Chương 17: Ái tình

"Sư phụ đệ tử tự biết sai" Lục Tuyết Kỳ quỳ xuống trước mặt Thủy Nguyệt, nàng cũng biết chính mình hôm nay lỗ mãng làm sư phụ tức giận.

Thủy Nguyệt lạnh nhạt nhìn nàng, dưới đáy mắt ẩn chứa yêu thương cùng nhu hoà không thấy rõ. Im lặng hồi lâu cuối cùng Thủy Nguyệt cũng mở miệng "con sai ở đâu nói ta xem."

"Hồi sư phụ, đệ tử hiếu thắng, làm Nguyệt nhi trọng thương là lỗi thứ nhất. Không chăm sóc tốt cho Nguyệt nhi, là lỗi thứ hai, cùng Trương sư đệ đao kiếp tương hướng là lỗi thứ ba." Lục Tuyết Kỳ cúi đầu thành thật nói.

"Con đã quên một lý do rất quan trọng" Thủy Nguyệt vuốt tóc Tuyết Kỳ nói.

"Đệ tử ngu dốt xin sư phụ giải giảng."

"Tuyết Kỳ con so với mọi cô bé khác không giống, nữ hài tử thường thích may vá, thích nấu ăn. Mà con chỉ thích tu luyện, ta biết cái này là do ảnh hưởng từ quá khứ trước kia của con, cho nên ta cũng không ngăn cản con điên cuồng tu luyện. Nhưng Tuyết Kỳ à, con trong lòng có bóng ma với sự yếu đuối cho nên con muốn chính mình trở nên cường đại, thế nhưng không phải vì vậy mà con không màng đến nguy hiểm của bản thân, sử dụng Thần kiếm ngự lôi chân quyết suýt nữa bị thương chính mình. Hôm nay nếu không có Nguyệt nhi đỡ cho con, ta cũng không biết con sẽ như thế nào nữa. Tuyết Kỳ, không cần quá cố chấp thắng bại trước mắt."

Tuyết Kỳ nghĩ đến Nguyệt nhi vì cứu nàng mà bị thương, lòng quặn đau, mắt lại hơi đỏ lên.

"Tuyết Kỳ, khi nãy con với Trương Tiểu Phàm của Đại Trúc Phong tại sao lại gây hấn?" Thủy Nguyệt nhắc đến Trương Tiểu Phàm, Tuyết Kỳ trong lòng có chút chột dạ. Nàng cũng không biết tại sao chính mình lại phản ứng lớn như vậy, cũng không giải thích được chính mình là làm sao vậy.

Thủy Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ, thấy biểu tình rối rắm của nàng thì mở miệng "vì Nguyệt nhi?"

Lục Tuyết Kỳ nghe sư phụ nhắc đến sư muội thì hơi ngẩn ra, chính là vì Nguyệt nhi sao? Vì Trương Tiểu Phàm nắm tay Nguyệt nhi mới tức giận, vì hắn thân thiết với nàng cho nên mới muốn đẩy hắn ra, vì hắn nói muốn bảo vệ nàng cho nên mới không điều khiển được lý trí suýt nữa cùng hắn đao kiếm tương hướng? Như vậy... không lẽ...ta là ghen tị? Không thể nào! Lục Tuyết Kỳ lập tức phủ quyết ngay lập luận này nhưng trong lòng nàng thật ra từ lâu đã ngầm thừa nhận câu trả lời này. Nàng đúng là ghen tị.

Lục Tuyết Kỳ mày đẹp cau lại, nàng không biết nói sao với sư phụ. Thủy Nguyệt lại nhìn nàng, trong lòng lần nữa vang lên hồi chuông cảnh báo. Tuyết Kỳ xem ra thật sự thích Nguyệt nhi rồi.

"Tuyết Kỳ, ngươi ngồi xuống" Lục Tuyết Kỳ nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng khi ánh mắt thâm trầm của Thủy Nguyệt, trong lòng nàng không hiểu có chút chột dạ.

"Tuyết Kỳ, lần này cho qua, đừng có lần sau là được. Còn về việc chăm sóc Nguyệt nhi, con đang bị thương không tiện, ta sẽ gọi Văn Mẫn đến chăm sóc cho nàng."

