Chương 20: Sơ ngộ Bích Dao

Năm người khởi hành từ Thanh Vân môn đến thành Hà Dương, ngoại trừ Trương Tiểu Phàm có chút chật vật bởi vì mới vừa học ngự kiếm phi hành ra, còn lại mọi người đều rất thong thả.

Tề Hạo dùng tiên kiếm "Hàn Băng" màu trắng, Lục Tuyết Kỳ dùng tiên kiếm "Thiên Gia" màu xanh lục, Tăng Thư Thư dùng tiên kiếm "Hiên Viên" màu tím, Lạc Nguyệt dùng Băng Phách màu xanh lam. Trương Tiểu Phàm miễn cưỡng tế ra "Thiêu Hoả Côn" để phi hành.

Bởi vì Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ bắt đầu chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh, không khí âm trầm khiến cho ba cái nam nhân trên đường đi cũng không dám nói quá nhiều. Đặc biệt là Tăng Thư Thư, hắn cảm thấy chính mình sắp bị buồn chán chết.

Vượt núi xuyên mây, mất đúng nửa ngày trời, ngay vào lúc mặt trời xuống núi năm người mới đến được thành Hà Dương. Lạc Nguyệt và bốn người kia vì tránh bị để ý, cho nên hạ xuống mặt đất tại một nơi vắng vẻ phía bên ngoài thành Hà Dương.

Năm người đi bộ vào thành, Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư hai người cũng bắt đầu có sức sống trở lại, Tăng Thư Thư bắt đầu líu ríu giới thiệu Hà Dương thành cảnh quan.

Mà đi ở sau cùng, Lục Tuyết Kỳ cùng Lạc Nguyệt vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, nhưng không được bao lâu thì bản tính ham chơi Lạc Nguyệt lại bộc phát.

Nàng tiến lên cùng nhóm Trương Tiểu Phàm chau đầu thảo luận, Lục Tuyết Kỳ đứng ở phía sau nhìn Lạc Nguyệt, trong lòng có chút chua xót cùng bất đắc dĩ, ánh mắt yêu thương cùng sủng nịch mang theo chút cay đắng dõi theo bóng lưng của nàng.

Nghe thấy ba người bọn họ phía đằng sau đang thì thà thì thụt, Tề Hạo mỉm cười nói với Lục Tuyết Kỳ "Lục sư muội, trời đã tối rồi, tối nay chúng ta nghỉ một đêm tại đây, ngày mai lại đi tiếp."

Lục Tuyết Kỳ khuôn mặt lạnh tựa băng sương, không có một chút xíu biểu hiện tình cảm, chỉ lãnh đạm gật gật đầu.

Đi đến bên trong thành, bọn họ để tránh gặp phiền phức, nhanh chóng đổi trang phục của đệ tử Thanh Vân Môn nhằm không tạo ra bất cứ sự hoài nghi nào, thế nhưng Lục Tuyết Kỳ tướng mạo tuyệt mỹ, cùng với Lạc Nguyệt tiểu mỹ nhân, quả thật là tạo ra sự kinh động không nhỏ khiến cho không ít người đi đường dừng chân ngắm nhìn.

Lạc Nguyệt nhìn bọn họ ánh mắt đặt trên người Lục Tuyết Kỳ trong lòng tức giận vô cùng, nàng lùi xuống đứng trước người Lục Tuyết Kỳ, che lại tầm mắt của bọn họ.

Lục Tuyết Kỳ nhìn hành động của nàng trong lòng ấm áp, nhưng mà ánh mắt của mấy tên nam nhân nhìn Nguyệt nhi cũng làm nàng rất khó chịu nha.

Lục Tuyết Kỳ đột nhiên dừng lại, bá đạo ôm lấy eo nhỏ của Lạc Nguyệt, ở bên tai nàng thì thầm "không cho nhúc nhích."

Lạc Nguyệt bị Lục Tuyết Kỳ ôm có chút xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng ôm. Trên mặt Lạc Nguyệt nổi lên một tầng đỏ ửng. Nàng hơi cúi đầu che giấu cảm giác ngượng ngùng lúc này.

