Chương 14: Trọng thương

Lạc Nguyệt cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, máu tươi trong cổ họng bất kỳ lúc nào cũng có thể trào ra. Nàng cắn răng, cương quyết không thể để Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy, bởi vì đây là thời khắc quan trọng sư tỷ không thể phân tâm được.

Tuyết Kỳ nắm chặt Thiên Gia, cắn răng tiếp tục vận dụng linh lực, phá vỡ lớp băng mà Băng Phách tạo ra.

"Oành"

Một tiếng sấm nổ, tựa hồ nổ rách bầu trời phía trên Thông Thiên Phong, mỗi ngưỡi đều lờ mờ cảm thấy đất dưới chân nhè nhè rung động, tựa như lôi thần thượng cổ bị con người quấy phá giấc ngủ say, cuồng nộ rống lên.

Trong nhất thời, mọi ngưòi biến sắc!

Lớp băng của Băng Phách bị phá vỡ, Lạc Nguyệt nhìn bầu trời đen kịt sấm chớp liên tục chớp động.

Băng Phách cảm nhận được nguy hiểm, nó muốn tấn công nhưng bị Lạc Nguyệt kiềm hãm. Nàng không thể tổn hại tới sư tỷ, cho nên Lạc Nguyệt chỉ có thể liên tục tạo từng tầng từng tầng băng phòng thủ.

Trên không trung cơn lốc xoáy khổng lồ vụt sáng quay nhanh hơn, sấm chớp nổi lên ầm ầm, Thiên Gia thần kiếm quang mang mỗi lúc một sáng, vào lúc tuyệt thế tiên pháp này cần phải thi triển hết, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên thân hình run lên một cái, khuôn mặt vốn dĩ trắng như tuyết trong chốc lát đã căng lên đỏ rực, "Phụt..." một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, tựa hồ tạo ra trước mặt một đạo huyết vụ.

Thiên Gia thần kiếm kiếm quang tức thì lay động, tựa như có gì bất ổn, Lục Tuyết Kỳ răng ngà nghiến chặt, hai mắt nhắm nghiền, hướng toàn bộ tâm lực linh tính toàn bộ tập trung lên Thiên Gia, chỉ sau giây lát, Thiên Gia kiếm quang ổn định trở lại, rực rỡ chói mắt, không thể nhìn thẳng vào được.

Trong đám mây đen một âm thanh vang rền, tại nơi trong cùng của cơn lốc xoáy khổng lồ tựa như xuất hiện một đạo ánh sáng, vô số các tia chớp ấy quyện lại hợp nhất thành một, mờ mờ chiếu lên Thiên Gia thần kiếm trên tay Lục Tuyết Kỳ.

Chỉ là, Lục Tuyết Kỳ tâm lý rất tuyệt vọng, trong gió quả nhiên truyền đến một hồi tiếng rít sắc nhọn. Nàng dùng toàn lực hộ vệ Thiên Gia, một lẫn nữa không có sức đến bảo hộ chính mình.

Trong chớp mắt, trong chớp mắt rất ngắn, trời đất yên tĩnh, ngưng đọng, mọi thứ đâu vẫn ở đó, chỉ có nàng đứng trong gió, quần áo phần phật, mái tóc tung bay, mở to đôi mắt đang nhắm, nhìn hướng về phía trước nơi đạo thanh quang ấy đang lao vụt tới.

Trong đầu loáng thoáng một ý nghĩ "ai sẽ đến bảo vệ nàng?"

"Sư tỷ!!!" Lạc Nguyệt thét lên nàng vận dụng tất cả Hạo Thiên chân khí còn sót lại trong cơ thể ôm lấy Lục Tuyết Kỳ.

"Oành!" nháy mắt sấm chớp Thiên Gia tạo ra đánh thẳng vào người nàng, Diệt Thế Càn Khôn nhất thời sáng rực bao bọc lấy Lạc Nguyệt.

Thế nhưng Hạo Thiên chân khí không đủ để ngăn chặn nó, Lạc Nguyệt bị nó đánh bay xuống đất.Băng Phách kêu lên giận dữ hướng về phía Thiên Gia liên tục tấn công.

