Chương 15: Tình cảm

"Ngươi..." Tô Như nhìn Thủy Nguyệt, nàng thậm chí không thể vào những điều mà khi nãy những gì mình nghe được. Nàng yêu ta? Không thể nào, hai nữ nhân làm sao có thể....

"Đừng hoài nghi những lời ta nói khi nãy, đó là sự thật. Ta yêu ngươi" lời Thủy Nguyệt rất nhẹ nhưng đối với Tô Như lại như sấm chớp giữa trời quang.

"Ta không tin" Tô Như thốt lên.

Không khí trong phòng nhất thời trầm lặng, Thủy Nguyệt đứng dậy rót một ly nước đem tới cho Tô Như, ý bảo nàng uống trước.

Nhưng Tô Như quật cường lắc đầu, ánh mắt nhìn Thủy Nguyệt ý bảo nàng muốn biết sự thật.

Thủy Nguyệt thở dài đặt ly nước sang một bên "ta đã yêu ngươi rất lâu, khi đó ngươi vẫn là của ta tiểu sư muội, vẫn là cô bé nghịch ngợm thích quấn lấy ta làm nũng, khi đó trong tư tưởng của ta cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ nghĩ muốn sủng ngươi lên trời. Đến tận khi ngươi nói ngươi muốn lấy Điền Bất Dịch, ta khi đó trong tư tưởng tức giận, phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí có xung động muốn cầm kiếm đi gϊếŧ chết Điền Bất Dịch, ta khi đó nghĩ có phải mình điên rồi không? Thời gian đó, ta cũng không dám tiếp xúc với ngươi, ta sợ mình không ngăn được xung động mà làm tổn thương ngươi."

Chẳng trách thời gian đó nàng tìm sư tỷ, nhưng nàng luôn lấy lý do từ chối cùng nàng gặp mặt. Ban đầu nàng cứ tưởng sư tỷ giận nàng là bởi vì Điền Bất Dịch không xứng với nàng. Nhưng xem ra sự việc không đơn giản như nàng nghĩ vậy.

"Ta nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra được đáp án, cho đến khi...ta gặp Vạn Kiếm Nhất sư huynh. Hắn vì ta giải đáp nhưng nực cười nhất chính là hắn cũng như ta yêu ngươi. Nếu tính ra chúng ta là tình địch thế nhưng ta và hắn lại rất hợp nhau, cùng nhau nói chuyện rất nhiều. Bởi vì đồng bệnh tương liên cho ta cũng thường xuyên đến tìm hắn trò chuyện. Cũng từ lúc đó, trong Thanh Vân môn mới xuất hiện lời đồn đại ta thích Vạn sư huynh." Nói đến đây, Thủy Nguyệt có chút hoài niệm Vạn Kiếm Nhất, cũng đã lâu lắm không nhìn thấy hắn.

"Từ khi biết chính mình yêu ngươi ta bắt đầu trốn tránh ngươi. Sau đó ngươi lấy Điền Bất Dịch, làm vợ hắn, ta bắt đầu thích cùng ngươi đối chọi, thích ngươi vì ta mà tức giận, thích ngươi chú ý đến ta." Thủy Nguyệt mỉm cười, nàng cũng không ngờ chính mình sống đến từng tuổi này lại có một ngày dùng cách ấu trĩ như vậy để yêu một người.

Tô Như im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Nguyệt, sau khi lấy Bất Dịch, thái độ sư tỷ đối với nàng thay đổi, khắp nơi cùng nàng đối chọi cũng không có như trước kia sủng nàng, nàng cũng đã từng vì điều đó mà oán hận. Nhưng hôm nay, nàng cũng không biết làm sao nữa.

Thủy Nguyệt mỉm cười, ôn nhu xoa đầu Tô Như "không cần nghĩ nhiều, ngủ một chút đi, mọi chuyện rồi sẽ qua."

Tô Như bị Thủy Nguyệt dùng thuốc khiến nàng rơi vào giấc ngủ lần nữa.