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.

Mọi người một mạch đi tới khách điếm "Sơn Hải Uyển" mà ở trọ, Lục Tuyết Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng buông tay ra. Còn Lạc Nguyệt bị nàng ôm cái gì giận dỗi đều quên hết, chỉ ngoan ngoãn để Tuyết Kỳ muốn làm gì thì làm. Tề Hạo là người lịch duyệt nhiều nhất trong đám người, năm người đều ngấm ngầm coi hắn là trưởng nhóm, chẳng hạn như việc trọ lại này đều do hắn lo liệu. Cuối cùng bọn họ được điếm gia an bài cho chỗ nghỉ thuộc loại tốt nhất phía hậu viên.

Quy mô của Sơn Hải Uyển khách điếm này rất to lớn, trong hậu viên cả thẩy có bốn khu nhà riêng biệt, bốn người bọn họ trú tại khu nhà phía tây, mỗi người một gian phòng. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Tề Hạo liền kêu mọi ngưòi, đi ra tửu lâu phía trước ăn cơm.

Tửu lâu của Sơn Hải Uyển, nằm trên con phố lớn náo nhiệt nhất thành Hà Dương, thế nhưng tại phòng thượng khách trên lầu ba, vẫn rất yên tĩnh, trong căn phòng to lớn rộng rãi chỉ bày không đến mười cái bàn, hiện tại đại khái có năm bàn đang có khách ngồi ăn cơm. Tề Hạo kêu tiểu nhị, lựa chọn một vài món rau, nhìn dáng vẽ tinh tường của hắn đối với nơi này, chắc hẳn đã là khách quen rồi.

Lạc Nguyệt lướt nhìn một vòng tầng một rộng rãi sạch sẽ, tầng lầu thứ hai bên trong chứa đại sảnh lộng lẫy rực rỡ, thế nhưng khi đến tầng thứ ba thì thấy chạm rồng vẽ phưọng, hồng mộc làm xà, cổ hương cổ sắc, hai tầng lầu hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Lạc Nguyệt cảm thán trí tuệ cổ nhân đáng sợ.

"Đang nghĩ gì?" đôi môi Lục Tuyết Kỳ mềm mại kề sát vào tai Lạc Nguyệt, hương vị trên người nàng truyền vào mũi Lạc Nguyệt khiến nàng cả người tê dại.

"Sư tỷ..sư tỷ...ngươi, ngươi cách..cách ra một chút" Lục Tuyết Kỳ hứng thú nhìn vẻ mặt như quả cà chua chín của Lạc Nguyệt, bình thường thích làm nũng chơi xấu chiếm tiện nghi của nàng. Hôm nay cư nhiên cũng biết đỏ mặt a.

"Không muốn" nói xong, Lục Tuyết Kỳ ôm nàng càng chặt, cũng không biết vô tình hay cố ý đôi cánh hoa đỏ mọng rơi trúng vành tai của Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt cả người như bị điện giật muốn lùi ra nhưng bởi vì cơ thể đã bị Lục Tuyết Kỳ ôm chặt cho nên không còn cách nào khác chỉ có thể quay đầu, không thèm nhìn sư tỷ xấu xa.

Đến khi ngồi xuống bàn, Lục Tuyết Kỳ mới buông Lạc Nguyệt ra, năm người bọn họ ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Tăng Thư Thư nhìn qua cách bố trí trên lầu, rồi nói với Tề Hạo: "Tề sư huynh, chỗ này chắc giá cả không rẻ đâu nhỉ?"

Tề Hạo tủm mỉm cười nói: "Chỗ này là tửu lâu tốt nhất thành Hà Dương, không phải tự nhiên mà có được, tuy nhiên Thanh Vân Môn chúng ta rất có danh tiếng ở đây, chủ ở đây còn mong chúng ta đến, không dám lấy của chúng ta một xu."

