Chương 12: Ngăn cản

"Khẹc Khẹc" tiểu Hôi vui vẻ quấn quít lấy Lạc Nguyệt, Trương Tiểu Phàm ngồi bên cạnh nhìn một người một thú chơi đùa trong lòng vô cùng thoả mãn. Ba năm qua, mỗi khi hắn buồn, Lạc Nguyệt luôn ở cạnh hắn, khích lệ hắn, dù cho hắn vô dụng thế nào, nàng vẫn chưa từ chối bỏ hắn. Điều này làm cho Trương Tiểu Phàm đối với Lạc Nguyệt sinh ra một tia tình cảm khác thường mà chính hắn cũng không biết.

"Tiểu Phàm, tiểu Hôi hôm qua hắn uống trộm rượu bị ta bắt được. Ha...ha ngươi không biết mặt khỉ của hắn lúc đó như thế nào đâu. Ha ha..cười chết ta" Lạc Nguyệt nằm xuống đất ôm bụng cười hả hê, hoàn toàn không hề có dáng dấp của thục nữ chút nào.

Tiểu Hôi không ngừng kêu "khẹc khẹc" giống như đang kháng nghị tại sao nàng lại nói xấu nó vậy.

Trương Tiểu Phàm cũng mỉm cười, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, từ xa hai đạo bạch quang hạ lạc trước chính điện Thủ Tĩnh Đường, đến khi ánh nắng sáng chói dịu đi bớt, thì hiện ra hai người, một người cao lớn ngay ngắn, tiêu sái bất quần, bạch y phiêu phất, trông thực tuấn tú. Người kia là một thiếu niên, thấp hơn một chút, chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

"Kinh Vũ" Trương Tiểu Phàm kinh hỉ ngồi bật dậy, Lạc Nguyệt cũng bị tiếng kêu của hắn mà giật mình nhìn về phía đó.

Lạc Nguyệt nhìn hai người, trong lòng nghĩ một chút, liền nhớ ra hôm nay là ngày Tề Hạo cùng Lâm Kinh Vũ đến Đại Trúc Phong thông báo chuyện thay đổi của Thất mạch hội võ hai năm sau.

Nhìn Tề Hạo ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, lại nhìn Trương Tiểu Phàm gương mặt bình thường thậm chí có thể nói là hơi ngu ngốc, trong lòng âm thầm lắc đầu, chả trách Điền Linh Nhi lựa chọn Tề Hạo, hai người so sánh với nhau, thật sự là một trời một vực.

Lâm Kinh Vũ nhìn Trương Tiểu Phàm cùng Lạc Nguyệt, thân hình chấn động, lập tức xoay mình lại, hai con mắt tròn xoe, rồi há hốc miệng há hốc, tựa như muốn nói điều gì, nhưng đến phút cuối, thiên ngôn vạn ngữ chỉ bật ra tên hai người.

"Tiểu Phàm! Lạc Nguyệt!"

Lạc Nguyệt nhìn cảnh tượng trùng phùng của ba người, sóng mũi cũng cay cay, đối với Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ nàng có hổ thẹn. Bởi vì nàng đã không thể ngăn được bi kịch của Thảo Miếu thôn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Toạ hạ đệ tử của Thương Tùng Chân Nhân ở Long Thủ Phong là Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, bái kiến Điền sư thúc, Tô sư thúc."

Trong Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi ghế trên, các đệ tử đều sắp hàng hai bên, ở giữa là hai bạch y nhân, cũng chính là Lâm Kinh Vũ và người thanh niên tuấn tú kia tên gọi Tề Hạo, đang hướng về Điền Bất Dịch hàng lễ. Trương Tiểu Phàm đứng chót trong hàng đệ tử, cạnh bên hắn là Lạc Nguyệt đứng xem kịch vui, hai người nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng giữa sảnh.

Bao năm không gặp, ai nấy đều đã lớn cả rồi.

Điền Bất Dịch nhìn Tề Hạo, lại nhìn Lâm Kinh Vũ mặt hơi trầm xuống, trước kia nghe nói tiểu tử này tư chất thông minh, quả nhiên không sai, nhìn hắn ngự kiếm phi hành thuần phục như vậy xem ra ít nhất đã vượt qua tầng thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, mà hắn chỉ mới nhập môn bất quá ba năm rưỡi mà thôi, tư chất như vậy thật đáng kinh ngạc.

