, từng nhát dao lạnh lẽo cứa vào tim, vết máu loang lổ ... Đau thấu xương, thân thể cô đến giờ vẫn còn nhớ rõ.

Cô vẫn chưa chết sao? Chuyện này diễn ra như thế nào?

Nguyễn Tinh không ngừng suy nghĩ về hai câu cô đã nghe trước đó, trong đầu cố gắng tìm kiếm điều gì đó, rất nhanh liền nghĩ đến , đây là năm thứ ba trung học, Hoắc Cảnh Lễ tổ chức sinh nhật , sao có thể ... ·

Chẳng lẽ cô trùng sinh, một lần nữa về lúc mười tám tuổi năm đó ···

Cô chưa bao giờ nghĩ ông trời lại cho cô cơ hội làm lại , kiếp này cô nhất định sẽ bảo vệ tốt ba, bảo vệ gia đình của mình, cùng Lâm Thần chăm chỉ học tập, sẽ không bị lừa dối bởi Lục Vãn, tránh xa Hoắc Cảnh người đàn ông vẫn luôn làm tổn thương mình.

Nguyễn Tinh nhớ tới kiếp trước mình vào ngày này, để mừng sinh nhật cho Hoắc Cảnh, cô đã lấy hết tiền tiêu vặt của mình bỏ ra bao toàn bộ quán bar, nhưng cuối cùng thứ mà cô nhận được lại là sự sỉ nhục của Hoắc Cảnh.

Cô vui vẻ đem chiếc bánh do chính mình làm ra cho Hoắc Cảnh, nhìn hắn ngây ngô, tưởng rằng hắn sẽ rất cảm động, thậm chí còn tiếp nhận mình, thế nhưng chờ cô là vẻ mặt kỉnh bỉ của hắn đem bánh kem tự tay cô làm ném vào mặt cô không thương tiếc.

Thời điểm này cũng quá không khéo đi, sống lại lúc nào không sống lại sống ngay lúc bị Hoắc Cảnh đem bánh ném vào mặt của cô.

Bây giờ cô không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn cô đang rất chật vật , đầu tóc bù xù với khuôn mặt đầy bánh.

Nhìn người thanh niên đang mỉa mai trước mặt, và một nhóm người đang xem náo nhiệt bên cạnh, họ thì thầm với nhau và nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tinh trong mắt họ không che giấu sự giễu cợt và khinh bỉ, nếu là đời trước cô có lẽ rất khổ sở.

Nhưng vào lúc này, cảm xúc của cô không hề dao động một chút nào.

Thật ra mà nói, cô thật sự không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Hoắc Cảnh, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nghĩ đến vì người đàn ông này tiêu nhiều tiền như vậy, cô liền cảm thấy đau lòng.

Không, dù sao cô cũng phải bù đắp cho sự tổn thất ngày hôm nay.

Sau đó, cô đã thực hiện một bước đi táo bạo giữa tiếng cười của mọi người.

Cô nhanh chóng lau mặt dính đầy bánh kem, rồi lao lên sân khấu, vô tình đẩy những người đàn ông và phụ nữ đang nhảy trên sân khấu ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô vươn tay cởi micro, không hiểu tại sao hành động ngạo mạn và lỗ mãng của cô lúc này lại mang vài phần tao nhã, cũng không khiến người ta cảm thấy như vậy là bất lịch sự và thiếu giáo dục.

Hoắc Cảnh khẽ cau mày, cũng giống như hầu hết mọi người, hắn ta nhìn Nguyễn Tinh với vẻ giễu cợt, hoàn toàn không rõ người này định làm gì.

Nhưng mà, hôm nay quái vật lại to gan như vậy, hắn có chút hứng thú xem một trò cười, ánh mắt rơi vào bóng dáng kia hiện tại càng nhiều thêm mấy phần dò xét.

Âm thanh chói tai cùng ánh đèn flash chớp tắt khiến lông mày của Nguyễn Tinh nhíu lại có chút bực bội.

Cô đi về phía trước hai bước, tắt đi âm thanh đang khiến cô đau đầu, động tác của cô làm rất gọn gàng.

Sau toàn bộ động tác, trong mắt cô không có một tia sợ hãi.

Âm thanh ồn ào đột ngột dừng lại, gần như cùng lúc đó, cả hội trường đột nhiên im lặng.

Dù là đang khiêu vũ hay đang uống rượu trên sân khấu, thì khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, ánh mắt không hài lòng của mọi người đều đổ dồn về Nguyễn Tinh.

Ánh mắt chế giễu lộ rõ

vẻ không hài lòng với Nguyễn Tinh.

" Thật mất hứng, mọi người đang chơi!"

"Con quái vật này đầu óc lại trúng gió cái gì !"

"Có cho mọi người chơi hay không?"

······

Các âm thanh chửi rủa và mỉa mai trong đời trước dần dần trùng với thời gian này.

Nguyễn Tinh bình tĩnh nhìn sắc mặt của những người bên dưới, như thể đang xem một trò đùa .