Chương 19: Bắt đầu

Thất mạch hội võ lặng lẽ trôi qua cũng đã một tháng, Lạc Nguyệt nằm dưới thảm cỏ, hai tay để sau đầu, trên miệng còn ngậm một cọng rơm, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, trừng đám mây trắng trôi lơ lửng. Lạc Nguyệt cũng không hiểu sao nàng càng nhìn đám mây đó, lại càng cảm thấy nó giống gương mặt của sư tỷ. Thời gian qua tưởng niệm điên cuồng cắn nuốt tâm trí Lạc Nguyệt.

"Sư tỷ...đến bao giờ ngươi xuất quan, Nguyệt nhi thật sự rất nhớ ngươi. " Lạc Nguyệt khẽ lẩm bẩm. Nàng dạo gần đây có chút hối hận vì sao chính mình hôm đó lại đối với sư tỷ lạnh lùng như vậy. Có lẽ...là do giấc mơ kia đi, bởi vì nó quá chân thật, chân thật đến mức cho dù có mơ đi mơ lại bao nhiêu lần thì cảm giác đau thấu lòng vẫn vẹn nguyên như cũ.

"Tiểu Nguyệt ngươi ở đây sao? Ta cùng tiểu Hôi tìm ngươi sáng giờ." Trương Tiểu Phàm ở từ xa nhìn thấy Lạc Nguyệt đang nằm thì vui vẻ chạy tới, tiểu Hôi cũng theo sát phía sau hắn.

Lạc Nguyệt vui vẻ ôm lấy tiểu Hôi, nhìn Trương Tiểu Phàm nói "Ngươi hôm nay không ở Đại Trúc Phong nấu cơm à. Sao lại có thời gian tìm ta vậy?"

Trương Tiểu Phàm gãi đầu cười cười " không có chuyện gì không thể tìm ngươi được à"

"Ý ta không phải như vậy, ngươi đừng hiểu lầm" Lạc Nguyệt vội vã giải thích.

"Không đùa ngươi nữa. Hình như hôm nay Lục sư tỷ xuất quan thì phải" nhắc đến Lục Tuyết Kỳ, trong lòng Trương Tiểu Phàm có hơi khó chịu.

Lạc Nguyệt ngẩn người, "hôm nay sư tỷ xuất quan? Tại sao hắn biết mà ta lại không biết? " Lạc Nguyệt trong lòng hàng trăm cái bất mãn, không vui.

Nàng ngồi bật dậy "Tiểu Phàm, làm sao ngươi biết hôm nay sư tỷ xuất quan?"

"Khi nãy, lúc kím ngươi, tình cờ ta gặp Văn Mẫn sư tỷ. Là nàng nói ta biết" thông qua miệng người khác mới biết được hành tung của Lục Tuyết Kỳ khiến trong lòng Lạc Nguyệt thoáng tức giận.

Nàng quyết định không để ý Lục Tuyết Kỳ thêm một thời gian nữa. Nghĩ là làm. Nàng gạt bỏ trong lòng buồn bực không vui, cùng Trương Tiểu Phàm và tiểu Hôi, hai người một thú cười đùa vui vẻ.

Lạc Nguyệt không biết, thật ra từ lúc nàng nằm ở chỗ này đã có một đôi mắt luôn dõi theo nàng. Lục Tuyết Kỳ đứng ở một góc khuất nhìn ngắm Lạc Nguyệt.

Một tháng qua, Lục Tuyết Kỳ lần đầu tiên hiểu được tư vị thống khổ của tương tư. Trong đầu nàng liên tục xuất hiện hình bóng của Lạc Nguyệt đến mức đôi khi nàng cũng phân không rõ đâu là ảo giác đâu là hiện thực nữa.

Nhìn Lạc Nguyệt vui vẻ lòng nàng vô cùng thoả mãn, nhưng nhìn đến Trương Tiểu Phàm bên cạnh nàng, lòng Lục Tuyết Kỳ xuất hiện một cỗ ghen tị bởi vì người làm cho Nguyệt nhi cười không phải nàng, mà là một nam tử khác. Cảm giác này giống như trong lòng bị kim đâm vậy, đau nhức lại khó chịu.