Thủy Nguyệt yêu thương nhìn nàng, tay ngọc xoa xoa đôi gò má xinh đẹp, cúi đầu khẽ hôn trán nàng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn xuống đôi môi xinh đẹp hơi nhợt nhạt. Thủy Nguyệt nhịn không được mà hôn lên nó, chạm vào đôi môi mềm mại của Tô Như trong lòng Thủy Nguyệt rung động không thôi.

Nàng cũng không dám hôn sâu, chỉ tham lam mυ"ŧ một chút, sau đó buông ra "Như nhi, sau này chỉ sợ không thể gọi ngươi như vậy nữa. Xin lỗi, ta yêu ngươi."

Đến khi Tô Như tỉnh dậy nàng thấy mình đã ở trong căn phòng quen thuộc. Trong lòng sáng tỏ sư tỷ không muốn nàng khó xử, tâm, hình như đã thay đổi "sư tỷ...xin lỗi" yếu ớt kêu lên, câu nói này cũng chỉ có Tô Như nghe thấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Sư tỷ, Nguyệt nhi và Tuyết Kỳ sao rồi?" Thủy Nguyệt nghe nàng xưng mình hai tiếng "sư tỷ", tay giấu trong ống tay áo khẽ run.

"Các nàng không sao" ngữ khí lãng đạm đến xa lạ của Thủy Nguyệt khiến Tô Như không khỏi khó chịu. Nàng không thích Thủy Nguyệt dùng giọng điệu xa cách như vậy nói chuyện với mình.

"Sư tỷ, chúng ta không thể như trước kia sao?" Tô Như không khỏi nghẹn ngào, đối với Thủy Nguyệt, nàng có một loại tình cảm không muốn xa rời mà chính nàng cũng không biết.

"Đã muộn, hoặc có hoặc không. Ta không day dưa quá nhiều" sống mấy trăm năm đã khiến Thủy Nguyệt hiểu ra nhiều lắm. Yêu một người không cần phải khăng khăng một mực giữ lấy, đôi khi đứng từ xa dõi theo người đó cũng là một loại hạnh phúc.

Tô Như bật khóc, nghĩ đến sư tỷ sẽ rời xa nàng, trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt không muốn. Thủy Nguyệt bước đến, giống như trước kia yêu thương lau nước mắt cho Tô Như "đừng khóc, đừng để trong lòng những điều ta nói, hãy như trước kia vui vẻ mà sống."

Ngoài này, Tô Như nước mắt rơi như mưa thì bên trong dung nhan mỹ lệ của Tuyết Kỳ cũng đã thấm đẫm nước mắt.

Nàng nắm chặt tay Lạc Nguyệt, trong lòng hối hận vạn phần. Thời khắc nàng nghĩ mình sẽ chết thì người này lại lao ra, bảo vệ cho nàng. Rõ ràng chỉ là một hài tử, vì cái gì không tiếc hy vọng tính mạng mình để cứu nàng a.

"Nguyệt nhi, sư tỷ xin lỗi, hại ngươi thành ra như vậy" Lục Tuyết Kỳ chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại, Nguyệt nhi của nàng vì nàng mà bị thương nhưng nàng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.

Lục Tuyết Kỳ hồi tưởng lại mấy năm qua cùng nàng chung sống, khoé miệng không khỏi nhếch lên. Hài tử này rất nghịch ngợm, chưa từng chịu ngồi yên, cứ hai ba ngày là có người ở chi khác đến khiếu nại. Mỗi lần như vậy bản thân rất tức giận gọi nàng ra trách phạt, nhưng mỗi lần như vậy hài tử này lại bày ra bộ dạng ủy khuất đáng thương, làm cho chính mình không đành lòng trách phạt nàng.

Nguyệt nhi thiên phú rất cao dùng năm năm đến đệ thất trọng, chỉ sợ từ cổ chí kim cũng chỉ có nàng một người. Nhưng hài tử này cũng có tật xấu, chính là thích khoe khoang. Cho nên Tuyết Kỳ mới nghiêm cấm, không đến lúc cần thiết không được dùng linh lực.

