Chương 10: Thân thế bí ẩn

Trương Tiểu Phàm cười khổ lắc đầu, hắn đã cố gắng rất nhiều, nhưng kết quả vẫn là không được.

Lạc Nguyệt thở dài, nàng tất nhiên biết Trương Tiểu Phàm bởi vì tư chất không tốt, luôn bị Điền Bất Dịch mắng mà tự ti.

"Tiểu Phàm, có bao giờ ngươi thấy đom đóm chưa?"

"Có, ở thôn trước kia buổi tối có rất nhiều đom đóm a, nhưng mà bây giờ..." Trương Tiểu Phàm nghĩ đến cha mẹ cùng người trong thôn đã chết hết, nước mắt không tự chủ mà trào ra.

Lạc Nguyệt vỗ vỗ vai hắn, ngẩng mặt lên trời nhẹ giọng nói "vậy ngươi có biết sinh mạng của đom đóm dài bao lâu không?"

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, Lạc Nguyệt mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng lại ẩn bi thương "chỉ chừng một, hai ngày mà thôi."

"A..." Tiểu Phàm kinh ngạc, hắn lần đầu tiên biết thì ra đom đóm sinh mạng của chúng lại ngắn ngủ như vậy.

"Trước kia khi ta nghe gia gia nói như vậy, biểu hiện của ta cũng kinh ngạc y như ngươi vậy. Trong lòng vì chúng mà cảm thấy đáng tiếc Thế nhưng gia gia ta lại nói, sinh mệnh đom đóm tuy ngắn ngủi, nhưng chúng luôn cố gắng chiếu ra ánh sáng đẹp nhất. Bởi vì sao? Bởi vì chúng muốn ta nhớ kỹ đom đóm bọn chúng đã từng một lần thắp sáng cho màn đêm u tối. Thế gian này không có gì là vĩnh hằng, hoa rồi sẽ tàn, người rồi cũng sẽ chết, quan trọng là ta đã để lại được gì mà thôi. Hôm nay ngươi vấp ngã đó, nhưng chắc gì ngày mai, ngày kia nhưng sẽ tiếp tục vấp ngã? Cho dù ngã cũng hãy đứng lên, Điền sư bá nói ngươi vô dụng, thì ngươi phải càng thêm nỗ lực. Chứng minh cho ông ấy biết ngươi không hề vô dụng."

Lạc Nguyệt nói xong, đôi mắt cũng đã cay cay, nàng hiện tại rất nhớ ông nội, nhớ nhiều lắm. Năm nàng 8 tuổi phụ mẫu của nàng bởi vì tai nạn giao thông mà qua đời, ông nội một tay nuôi nàng khôn lớn, thế nhưng đến khi nàng lớn, đủ khả năng để chăm sóc ông thì...ông lại rời xa nàng. Năm Lạc Nguyệt 20 tuổi, nàng biến thành trẻ mồ côi...cái cảm giác bơ vơ, không người nương tựa nàng hiểu rất rõ, cho nên đối với Trương Tiểu Phàm, Lạc Nguyệt có một loại cảm thấy đồng bệnh tương liên.

Trương Tiểu Phàm ôm chầm lấy Lạc Nguyệt khóc nức nở, sau khi phụ mẫu qua đời, cũng chỉ có Lạc Nguyệt quan tâm hắn, khích lệ hắn, cho hắn cảm giác ấm áp. Hắn trong lòng thề suốt đời này sẽ bảo vệ cho nàng.

Lạc Nguyệt tất nhiên không biết suy nghĩ của Trương Tiểu Phàm, nàng chỉ nghĩ là an ủi hắn một chút mà thôi.

"Tiểu Phàm, ta phải đi rồi. Ngươi cố gắng lên, đừng bao giờ khuất phục. Tạm biệt" Lạc Nguyệt vẫy tay với Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm cũng vui vẻ vẫy lại, đầu gật lia lịa ý bảo mình đã biết.

Lạc Nguyệt tiếp tục chuyến tham quan của mình, nàng đi đến cái cầu hôm bữa vị đạo trưởng trẻ kia dắt đi. Nàng nhớ những lời Thủy Kỳ Lân đã nói qua, cho nên nghĩ sẽ gặp nó một chút.