Thật ra Lục Tuyết Kỳ cũng muốn tiến lên ôm Lạc Nguyệt vào lòng, khẳng định quyền sở hữu của mình lắm chứ. Nhưng nàng biết, nàng không có tư cách đó.

Dần dần Lạc Nguyệt cùng Trương Tiểu Phàm rời đi, mà Lục Tuyết Kỳ vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng thường ngày hiện tại đã bịt kín một tầng ưu thương.

Đối với tình cảm này, Lục Tuyết Kỳ thậm chí còn không biết nên làm gì mới đúng. Trong lòng nàng, Lạc Nguyệt vẫn luôn là một cái hài tử không lớn, mà hài tử sẽ biết tình yêu là cái gì sao? Lục Tuyết Kỳ nghĩ, chính mình thật sự điên rồi.

********************************

Hôm sau, tại Ngọc Thanh điện, Đạo Huyền Chân Nhân cùng bảy vị thủ toạ đang trò chuyện xôn xao về việc thêm đệ tử đi Vạn Bức Cổ Quật ở Không Tang Sơn lịch luyện.

Thương Tùng xưa nay trong lòng đối với Điền Bất Dịch của Đại Trúc Phong vô cùng không vừa mắt, cho nên khi Đạo Huyền nói ngoại trừ đệ tử ở tứ cường trong thất mạch hội võ, muốn thêm vào Trương Tiểu Phàm của Đại Trúc Phong thì hắn là người đầu tiên phản đối.

"Sư huynh, quy định vốn là chỉ có đệ tử trong tứ cường mới có thể xuống núi lịch luyện, nếu hiện tại đột nhiên có thêm Trương Tiểu Phàm, ta sợ các đệ tử còn lại không phục."

Thủy Nguyệt trong lòng cười nhạt lập tức phản bác "Thương Tùng sư huynh lời ấy sai rồi, lịch luyện là để rèn luyện ý chí và thực lực của đệ tử, giúp bọn hắn có thể bộc lộ tất cả tài năng của mình, nếu như trong phái có đệ tử có tài năng, chúng ta vốn là nên bồi dưỡng hắn. Huống chi, hôm đó Tề Hạo đấu với Trương Tiểu Phàm, Tề sư điệp vốn thực lực hơn xa Trương sư điệp, nhưng cũng suýt nữa thất thủ trong tay hắn. Nếu không phải Tề sư điệp có trong Hàn Băng kiếm thì hươu chết về tay ai còn chưa biết."

Lời của Thủy Nguyệt vô tình trạc trúng chỗ đau của Thương Tùng, hắn đối với chuyện hôm đó Tề Hạo cùng Trương Tiểu Phàm thi đấu vẫn còn canh cánh trong lòng.

Thương Tùng Đạo Nhân nheo mắt lại, trong kẽ mắt lộ ra một tia sáng sắc nhọn nói "Thuỷ Nguyệt sư muội tại sao hôm nay lại khác mọi khi, cứ một mực bênh vực cho gã thiếu niên này, quả thật khiến người ta không hiểu nổi."

Trên khuôn mặt tao nhã của Thuỷ Nguyệt thoáng có ý nổi giận, tức khắp đáp lời "Ta đây chỉ bàn luận công việc, quyết không giống một số người, thấy không có được nhân tài như của chi phái khác, ghen ghét sợ uy hϊếp địa vị bản thân."

Nếu luận về miệng lưỡi sắc bén, sáu người đàn ông trong số bảy người ngồi đây, tuyệt không có một ai có thể hơn được Thuỷ Nguyệt Đại Sư, Thương Tùng Đạo Nhân tức giận sắc mặt trắng bệch, lập tức đứng phắt dậy.

Đạo Huyền Chân Nhân liền vội vàng giảng hòa, nói "Được rồi được rồi, nói thì cứ nói tại sao lại sinh sự với nhau, ngồi xuống, ngồi xuống."

Thương Tùng Đạo Nhân không dám không tuân theo lời nói của chưởng môn, chỉ ngậm đắng nuốt cay ngồi về chỗ cũ, bên kia Thuỷ Nguyệt, mặt vẫn như không có chuyện gì, đường đường chính chính ngồi trên ghế của mình.

Đạo huyền chân nhân lắc lắc đầu, chuyển hướng sang những người khác nói "Chư vị, ý các vị thế nào?"