Hai tử này cũng rất thích khóc, có một lần người này đòi nàng kể quá khứ của mình cho nàng nghe. Tuyết Kỳ cũng không ngần ngại kể cho nàng. Cuối cùng, chính mình chưa khóc thì nàng đã nức nở mất rồi.

Nhưng đặc biệt nhất, chính là hài tử này đối với nàng thật để ý, có một lần nàng ở Vọng Nguyệt Đài ngủ quên, đến khi tỉnh lại, hài tử này đã co ro ngủ ở bên cạnh mình, mà trên người mình có thể một tấm chăn mỏng.

Lục Tuyết Kỳ khẽ cầm chăn lên, đắp lên người nàng, sau đó bế xốc nàng lên đem nàng đặt lại trên giường. Đến lúc nàng dự định xoay người đi thì Nguyệt nhi lại cầm lấy đuôi áo nàng, mơ màng nói "sư tỷ...đừng đi."

Lục Tuyết Kỳ bắt đầu dĩ nhìn nàng, người này ngay cả lúc ngủ cũng dính người như vậy. Thật sự là...

Cuối cùng Lục Tuyết Kỳ chịu thua cái kẻ đang nhõng nhẽo trong vô thức kia. Nàng nằm xuống ôm lấy Lạc Nguyệt dỗ dành, ôn nhu nói "ngủ đi."

Lạc Nguyệt bên trong vòng tay ấm áp của Lục Tuyết Kỳ mà ngủ thật ngon. Chỉ tỗi cho Tuyết Kỳ nguyên đêm bị người này ăn đậu hủ đến không ngủ được.

Càng nghĩ càng buồn cười, Tuyết Kỳ cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi, nàng nắm chặt tay Lạc Nguyệt "Nguyệt nhi, ngươi tỉnh, sư tỷ xin lỗi ngươi có được không. Đừng ngủ nữa a."

"Sư tỷ....sư tỷ...coi chừng..." Lạc Nguyệt trong lúc mê man thốt lên càng làm nước mắt Lục Tuyết Kỳ rơi nhiều hơn.

"Nguyệt nhi, ngươi tỉnh a, sư tỷ đây, ta không sao" Lục Tuyết Kỳ bối rối nói.

"Lục sư tỷ" một tiếng kêu từ sau vang lên, Lục Tuyết Kỳ lau nhanh nước mắt quay đầu lại. Người đến là Trương Tiểu Phàm hắn bị Tề Hạo đả thương, nhưng không nặng nên rất nhanh liền khỏi. Hắn nghe tin Lạc Nguyệt bị thương thì từ Đạo Trúc Phong lật đật chạy tới. Nhìn Lạc Nguyệt bị thương nằm trên giường lòng mãnh liệt đau.

Nhìn Tuyết Kỳ, biết người này là đầu sỏ gây ra, trong lòng không khỏi tức giận bất bình, chấp vấn "Lục sư tỷ, đồng môn với nhau ngươi để làm chi ra tay nặng như vậy."

Lục Tuyết Kỳ trong lòng là có hổ thẹn, cúi đầu im lặng không nói, bất thình lình giọng nói khàn khàn yếu ớt khác lại vang lên "không trách sư tỷ, là tại ta học nghệ không tinh mới thành như vậy."

Lục Tuyết Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu, nước mắt lại rơi, ôm chầm lấy Lạc Nguyệt nghẹn ngào "Nguyệt nhi... ngươi tỉnh rồi a."

"Khụ...khụ...sư tỷ. Đừng khóc ta không sao" Lạc Nguyệt mỉm cười vuốt lưng nàng an ủi.

"Tiểu Nguyệt, ngươi sao rồi?" Trương Tiểu Phàm thấy nàng tỉnh lại thì vui mừng hớn hở.

Lạc Nguyệt lắc đầu nói không sao, sau đó kéo cái người ôm mình ra, dùng hết sức lực lâu nước mắt cho nàng "ngốc sư tỷ, còn nói ta mít ướt, ngươi xem, ngươi hiện tại cũng khóc nhè này."