Điền Bất Dịch mắt hơi chuyển về Trương Tiểu Phàm, tâm tình uể oải chuyển sang Lạc Nguyệt đứng bên cạnh. Nữ hài này cũng rất đáng gờm, tuy nàng chưa biểu hiện ra thực lực lần nào, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.

Điền Bất Dịch chính sắc nhìn Tề Hạo, lãnh đạm hỏi "sư phụ các ngươi kêu các ngươi đến làm gì?"

Tề Hạo ôm quyền đáp "bẩm Điền sư thúc, gia sư Thương Tùng Chân Nhân được sự uỷ thác của chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho kỳ đại thí Thất Mạch Hội Võ hai năm tới. Vì có chút ít thay đổi, nên đặc biệt lệnh cho con và Lâm sư đệ cùng đến trước thông báo."

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nhìn lướt Lâm Kinh Vũ một lượt từ đầu tới chân: "Lão ấy cố ý muốn thị uy với ta đây!"

Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ đều biến sắc, Lâm Kinh Vũ toan phản ứng, nhưng Tề Hạo giơ tay ngăn gã lại, mỉm cười thưa: "Điền sư thúc thật khéo nói giỡn, chúng ta đều là người của Thanh Vân Môn, Điền sư thúc lại đức cao vọng trọng, gia sư tuyệt không dám có ý bất kính."

Mà Lạc Nguyệt trong lòng hiểu rõ, lời Điền Bất Dịch không hề sai, Thương Tùng lão hồ ly quả thật có ý muốn thị uy với hắn.

Tô Như ngồi bên cạnh Điền Bất Dịch tươi cười hoà nhã, dịu dàng hỏi hoà giảng không khí trầm trọng trong đại sảnh "các con không cần để ý, Điền sư thúc chỉ là nói đùa thôi. Phải rồi, con vừa nói cái gì thay đổi, là như thế nào?"

Tề Hạo cung kính đáp: "Hồi bẩm Tô sư thúc, chuyện là thế này ạ, Thất Mạch Hội Võ năm xưa, mỗi chi phái trong Thanh Vân Môn đều cử ra bốn người, riêng chi phái chính là Thông Thiên Phong lại đưa thêm bốn người nữa, tổng cộng là ba mươi hai, rồi rút thăm cặp đấu, người thắng vào vòng trong, cứ thế qua năm vòng, người chiến thắng cuối cùng chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, sẽ được các vị sư trưởng quan tâm bồi dưỡng. Có điều kỳ Thất Mạch Hội Võ hai năm tới đây, gia sư và chưởng môn chân nhân sau khi bàn bạc, đã sửa đổi chút ít quy tắc, đặc mệnh con đến thông báo với hai vị sư thúc."

Điền Bất Dịch và Tô Như đều động dung, hỏi: "Sửa đổi thế nào?"

Tề Hạo đáp: "Gia sư Thương Tùng Chân Nhân cho rằng, đại thí Thất Mạch Hội Võ vốn là để phát hiện ra nhân tài trong số đệ tử của các chi phái, sau đó bồi dưỡng thêm. Đến nay, Thanh Vân Môn đệ tử đông tới gần một nghìn người, trong đó lớp đệ tử trẻ mới vào đặc biệt nhiều, không thiếu gì những nhân vật thiên tài xuất chúng. Với suy nghĩ như thế, xét thấy cơ hội sáu mươi năm mới có một lần, mà chỉ cho mỗi chi phái đưa ra vỏn vẹn có bốn người, thật là ít quá. Vì vậy gia sư đề nghị, bảy chi phái đều đưa ra chín đệ tử, trong đó chi phái chính nhân số đông nhất, thì đưa thêm một người nữa, là thành sáu mươi tư người, trên cơ sở ấy lại bắt thăm cặp đấu như trước kia, trải qua sáu vòng, chọn ra người chiến thắng. Như thế khỏi phải nuối tiếc là để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi."