Nhìn Thủy Kỳ Lân thân mình đồ sộ, bề ngoài dữ tợn, Lạc Nguyệt trong lòng cảm thán.

Thủy Kỳ Lân đang ngủ, cảm ứng được có người đến, nó mở đôi mắt to đen láy ra. Nhìn thấy Lạc Nguyệt, nó đứng dậy lúc lắc cái đầu, đi vào trong hang.

Lạc Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì thì trong đầu vang lên giọng của nó "tôn kính tôn giả, xin cảm phiền ngài đợi một chút."

Lạc Nguyệt cũng nghe lời đứng chờ, đứng không lâu lắm thì Thủy Kỳ Lân từ trong đi ra, trong miệng nó ngậm trong một quyển sách.

"Tôn kính tôn giả, đây là Phá Thiên Hoả Huyễn công pháp. Là Thanh Diệp chủ nhân trao cho ta, ngài nói nếu như sau này gặp được chủ nhân của Hạo Thiên chân khí thì giao lại cho người đó"

Lạc Nguyệt cầm quyển công pháp từ trong miệng Kỳ Lân, lật ra xem, trong Hạo Thiên chân khí đột nhiên chuyển động, Diệt Thế Càn Khôn sáng rực lên, Lạc Nguyệt nhắm mắt ngất xỉu. Thủy Kỳ Lân liếc nhìn trạng thái của Lạc Nguyệt, biết nàng đang trong trạng thái nhập định liền yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng thủ hộ.

Lạc Nguyệt hiện tại đang lạc vào tiềm thức của chính mình. Nàng nhìn xung quanh tối đen như mực, có chút sợ hãi la lên "có ai ở đây không?"

Bên trong lại vang ngược lại tiếng của nàng, Lạc Nguyệt hoang mang tiếp tục đi về phía trước, nàng cũng không biết mình đã đi được bao lâu. Đến khi nàng tuyệt vọng nghĩ sẽ chết ở đây thì một ánh sáng le lói ở đằng xa, Lạc Nguyệt vui mừng đến phát khóc, nàng lao thẳng đến điểm sáng.

Chạy mãi chạy mãi điểm sáng từ từ lớn dần, lớn dần, chân Lạc Nguyệt cũng từ từ dừng, ngạc nhiên nhìn cảnh vật bên trong luồng ánh sáng, hoa cỏ xum xuê, ong bướm bay lượn vòng quanh, núi non hùng vĩ cao ngất, hươu, thỏ chạy vòng quanh.

"Đây là đâu?" Lạc Nguyệt bước vào bên trong, một con thỏ đáng yêu đứng nhìn nàng, Lạc Nguyệt vui vẻ ôm lấy nó vào lòng, một con hươu khác chạy tới dụi vào người nàng.

Lạc Nguyệt cười khanh khách ôm lấy nó, cảnh sắc này thật sự giống bồng lại tiên cảnh, thế nhưng vì sao nơi này lại quen thuộc đến thế.

"Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng trở về Bạch nhi rất nhớ người" con thỏ ở trong lòng Lạc Nguyệt không ngừng dụi dụi nói.

Tiểu Nguyệt tử hoảng sợ trợn tròn mắt, con vật này biết nói chuyện!!!

"Đúng đúng, Tinh nhi cũng nhớ chủ nhân lắm lắm" lần này nói là con hươu.

"Các...các ngươi biết nói!?"

"Chủ nhân, người làm sao vậy a, chúng ta thế nào lại không biết nói? Ngài không phải là chính là người ban cho chúng ta những đặc quyền này sao?" Bạch nhi ngây thơ nhìn Lạc Nguyệt, chủ nhân hình như hơn lạ lạ.

"Hân nhi, Tinh nhi, chủ nhân hiện tại chưa thể nhớ chúng ta, các ngươi đừng làm chủ nhân hoảng sợ" thình lình một giọng nói trầm thấp vang lên.

Lạc Nguyệt quay đầu mắt lần nữa trợn tròn, một con hắc sắc kim long bay trên không trung, mình nó dài tới mức Lạc Nguyệt không thấy được đuôi nó ở đâu, lớp vảy của nó đen tuyền óng ánh, móng vuốt màu hoàng kim dài, sắc nhọn đến mức tưởng chừng như có thể xuyên thủng tất cả. Lạc Nguyệt nhìn đôi mắt màu máu của nó, một cảm giác thân quen lại ùi về.