Tuyết Kỳ vừa nghe xong trong lòng lập tức căng thẳng tay nắm chặt tay ghế mở miệng phản bác "sư phụ, Nguyệt nhi là vì con nên mới bị thương, cho nên con không thể bỏ mặc nàng như vậy."

Thủy Nguyệt thu toàn bộ cử động của Tuyết Kỳ vào đáy mắt, trong lòng càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của chính mình.

"Văn Mẫn trước giờ làm việc cẩn thận ta và con đều biết, giao Nguyệt nhi cho Văn Mẫn con còn lo lắng cái gì?" Thủy Nguyệt lãnh đạm nói, nàng tuyệt đối không để Tuyết Kỳ dẫm lên vết xe đổ của nàng. Nàng đau khổ ôm ấp tình yêu này hơn mấy trăm năm cuối cùng nhận lại chỉ có tổn thương cùng dằn vặt. Nàng đã như thế, đệ tử của nàng không thể như vậy. Huống chi Nguyệt nhi chỉ là một hài tử, nàng cái gì cũng không biết, nếu Tuyết Kỳ thật sự có tình cảm với Nguyệt nhi, chỉ sợ đồ đệ ngốc này của nàng bị tổn thương không ít.

"Sư phụ, xin người cho con chăm sóc Nguyệt nhi đi, con thật sự không yên tâm." Tuyết Kỳ quỳ xuống trước mặt Thủy Nguyệt cầu xin, nhưng lần này Thủy Nguyệt vô cùng kiên quyết.

"Tuyết Kỳ, ý ta đã quyết. Con ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi" Tuyết Kỳ nói "dạ" sau đó im lặng đi ra ngoài, chỉ là nàng không có đi mà quỳ trước cửa phòng của Thủy Nguyệt.

Thủy Nguyệt biết với tính cách của Lục Tuyết Kỳ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy cho nên việc Lục Tuyết Kỳ quỳ trước cửa cũng nằm trong dự đoán của nàng.

Nhưng lần này nàng tuyệt đối không thể mềm lòng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, có một bạch y nữ tử đang quỳ, dung mạo của nàng bởi vì cái nắng gay gắt mà ửng đỏ, trên trán đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, đôi môi hơi tái, trước ngực áo nàng vẫn còn đang loang lổ vết máu.

Văn Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy Lục sư muội chật vật như vậy, nhìn nàng quật cường mím môi quỳ dưới trời nắng, thậm chí ngay cả bạch y thường ngày sư muội thích nhất bị bẩn nàng cũng chưa đi thay.

"Sư muội" Lục Tuyết Kỳ nghe được tiếng Văn Mặn kêu liền nhìn về phía nàng gọi hai tiếng "sư tỷ."

"Ngươi đang bị thương thế nào không trở về tịnh dưỡng, sao lại quỳ ở đây?" Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời câu hỏi của Văn Mẫn thì trong phòng lần nữa vang lên giọng của Thủy Nguyệt.

"Văn Mẫn, con vào đây." Văn Mẫn "dạ" một tiếng, hơi hơi nhìn Lục Tuyết Kỳ sau đó đi vào.

Lục Tuyết Kỳ bên ngoài không nghe rõ đối thoại của bọn họ, nhưng trong lòng cũng biết họ là đang nói đến việc chăm sóc Nguyệt nhi.

Nghĩ đến Nguyệt nhi sẽ do người khác chăm sóc, trong lòng Lục Tuyết Kỳ vô cùng không muốn. Nàng cũng không biết tại sao từ lúc có Nguyệt nhi bên cạnh tính tình của nàng đã chậm rãi thay đổi.

Trước kia nàng ngoạn trừ tu luyện ra sẽ không quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh, nhưng từ khi Nguyệt nhi đến đây, ngoại trừ tu luyện ra nàng còn rất nhiều chuyện để làm. Ví dụ như nàng sẽ nấu cơm cho Nguyệt nhi, sẽ chờ nàng về, cùng nàng ăn cơm, sẽ trách phạt nàng mỗi khi nàng quậy phá, sẽ giúp nàng giải quyết mớ rắc rối nàng gây ra. Ban đêm cũng sẽ đến phòng nàng xem thử nàng có đá chăn không, nếu có sẽ đắp chăn cho nàng. Văn Mẫn sư tỷ nói kể từ lúc Nguyệt nhi đến đây nàng cũng không có lạnh lùng như trước kia, ngược lại nàng rất hay nở nụ cười.