"Ầm" một tiếng nổ vang, các vị thủ toạ ai nấy đều đứng bật dậy, mọi người khẩn trương hướng về trên đài mà nhìn. Trên đài, nữ tử nhỏ gầy mặc hắc y bị rách đến đáng thương đang ôm chặt một bạch y nữ tử lớn hơn nàng.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi" Lục Tuyết Kỳ hoảng hốt rời khỏi l*иg ngực ấm áp của Lạc Nguyệt.

Nhìn nàng trên người không chút nào không bị tổn thương, thậm chí quần áo cũng rách nát, Lục Tuyết Kỳ ôm lấy Nguyệt Lạc bật khóc. Nàng thống hận chính mình hiếu thắng, thống hận chính mình vì cái làm đến loại tình trạng này, để rồi sư muội của nàng vì cứu nàng mà biến thành như vậy.

Lạc Nguyệt yếu ớt nằm trong lòng Lục Tuyết Kỳ, mắt hơi hé mở nhìn thấy nàng ấy đang khóc, tay không tự chủ mà vươn lên xoa nước mắt cho nàng, miệng gắng gượng nở nụ cười "sư tỷ... đừng... khóc... Nguyệt nhi...không sao..."

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi...." Lục Tuyết Kỳ khóc càng thêm lợi hại, nắm chặt lấy tay Lạc Nguyệt.

Thủy Nguyệt từ trên đài bay xuống nhét một viên dược hoàn vào miệng Lạc Nguyệt, sau đó đưa một viên cho Tuyết Kỳ. Nàng bế xốc Lạc Nguyệt lên, tức tốc hướng về Tiểu Trúc Phong mà bay. Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng lau nước mắt trên mặt bay theo Thủy Nguyệt.

Thiên Gia cùng Băng Phách từ lâu đã tách ra, bay theo chủ nhân của chính mình, nhưng lam quang cùng lục quang vẫn chưa tắt giống như đang đề phòng lẫn nhau.

Phá Thiên Hoả Huyễn công pháp có tất cả chín tầng, một tầng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, thấp nhất là Hoàng cấp đến Huyền cấp, Thiên cấp là cao nhất. Một cấp chia là sơ, trung, và đại viên mãn. Lạc Nguyệt hôm nay tu luyện đến tầng 3 trung của Địa cấp tương ứng với Ngọc Thanh Cảnh tầng thứ 7.

Lạc Nguyệt nhìn một mảnh đen kịt, thì cười khổ, xem ra lại lạc trong tiềm thức rồi. Phá Thiên Hoả Huyễn tu đến một cấp sẽ lạc vào tiềm thức một lần. Mỗi lần như vậy nàng sẽ thấy một mảnh vỡ ký ức.

"Chủ nhân, chủ nhân ngươi mau cứu Hân nhi, a Tinh nàng muốn đánh đòn ta" một con bạch thỏ chạy tới, nhảy vào trong lòng một nữ nhân xinh đẹp vô cùng, nàng mặc hắc y lạnh lùng mà huyền bí, khí chất cao quý lãnh dưỡng, mắt phượng lấp lánh đen tuyền, ôm lấy tiểu bạnh thỏ vuốt ve nó mỉm cười.

"Hân nhi, ngươi lại quậy phá chọc giận Tinh nhi phải không" giọng nói của nàng êm dịu mà ôn nhu, lại mang theo một phần thanh lãnh.

Bạch Hân liên tục lắc đầu, ánh mắt vô tội nhìn chủ nhân của mình "chủ nhân, ta chỉ ăn vụn một ít Huyễn Linh Thảo của nàng thôi, nàng nhưng tức giận đuổi theo ta nói muốn đánh ta."

Hắc y nữ tử lại cười nhẹ cốc nhẹ cái đầu của tiểu bạch thỏ nghịch ngợm "ngươi đây rõ ràng là gây sự, người còn không biết bình thường Tinh nhi quý mấy cây Huyễn Linh Thảo thế nào sao."

Bạch Hân bỉu môi tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn bị hắc y nữ tử nhìn thấy "nha đầu, không cho nghịch ngợm, Huyễn Linh Thảo là Tinh nhi cực khổ trồng ra, đừng làm bậy biết không?"

Thỏ nhỏ hai tai xìu xuống hơi gật đầu, nàng kia nhìn thấy Bạch Hân buồn bực không vui thì phất tay một cái, một củ cà rốt bao bọc kim quang bay đến trên tay nàng, mềm nhẹ cười khẽ"cái này ta lấy trộm chỗ nhị sư huynh, cho ngươi."

