Chương 1: Lăng Vân đau lòng

"Vèo!"

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, kèm theo âm thanh xương thịt bị cắt đứt, máu tươi bắn tung tóe trong tuyết bay. Sau khi máu bắn tung tóe, một người phụ nữ với thanh kiếm sắc bén và khuôn mặt quyến rũ với đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ địch bị chặt đầu xuống đất, trong đôi mắt lạnh lùng như nước mùa thu không hề có chút cảm xúc nào.

Người phụ nữ chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng trong mùa đông lạnh giá, chiếc váy vốn trắng tinh giờ đã bị nhuộm đỏ bởi vô số máu tươi.

Dưới chân nàng, gần một trăm thi thể chất đống trên nền tuyết trắng, máu loãng chảy ra từ xác chết đã nhuộm nền tuyết trắng xung quanh thành một màu đỏ...

Nhưng...

Tất cả những chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Người phụ nữ hơi ngước mắt lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn hàng vạn người đang tụ tập thành vòng tròn cách đó trăm mét, mọi người ở đó đều đang dùng vẻ mặt gần như tham lam nhìn chòng chọc vào nàng.

Nàng bất động, đôi mắt của người phụ nữ lần lượt quét qua từng khuôn mặt của những người đó, khóe miệng chợt nhếch lên một vòng cung tà ác, tay giơ lên, dùng đầu ngón tay lau đi giọt máu nóng rơi xuống từ khóe môi, rồi lau đi đôi môi vốn đã nhợt nhạt nhuộm một màu đỏ kỳ quái.

Bảy mươi chín người...người tiếp theo sẽ là ai?

Diệp Khanh Đường chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành kẻ địch của thế giới và bị hàng ngàn người bao vây trên vách núi!

Tất cả những điều này đều là do viên Yêu Đế trái tim trong l*иg ngực nàng !

Trời sinh dị tượng, Yêu Đế hạ phàm, trời diệt, đất vong.

Diệp Khanh Đường không phải Yêu Đế, nàng không biết tại sao trái tim vốn thuộc về Yêu Đế lại xuất hiện trong cơ thể mình.

Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.

Những người trước mặt này đều là vì trái tim của Yêu Đế, bất cứ ai nuốt chửng trái tim của Yêu Đế đều có thể đạt được sức mạnh nghịch thiên!

Không ai quan tâm nàng, Diệp Khanh Đường sống hay chết.

Trong mắt những người này, nàng chỉ là vật chứa trái tim của Yêu Đế mà thôi.

Thật nực cười!

Diệp Khanh Đường hơi đứng thẳng, dùng chân trần giẫm lên tuyết mềm, để máu hòa tan trong tuyết thấm vào chân, vương trên kiếm giọt máu đỏ thẳm nàng nghiêng đầu đột nhiên giơ kiếm lên chỉ thẳng vào người phụ nữ trong bộ quần áo lộng lẫy đang đứng giữa đám đông được hàng nghìn người vây quanh.

"Diệp Du, đừng phái những kẻ thua cuộc này đến đây để chết. Nếu muốn trái tim của Yêu Đế ngươi có thể tự mình đến lấy." Diệp Khanh Đường mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Khi đó, Diệp Du là một thiên tài của Diệp gia, chỉ vì linh căn của Diệp Khanh Đường là linh căn thượng phẩm chỉ có thể xuất hiện trong hàng ngàn năm, Diệp Du đã dùng chính đôi tay của mình để xé toạc khoang bụng của Diệp Khanh Đường, đào ra linh căn và sử dụng cho mình.

Diệp Du đã lấy đi linh căn của nàng, cướp đi sinh mạng vốn thuộc về Diệp Khanh Đường, đột nhiên trở thành một thiên tài thu hút sự chú ý của mọi người.

Hiện giờ Diệp Du đã trở thành nữ đế tối cao nhưng Diệp Khanh Đường lại trở thành một kẻ mất đi linh căn, cả đời nhấp nhô, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, phí hết tâm huyết mới đạt tới thánh tôn chi cảnh, cha mẹ và người thân của nàng cũng bị Diệp Du hại chết..., rồi lại vì Yêu Đế trái tim bị Diệp Du dẫn người vây phía trên Lăng Vân Phong !

Món nợ này đã chôn vùi trong lòng Diệp Khanh Đường 300 năm.

Diệp Du, người được Diệp Khanh Đường gọi, khẽ cau mày, trong mắt đầy khinh thường như thể trong mắt nàng Diệp Khanh Đường chỉ là một con kiến sắp chết, thậm chí không đủ tư cách để ra tay.