Tăng Thư Thư gật gù "à" lên một tiếng, một lát sau, điếm tiểu nhị mang đến trên bàn mấy đĩa nhỏ rau xào, cuối cùng có một đĩa cá tươi hấp cách thuỷ, nhìn thấy mình cá dài, phần đầu hơi tròn, đuôi nhỏ, thân nâu xám, có hai râu đối nhau, dày và dài. Quan trọng nhất là chất thịt trắng ngần, hương thơm ngào ngạt, tức thì khiến người ta muốn ăn ngay.

Lạc Nguyệt hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào con cá, hận không thể ngay lập tức nhét nó vào bụng. Lục Tuyết Kỳ thấy biểu hiện của nàng cũng mỉm cười sủng nịch, gắp một miếng các ra hết xương để vào trong chén Lạc Nguyệt, ngữ khí ôn nhu nói "ăn đi"

Lạc Nguyệt cũng không khách khí bỏ ngay vào miệng, hai mắt tiểu Nguyệt tử lập tức sáng lên, không hổ là"Thanh Đôn Mị Ngư" trong truyền thuyết, danh bất hư truyền a.

Lạc Nguyệt vừa ăn vừa hỏi "xin hỏi tiểu nhị ca, loại mị ngư này ở đâu mà có vậy?"

Điếm tiểu nhị vẫn còn chưa kịp nói, chợt nghe tại cái bàn to phía bên kia có giọng một nữ lang cất lên: "Mị ngư vốn là đặc sản của núi Chư Câu tại phưong nam, cách xa nơi này cả nghìn dặm, làm sao mà vận chuyển đến được, cửa hàng của ngươi há chẳng phải lừa người sao?"

Mọi người giật mình đưa mắt nhìn, chỉ thấy tại chiếc bàn to ấy, có tám người ngồi, sáu người nam đều mặc y phục mày vàng, chỉ có hai người là nữ tử. Một nữ tử trên người mặc quần áo màu tím nhạt, mặt che tấm mạng mỏng, không nhìn rõ được dung nhan, thế nhưng lộ ra vài phần da dẻ thực trắng như tuyết, nữ nhân còn lại chính là người mới nói câu vừa rồi, tuổi tác không lớn, nhìn chỉ khoảng độ mười sáu mười bảy, trên mình mặc quần áo màu xanh lam, tướng mạo xinh đẹp lạ thường, lông mày nhỏ, cặp mắt to sáng ngời vô cùng linh động, khiến cho người ta mắt phải sáng lên, so với Lục Tuyết Kỳ thì chẳng hề thua kém chút nào.

Lạc Nguyệt đang ăn lập tức dừng đũa. Nàng nhớ rồi! Ở nơi này Trương Tiểu Phàm gặp Bích Dao, vậy nữ tử này là Bích Dao sao.

Lạc Nguyệt ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bích Dao chưa từng chuyển đi. Lục Tuyết Kỳ bên cạnh nàng từ lâu đã phát hiện ra Lạc Nguyệt khác thường. Nàng mặt như hàn băng nhìn Bích Dao một chút, mày đẹp lập tức nhíu lại. Tay ngọc không tự chủ ôm lấy eo Lạc Nguyệt xiết chặt lại. Lạc Nguyệt bị Lục Tuyết Kỳ xiết hơi đau, quay lại nhìn nàng. Thấy Lục Tuyết Kỳ mặt âm trầm, lạnh lẽo như băng, trong lòng thầm kêu không ổn, sư tỷ đang tức giận. Lạc Nguyệt thức thời ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, cũng không dám nhìn Bích Dao nữa.

Bích Dao vô tình nhìn thấy hành động của bọn họ trên mặt lập tức có ý cười nghiền ngẫm, nàng cũng không quá để ý lời giải thích của tiểu nhị, bởi vì tầm mắt của nàng đã bị cử động của hai người kia hấp dẫn.

Bích Dao nắm tay U Cơ đi lên lầu, trước khi đi cũng không quên thâm ý liếc nhìn hai người Lạc Nguyệt một cái.

U Cơ nhìn biểu tình của nàng, mặt hơi bất đắc dĩ lắc đầu, hài tử này xem ra lại muốn nghịch ngợm rồi.