Chương 21: Gặp nhau

"Dao nhi, ngươi lại muốn nghịch ngợm cái gì?" U Cơ ôn nhu kéo Bích Dao ngồi xuống bàn, rót ly trà đưa cho nàng, từ tốn hỏi.

"A Cơ, ngươi không thấy hai nữ nhân xinh đẹp khi nãy quan hệ rất không tầm thường sao?" Bích Dao mị hoặc cười, vươn tay kéo U Cơ ngồi lên đùi mình.

Dung nhan mỹ lệ giấu sau mạn che thoáng đỏ lên khẽ gắt "Cái gì mà A Cơ, không lớn không nhỏ. Gọi U di."

Bích Dao mỉm cười, tinh nghịch sờ vành tai đỏ ửng của nàng, yêu mị nói "A Cơ là thích ta kêu U di sao, như vậy ta sẽ kêu U di nga~" nói xong còn không quên liếʍ vành tai nàng một cái.

U Cơ lập tức cứng người, nhanh chóng thoát ra khỏi ôm ấp của Bích Dao khẽ quát một câu "Hồ đồ!" Sau đó thì chạy biến đi.

U Cơ rời đi, nụ cười trên mặt Bích Dao cũng dần biến mất, thay vào đó là một tầng u sầu "A Cơ, đến khi nào ngươi mới có thể chấp nhận ta đây?"

Bích Dao trong lòng hiểu rõ, thật ra U Cơ không phải đối với nàng không có tình cảm, mà là bởi nàng ấy không thể vượt qua được ngưỡng cửa của bản thân. Chính vì như vậy cho nên nàng luôn đợi, đợi một ngày U Cơ có thể phá bỏ xiềng xích cùng định kiến của xã hội để đến với nàng.

Bích Dao ngồi trong phòng hồi lâu, cảm thấy trong lòng nặng trĩu cho nên muốn đi ra ngoài một chút, bất ngờ đυ.ng phải Lạc Nguyệt.

"A ui~..." Lạc Nguyệt lòm còm bò dậy, xoa xoa cái mông, ngẩng đầu mở miệng định mắng cái kẻ đυ.ng mình thì nhìn thấy bích y nữ tử xinh đẹp tựa như đoá không cốc u lan nở rộ, thanh nhã thoát tục.

Là Bích Dao! Mắt Lạc Nguyệt sáng ngời, đi tới chỗ của nàng ấy, nhìn thấy Bích Dao đang thất thần, vẻ mặt giống như có tâm sự. Lạc Nguyệt trong lòng hơi căng thẳng, không lẽ ta đến trễ rồi, Trương Tiểu Phàm đã gặp Bích Dao? Không thể nào, rõ ràng ta ở cạnh hắn suốt từ trưa đến giờ mà.

Bích Dao nhìn Lạc Nguyệt, thầm nghĩ vị cô nương này hảo thú vị, khi nãy bộ dạng còn hùng hùng hổ hổ như muốn tìm mình tính sổ. Hiện tại đứng trước mặt mình lại suy nghĩ vẩn vơ đi chỗ khác.

Bàn tay trắng nõn mang theo hơi ấm, nghịch ngợm nhéo hai gò má xinh đẹp của Lạc Nguyệt, Bích Dao thích thú hỏi "Hài tử, ngươi tên gì?"

"Ta không phải hài tử." khinh bỉ liếc Bích Dao một cái, Lạc Nguyệt liên tục lắc đầu, ý định muốn cứu vớt đôi gò má đáng thương của mình.

Bích Dao thấy hành động ngây thơ của nàng thì bật cười "Ta gọi Bích Dao, chúng ta làm bạn. Thế nào?"

Lạc Nguyệt nắm lấy tay Bích Dao vui vẻ gật đầu "Ta gọi Lạc Nguyệt a. Sau này chúng ta làm bạn tốt."

"Ta đoán ta so với ngươi lớn hơn, ngươi có thể gọi ta Dao tỷ" Bích Dao vui vẻ vuốt mái tóc Lạc Nguyệt, khi nhìn thấy hài tử này trong lòng nàng không hiểu sao lại cảm thấy hai người giống như từng quen nhau, cảm giác thân thuộc giống như thân nhân vậy.

"Dao tỷ~~~" Lạc Nguyệt vừa kêu, mấy tầng da gà của Bích Dao đều nổi lên.

"Ngươi làm ơn gọi bình thường đi, ta chịu không nổi."

Lạc Nguyệt ha ha cười, nhưng nhớ tới vẻ mặt phiền muộn của Bích Dao khi nãy, quan tâm hỏi "Dao tỷ, khi nãy ta thấy tâm trạng của ngươi hình như không tốt cho lắm."

Bích Dao nghe nàng quan tâm mình trong lòng ấm áp, nàng đối với vị muội muội mới quen này thật sự rất thích "Ta không sao."

Dừng một chút, Bích Dao lại hỏi "Ngày mai ngươi rời đi sao?"

Lạc Nguyệt gật đầu vui vẻ cười "Ta tin chắc chúng ta có duyên, không bao lâu nhất định sẽ gặp lại."

Bích Dao cũng không đề cập đến chuyện này nữa, trong đầu nhớ tới bạch y băng sơn nữ tử khi sáng, cười khẽ nói "Ngươi với cái vị nữ tử bên cạnh ngươi rất thân thiết sao?"