Ngẫm lại, Tuyết Kỳ cảm thấy Nguyệt nhi giống như một báu vật ông trời ban cho nàng vậy, có hài tử này bên cạnh, thật tốt...

Văn Mẫn ngự kiếm phi hành đến phòng của Lạc Nguyệt bởi vì mệnh lệnh của sư phụ cho nên nàng không thể nói với Tuyết Kỳ câu nào.

"Tuyết Kỳ, đừng bướng bỉnh nữa, sư tỷ con đã đi chăm sóc Nguyệt nhi, con còn lo lắng cái gì." Tiếng Thủy Nguyệt từng trong vọng ra.

Nhưng Tuyết Kỳ cũng không bởi vì lời nói của nàng mà đứng dậy, nàng vẫn thẳng tẳp quỳ dưới trời nắng, Tuyết Kỳ cảm nhận rõ ràng sự đau đớn trong cơ thể, cho dù là người bình thường quỳ dưới trời nắng như vậy cũng đã chịu không nổi rồi, huống chi Lục Tuyết Kỳ là đang bị thương, cái nóng như thiêu đốt bên ngoài đang dần bào mòn thể lực của Tuyết Kỳ.

Cuối cùng, Thủy Nguyệt vẫn không đành lòng thấy đồ đệ bảo bối chịu khổ, nàng thở dài một tiếng "Tuyết Kỳ, ngươi vào đây."

Lục Tuyết Kỳ lập tức loảng đảo đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ dưới ánh mặt trời khá lâu Tuyết Kỳ suýt nữa té xuống, may là Thủy Nguyệt đỡ kịp.

Thủy Nguyệt đem Lục Tuyết Kỳ ngồi xuống ghế, rót ly nước đưa cho nàng "uống đi."

Tuyết Kỳ nghe lời uống, Thủy Nguyệt yêu thương vuốt tóc nàng "Tuyết Kỳ, ta vốn không muốn nói với con, nhưng ta biết con cố chấp, cho nên ta không thể không nói."

Lục Tuyết Kỳ buông ly nước xuống, nhìn Thủy Nguyệt, nàng nhìn ra được trên gương mặt sư phụ có một tia khổ sáp.

"Tuyết Kỳ, trong lòng con Nguyệt nhi quan trọng lắm sao?" Thủy Nguyệt đột nhiên đặt câu hỏi khiến Lục Tuyết Kỳ hơi ngẩn người nhưng rất nhanh nàng liền gật đầu đáp lại.

"Vâng, muội ấy rất quan trọng với con, đặc biệt là qua sự kiện này, con càng khẳng định địa vị của muội ấy trong lòng con."

Thủy Nguyệt mỉm cười, nhưng trong lòng thầm than Tuyết Kỳ trúng độc tình so với nàng năm xưa cũng không khác là bao.

"Vậy khi đó có phải con ghen tị vì Trương Tiểu Phàm thân thiết với Nguyệt nhi không?" Tuyết Kỳ nghe câu hỏi này của sư phụ thì hơi đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.

Thủy Nguyệt nhìn nàng thật lâu "vậy con có biết ái tình là gì không?"

Không đợi Lục Tuyết Kỳ trả lời, Thủy Nguyệt đã giúp nàng giải đáp "trong đầu ngươi luôn có hình bóng người đó, khi gặp người đó ngươi sẽ vui vẻ, tim đập nhanh, khi người đó bị thương ngươi sẽ đau lòng, khi người đó làm nũng ngươi sẽ mềm lòng, khi người đó làm sai ngươi không đành lòng trách phạt, khi nàng khóc ngươi thầm nghĩ dỗ dành nàng. Trong lòng ngươi luôn muốn sủng nàng, muốn nàng bên cạnh mình mãi mãi. Vì nàng ngươi có thể hy sinh chính mình, vì nàng ngươi có thể từ bỏ cả tôn nghiêm. Khi gặp người khác thân thiết với nàng, ngươi sẽ tức giận, ngươi chỉ muốn nàng vĩnh viễn là của ngươi. Những cái đó, gọi là ái tình."

Lục Tuyết Kỳ cả người như bị sét đánh "đó là..ái tình sao?"