Con hắc sắc kim long nhìn Lạc Nguyệt, huyết sắc con ngươi mang theo một thân thiết, tử sắc chợt loé nó từ một con hắc sắc kim long to lớn biến thành một nam nhân to cao, mặt mày anh tuấn mang theo nét cương nghị, hắn quỳ xuống trước mặt Lạc Nguyệt "chủ nhân, trí nhớ của người đã bị phong ấn cho nên không thể nhớ chúng ta, nhưng chỉ cần ngài nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn là thuộc hạ của ngài, vĩnh viễn trung thành với ngài."

"Ngươi tên gì?" Lạc Nguyệt nhìn hắn vô thức hỏi.

"Long Hạo Vũ, đây là cái tên trước kia chủ nhân đã đặt cho ta. Còn nữa, nó là Bạch Hân, còn đây là Thiên Tinh." Hắn chỉ chỉ con thỏ và con hươu nói.

"Long Hạo Vũ, Bạch Hân, Thiên Tinh..." Lạc Nguyệt lẩm bẩm mấy cái tên này, trong đầu này hiện tại vô cùng hỗn loạn. Nàng nhớ mình hình như đã nghe qua tên này, lại không biết nghe qua ở đâu.

"Chủ nhân không cần quá căn thẳng, tôn thượng đã nói đến thời cơ, chủ nhân sẽ tự động nhớ lại" Hạo Vũ mỉm cười hiền hoà nói.

Lạc Nguyệt nghe vậy cũng không thèm suy nghĩ nữa "a Vũ, ngươi nói cho ta biết đây là đâu được không?"

"Nơi này là do chủ nhân kiến tạo, tên gọi "Nguyệt Uyển", chủ nhân rảnh rỗi thường thích đến nơi này nghỉ ngơi" Bạch Hân ở trong lòng Lạc Nguyệt vui vẻ trả lời.

"Ta là chủ nhân các ngươi sao? Là thân thể nào sao? Vậy tại sao ta lại ở đây?" Quá nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu Lạc Nguyệt.

Long Hạo Vũ giống như đọc được suy nghĩ của nàng, hắn từ tốn trả lời từng câu một "ngài là chủ nhân của chúng ta, hiện tại không nhớ được là do trí nhớ của người đã bị tôn thượng phong ấn, cụ thân thể này không liên quan, linh hồn của ngài mới là chủ nhân thật sự của chúng ta. Còn nữa, ngài bởi vì tập hợp đủ Diệt Thế Càn Khôn, Phá Thiên Hoả Huyễn công pháp cộng thêm Hạo Thiên chân khí trong người ngài mới có thể phá vỡ tầng phong ấn vào đây."

Nói xong hắn bỗng nhiên biến ra một thanh kiếm, quanh thân kiếm lạnh lẽo như hàn băng, bao phủ một tầng màu xanh lam, thân kiếm màu trắng thon dài sắc bén, trên đó chạm khắc một con rồng dài quấn quanh, cán kiếm màu xanh lam, nạm một viên ngọc xanh bên trong ẩn hiện hình rồng.

Lạc Nguyệt nâng tay cầm lấy kiếm, kiếm trên tay Long Hạo Vũ rõ ràng rất dài nhưng vào tay nàng lại biến ngắn lại, rất vừa tầm tay nàng, tự như nó được rèn ra là để dành riêng cho nàng vậy. Thanh kiếm bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong, màu xanh lam bao quanh kiếm cũng càng rõ ràng, thân kiếm không ngừng lắc lư giống như đang hưng phấn vì gặp lại chủ nhân của mình vậy.

"Chủ nhân, Băng Phách hẳn là rất nhớ ngài, ngài trước kia tung hoành cửu thiên đều mang theo nó, mà thời gian này không có ngài, nó ở đây với chúng ta luôn buồn bực không vui." Long Hạo Vũ liếc Băng Phách kiếm một cái, cười cười nói.

Lạc Nguyệt dùng tay vuốt lên thân kiếm, cảm nhận nó vui vẻ cùng kích động thì mỉm cười, trong miệng đột nhiên thốt ra một câu mà chính nàng cũng kinh ngạc"cực khổ ngươi, ta đã trở về. "