Các vị thủ toạ các chi phái trầm ngâm một hồi, Tăng Thúc Thường thủ toạ Phong Hồi Phong nói trước: "Chưởng môn, đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư muội nói có lý. Dù sao Trương Tiểu Phàm cũng có tài năng, nếu thông qua lần lịch luyện này có thể giúp hắn nâng cao bản thân thì cũng là chuyện tốt. Dù sao Thanh Vân môn cũng cần những nhân tài như hắn chống đỡ."

Đạo Huyền Chân nhân vuốt râu khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân thủ toạ Lạc Hà Phong là Thiên Vân ngập ngừng nhìn Thương Tùng nói "việc này, đệ đồng ý với cách làm của Thương Tùng sư huynh."

Thương Tùng Đạo nhân có được một đồng minh, nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân gật gật đầu.

Sau cùng chỉ còn lại mỗi mình Thương Chính Lương thủ toạ của Triểu Dương Phong, ông ta hết nhìn bọn Điền Bất Dịch, rồi lại nhìn Thương Tùng Đạo Nhân và Thiên Vân Đạo Nhân, cuối cùng dư quang nơi khoé mắt lại kỹ lưỡng nhìn Đạo Huyền Chân Nhân một cái, trầm ngâm một chút rồi nói "đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư tỷ nói có lý."

Điền Bất Dịch khuôn mặt dãn ra, Thương Tùng đạo nhân hừm một tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân lập tức gật đầu nói: "Mọi người đã nói cả rồi, vậy ta không khách khí nữa. Như vậy Trương Tiểu Phàm của Đại Trúc Phong sẽ cùng với Tề Hạo, Lạc Nguyệt, Lục Tuyết Kỳ và Tăng Thư Thư đi Vạn Bức Cổ Quật."

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, vỗ tay ba cái, từ phía sau điện lập tức có một đạo đồng chạy lại, Đạo Huyền Chân Nhân dặn bảo mấy câu, đạo đồng gật đầu dạ một tiếng, chạy biến đi, chẳng bao lâu sau dẫn năm người nữa tới.

Tề Hạo đi trước, Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư cùng nhau đi chung đi cuối là hai người Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ.

Lạc Nguyệt vừa đi, ánh mắt len lén nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, thấy nàng diện vô biểu tình thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng. Trong lòng Lạc Nguyệt vốn đã buồn bực hiện tại càng thêm không tốt, mặt cũng càng âm trầm.

Mà Lạc Nguyệt không biết, từ lúc nàng cúi đầu xuống, Lục Tuyết Kỳ ánh mắt vẫn chưa từ rời khỏi người nàng.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người dưới điện, mỉm cười nói "Hôm nay cho gọi năm người các con đến đây, là vì có một chuyện, muốn cho các con hạ sơn rèn luyện học tập một phen." Đám Tề Hạo ai nấy vẻ mặt đều nghiêm trang.

Đạo Huyền Chân Nhân nhân tiện nói luôn một lượt về chuyện Không Tang Sơn "Vạn Bức Cổ Quật" hôm trước, lại nói "việc lần này quan hệ trọng đại, năm người các con đều là tinh anh của môn phái chúng ta, sở dĩ vậy nên có thể cử các con đi điều tra một lượt. Thế nhưng ma giáo yêu nhân gian hiểm ác độc, các con mọi việc đều phải cẩn thận."

Năm người đồng thanh đáp "dạ"

Đạo Huyền chân nhân gật gật đầu nói "ngoài ra, bên cạnh Thanh Vân Môn chúng ta, Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự cũng có phái đệ tử xuất sắc của họ đi trước cùng nhau điều tra, các con trước mặt người ta không được thất lễ, thế nhưng cũng không thể làm nhụt khí thế của Thanh Vân Môn chúng ta. Còn nữa, Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh của chi phái chính đã sớm đến Không Tang Sơn điều tra sự việc, các con nếu gặp huynh ấy, mọi việc phải cùng nhau thương nghị"

Năm người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh dạ ran.

Sau khi giao phó xong, Đạo Huyền gọi Tề Hạo vào, trao cho hắn Lục Hợp Kính.

Hành trình đi Vạn Bức Cổ Quật chính thức bắt đầu.