"Đừng để nàng chạy trốn, nhất định phải đào ra toàn bộ Yêu Đế trái tim." Diệp Du ra lệnh chung quanh hộ vệ.

Vào lúc đó, những người xung quanh đỉnh vách đá Lăng Vân lập tức tập trung xung quanh vị trí của Diệp Khanh Đường.

Bị hàng vạn người vây công, cho dù Diệp Khanh Đường có ba đầu sáu tay cũng không có cơ hội chiến thắng!

Sau lưng nàng là một vực sâu, trước mặt là hàng ngàn người đang vây hãm, tuy nhiên, trên khuôn mặt Diệp Khanh Đường không hề có một tia sợ hãi hay hoảng sợ nào, nàng chỉ nhìn thẳng vào Diệp Du, kẻ thù đã hủy hoại cuộc đời nàng.

Cho dù nàng phá hỏng điều Diệp Du mong muốn, Diệp Khanh Đường cũng sẽ không để nàng đạt được điều ước!

Trong khoảnh khắc mọi người lao về phía Diệp Khanh Đường , Diệp Khanh Đường đột nhiên giơ tay lên, ngón tay cong cong đột ngột đâm vào thịt trong ngực, bóp nát trái tim mà người người mơ ước của Yêu Đế!

"Oanh!"

Trong khoảnh khắc Diệp Khanh Đường bóp nát trái tim mình, một tiếng nổ lớn đột nhiên nổ tung trên vách núi Lăng Vân!

Trái tim của Yêu Đế bị hủy diệt, linh khí dâng trào giữa trời và đất, những cơn gió mạnh quét qua toàn bộ vách đá Lăng Vân, khi mặt đất và những ngọn núi rung chuyển, thân vách đá khổng lồ đột nhiên nứt ra thành những cái miệng khổng lồ.

Lúc này, Diệp Du và những người khác không có thời gian quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng bỏ chạy về đường cũ.

Khi gió mạnh nổi lên và mặt đất rung chuyển, Diệp Khanh Đường rơi vào vũng máu, rơi xuống vực thẳm vô tận cùng với một tảng đá nứt nẻ.

Nhưng...

Trong khoảnh khắc này, một luồng sáng vàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, lao về phía Diệp Khanh Đường.

Thời gian dường như đã dừng lại ở giây phút này.

Tảng đá đang rơi lơ lửng giữa không trung đột nhiên có một bóng người đáp xuống.

Đó là một người đàn ông tuấn tú đến nghẹt thở, y trang trắng lắc lư trong gió mạnh, hắn lặng lẽ đứng cạnh thi thể của Diệp Khanh Đường, nhìn vào cái lỗ đẫm máu trên ngực cô đã được đào ra, cảm thấy khí tức quen thuộc dần dần tiêu tán khỏi vết thương.

"Ta đã tìm được ngươi."

Giọng nói ngọt ngào trầm thấp bị gió mạnh xé nát, người đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt ve vết thương đẫm máu, từng luồng hơi thở không ngừng phát ra từ vết thương của Diệp Khanh Đường, bay ra khắp nơi, từng chút một chìm vào lòng bàn tay của người đàn ông, ngưng tụ thành một trái tim trong suốt.

Nhưng ngay khi nó sắp ngưng tụ thành hiện thực, linh khí đột nhiên tán đi, trái tim vừa ngưng tụ phân tán thành những chấm sao, rải rác khắp cơ thể Diệp Khanh Đường, trong khoảnh khắc biến mất không dấu vết.

Một tia màu xanh đậm chợt lóe lên trong đôi mắt sâu của người đàn ông, "Ta hiểu rồi..."

Một giây tiếp theo, ngón tay của người đàn ông đột nhiên chạm vào lông mày của nàng, và một luồng kim sắc lặng lẽ hòa vào giữa hai lông mày Diệp Khanh Đường...

------------------------------------------

Tui trèo đèo lội suối mày mò edit (thật ra là mới tập tành) nên đọc còn te tua qué mí ché ơi đọc ủng hộ tui liền liền đi không té đèo cái đùng luyền đó.

Truyện có nhiều khi hơi não tàn ché nào iu thích thì theo dõi hỏng thích cũng đừng buông lời cay đắng ạ.

Đọc truyện để dui dẻ giải trí thoai đúng ko nào mí ché hong vừa lòng gì cmt có gì cho em chửi chung nữa hehe.