Thỏ con hai mắt sáng lên, vội vã ôm lấy củ cà rốt, vui vẻ hô "cảm ơn chủ nhân."

********************************

"Sư phụ, Nguyệt nhi sao rồi" Lục Tuyết Kỳ nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư từ trong phòng bước ra thì vội vã hỏi.

Thủy Nguyệt liếc nhìn đồ đệ, thấy nàng sắc mặt tái nhợt trên người loang lổ vết máu, chật vật vô cùng thì hơi nhíu mày "Tuyết Kỳ, con đang bị nội thương, hơn nữa trong người chân khí hao hụt nghiêm trọng, con trở về tịnh dưỡng đi, ta đã trị thương cho Nguyệt nhi, nàng sẽ không sao, con yên tâm."

"Sư phụ, con muốn nhìn Nguyệt nhi" Lục Tuyết Kỳ ánh mắt quật cường nhìn về cánh cửa phòng đang đóng.

Thủy Nguyệt nhìn biểu tình của nàng, biết trong lòng Tuyết Kỳ có hổ thẹn. Hôm nay nếu không cho nàng vào chỉ sợ nàng sẽ như vậy đứng ở ngoài, không chịu trở về. Thủy Nguyệt so với ai đều hiểu tính cố chấp cùng quật cường này của Lục Tuyết Kỳ.

"Vậy ngươi vào đi, nên nhớ chính ngươi cũng bị thương, đừng để mình quá mệt."

Lục Tuyết Kỳ xưng "dạ" một tiếng thì tức tốc vào trong. Thủy Nguyệt đứng bên ngoài nhìn dáng dấp của Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên liên tưởng tới ngày đó chính mình thấy Tô Như bị thương cũng là biểu tình như vậy. Trong lòng hơi hoảng hốt, không lẽ... hy vọng nàng đoán sai.

Thủy Nguyệt lắc đầu một cái, cô độc đi trở về. Bất chợt nàng dừng lại, nhìn thấy Tô Như đang đi tới. Tô Như có chút xấu hổ nhìn Thủy Nguyệt, mà Thủy Nguyệt tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng từ lâu đã cuồn cuộn sóng ngầm.

Kể từ hôm đó hai người gần 4 năm chưa từng gặp mặt, cho dù có cũng chỉ đi thoáng qua nhau.

"Đã lâu...không gặp" Tô Như có chút khó mở lời, ánh mắt hơi hơi nhìn Thủy Nguyệt. Khi nãy đến đây nhìn thấy hình dạng cô đơn của nàng, trong lòng Tô Như có chút đau lòng.

4 năm trước sau khi nàng tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy không phải phu quân của nàng--Điền Bất Dịch mà là người này.

Bên trong ánh mắt người này nàng đọc được ôn nhu cùng thương tiếc, Tô Như lần đầu nhìn thấy Thủy Nguyệt như vậy, nàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp.

Thủy Nguyệt không biết Tô Như đã tỉnh, vẫn ngồi bên cạnh nắm tay nàng, vuốt ve mái tóc người này "Như nhi, sư huynh nói ngươi sẽ tỉnh, nhưng sao vẫn chưa tỉnh đâu? Hôm nay, Điền Bất Dịch có đến, hắn muốn ta trả ngươi cho hắn, nhưng ta không muốn a. Ta hảo tham luyến những giây phút bên cạnh ngươi như thế này."

Nàng nắm lấy tay Tô Như kề sát mặt mình "Như nhi, ta thật ghen tị với Điền Bất Dịch, bởi vì...hắn có được ngươi...bởi vì hắn có thể danh chính ngôn thuận gọi ngươi hai tiếng "nương tử" mà ta, chỉ có thể đứng xa xa nhìn người mình yêu cùng một người khác ân ân ái ái, lòng ta...thật sự rất đau. Ta yêu ngươi, thế nhưng không thể nói, ta chỉ có thể chôn thật sâu tình yêu này mà thôi.".

Tô Như kinh hoảng mở hai mắt, theo bản năng mà rụt tay trở về, ánh mắt không thể tin mà nhìn Thủy Nguyệt.

Mà Thủy Nguyệt cũng bất động nhìn nàng, trong lòng cười khổ "xem ra... người này đã nghe hết rồi đi. Cũng tốt, bí mật này giấu lâu như vậy, cũng đã đến lúc nói hết tất cả."