Tô Như cùng Điền Bất Dịch nhìn lẫn nhau, sắc mặt đôi bên đều rất khó coi. Lạc Nguyệt nhìn biểu tình của bọn họ thì cố gắng nén cười. Lão hồ ly Thương Tùng thật sự là biết tính toán, Đại Trúc Phong thoạt nhìn thì tưởng như là có ưu thế, nhưng thực tế chính những chi phái đông đúc nhiều nhân tài như Thông Thiên Phong chi phái chính và Long Thủ Phong của Thương Tùng lại thuận lợi hơn rất nhiều.

Điền Bất Dịch đang muốn phát hoả thì bị Tô Như cả lại, mọi chuyện sớm đã thương lượng, hiện tại bất quá là thông báo một tiếng mà thôi, bọn học có lên tiếng phản đối cũng vô ích "Như vậy càng tốt, ta không ý kiến gì cả."

Tề Hạo mỉm cười, đáp "thế thì hay quá. Ngoài ra trước lúc lên đường, gia sư có dặn con một chuyện, Lâm sư đệ đây và một vị Trương sư đệ là toạ hạ đệ tử của Điền sư thúc vốn là bạn cũ biết nhau từ trước, hi vọng Điền sư thúc để bọn họ hàn huyên lại chuyện xưa."

Điền Bất Dịch trong lòng đang giận dữ, xua tay sốt ruột nói: "Được rồi, được rồi."

Lạc Nguyệt nhìn hai bọn họ hàn huyên cũng không xen ngang, hai người đột nhiên nói muốn xem thử thực lực của đối phương, cho nên cả hai bắt đầu giao thủ, Lạc Nguyệt bắt đầu làm trọng tài cho hai người.

Trương Tiểu Phàm so với Lâm Kinh Vũ cách xa nhiều lắm, hắn luôn ở thế hạ phong, nhưng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lạc Nguyệt, hắn lập tức phấn chấn trở lại, dùng hết toàn lực ứng phó Lâm Kinh Vũ.

Trong khi ngoài này hai tên tiểu tử hăng say đấu nhau, thì bên trong Tề Hạo đang không ngừng ca ngợi tài năng của Lâm Kinh Vũ. Đồng thời còn không quên tặng quà lấy lòng người đẹp.

"Ối cha!"

Âm thanh chưa dứt, đã thấy một bóng người từ bên ngoài bắn vào, ngã đánh rầm xuống nền đất, dư thế còn mạnh, lại lăn long lóc về sau mấy vòng, đầu mặt lấm lem, luống ca luống cuống. Mọi người nhìn kỹ, chẳng phải Trương Tiểu Phàm thì còn là ai?

Tất thảy mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Linh Nhi đối tốt với Trương Tiểu Phàm nhất, lao ngay lại đỡ hắn dậy, vội vàng hỏi: "Tiểu Phàm, đệ sao vậy?"

Lạc Nguyệt cùng Lâm Kinh Vũ cũng hoảng sợ chạy vào "Tiểu Phàm ngươi không sao chứ, ta xin lỗi, ta không cố ý."

Trương Tiểu Phàm lắc đầu ý bảo mình không sao, Lạc Nguyệt trong lòng cũng an tâm chút.

Nhưng ngược lại Điền Linh Nhi lại vô cùng tức giận, bởi vì tiểu sư đệ của chính mình bị người ức hϊếp, mà người này khi nãy Tề Hạo đã ca ngợi hắn rất nhiều. Tức giận nàng rút ra Hổ Phách Chu Lăng bắt đầu động thủ.

Mặc dù Tô Như cùng Tề Hạo đã đồng loạt kêu "dừng tay."

Nhưng Hổ Phách Chu Lăng đã tấn công tới chỗ Lâm Kinh Vũ, hắn vốn định xuất ra Trảm Long Kiếm chống trả, nhưng một đạo lam sắc xẹt qua, Hổ Phách Chu Lăng nhẹ nhàng bị đáng trả về trong tay Điền Linh Nhi.

"Điền sư tỷ thất lễ, khi nãy Tiểu Phàm cùng Lâm sư huynh giao thủ, không may quá trớn. Lạc Nguyệt làm trọng tài, không kịp ngăn cản, là lỗi của Lạc Nguyệt."