Lạc Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Lục Tuyết Kỳ gương mặt liền không giấu nổi vẻ hạnh phúc "Ân, nàng là sư tỷ của ta. Chúng ta quan hệ rất tốt."

Bích Dao đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình "Nhìn nàng bộ dạng thanh thanh lãnh lãnh như vậy, ta cũng rất tò mò làm sao các ngươi quan hệ tốt được."

Lạc Nguyệt nghe nàng nói sư tỷ lạnh lùng, khó gần liền lập tức mở miệng phản bác "Thật ra sư tỷ không phải như vẻ bề ngoài lạnh lùng đâu, nội tâm của nàng thật ra rất ấm áp, lạnh lùng thật ra chỉ là lớp vỏ ngụy trang của nàng thôi. Đối với những người nàng yêu thương, nàng rất trân trọng ái hộ. Sư tỷ đối với ta thật tốt nha, mặc kệ ta có làm sai bao nhiêu nàng vẫn tha thứ cho ta. Nàng cho dù biết ta chơi xấu làm nũng vẫn giả vờ không biết thuận theo ta. Còn nữa, mỗi lúc ta không vui, sư tỷ sẽ không giống như người khác vậy an ủi ta, nàng chỉ lặng lẽ im lặng ngồi bên cạnh ta, cùng ta chia sẻ nỗi buồn. Sư tỷ có lẽ là người không giỏi biểu đạt, nhưng hành động của nàng luôn dễ dàng làm ta cảm động."

Bích Dao lắc đầu, xem ra nàng vẫn chưa biết chính mình thích sư tỷ đi. Nếu như ta nói ra chỉ sợ mọi chuyện rắc rối hơn, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, nhưng hẳn là nên đề tỉnh nàng một hai câu "Nhân sinh hàng vạn, gặp được người mình yêu đã rất là khó. Để người đó yêu mình lại càng khó hơn. Ngươi phải biết trân trọng."

Lạc Nguyệt trên mặt lập tức có một cái chấm hỏi to tướng, nàng ngờ ngợ nghe ra trong câu nói của Bích Dao có ẩn ý, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc nàng muốn nói gì.

Bích Dao ôn nhu xoa đầu nàng "Từ từ đi, rồi ngươi sẽ hiểu."

Lạc Nguyệt gật đầu mỉm cười, cùng lúc đó U Cơ đi tới, nhìn các nàng thân thiết như vậy, trong lòng cảm giác mất mát cùng khó chịu liên tục tăng lên, nàng một mạch đi thẳng vào phòng, không thèm nhìn Bích Dao lấy một cái.

Bích Dao nhìn thấy U Cơ lãnh đạm như vậy, trong lòng hoảng hốt kêu to "Nguy rồi, A Cơ tức giận." Nàng lập tức cáo biệt với Lạc Nguyệt vội vã chạy vào phòng, trong lòng lo lắng làm sao để dỗ dành cái người trong phòng.

Lạc Nguyệt khó hiểu nhìn theo Bích Dao, nhún vai một cái thì trở về phòng. Nàng không nhìn thấy ở cách đó không xa, trong một góc khuất, Lục Tuyết Kỳ hai tay nắm chặt lại, mặt lạnh lùng âm trầm nhìn bóng lưng Lạc Nguyệt rời đi.

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy trong lòng mình hiện tại đang bị ghen tị ăn mòn. Kể từ khi biết chính mình có tình cảm với Lạc Nguyệt, nàng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân. Trước kia trong lòng luôn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, mà bây giờ trong lòng có thêm rất nhiều cảm xúc, đặc biệt là ghen tị, nó luôn xuất hiện mỗi khi nàng nhìn thấy Nguyệt nhi thân mật với người khác.

Trong lòng Tuyết Kỳ một bên gào thét phải chiếm giữ Lạc Nguyệt, một bên lại sợ hãi chính mình bị Nguyệt nhi chán ghét. Hai cảm xúc đối lập, liên tục dày vò trái tim Lục Tuyết Kỳ khiến nàng mệt mỏi vô cùng.

Trong phòng Bích Dao, U Cơ mặt lạnh ngồi trên ghế, một câu cũng không, cũng không thèm nhìn Bích Dao đang khép nép cười lấy lòng ngồi bên cạnh.

"A Cơ, ngươi đừng hiểu lầm a, ta chỉ xem nàng là muội muội thôi, chúng ta vừa mới nhận thức không bao lâu."

U Cơ vẫn im lặng, Bích Dao trong lòng căng thẳng, cắn răng bất chấp việc sẽ làm U Cơ tức giận, ôm nàng thật chặt nói "A Cơ, ngươi còn không biết tâm của ta chỉ có mình ngươi sao?"

Bích Dao thấy U Cơ im lặng, nhưng không giẫy dụa thoát ra, trong lòng hơi an tâm, ôn nhu nói "A Cơ, ta yêu ngươi, kể từ lúc ta hiểu chuyện ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta. Phụ thân hắn yêu thương ta, nhưng hắn còn có Quỷ Vương Tông, hắn gánh trên vai quá nhiều trọng trách, cho nên chưa bao giờ có thể cho ta ấm áp trọn vẹn. Nhưng A Cơ thì khác, từ trước đến nay ta đều biết ngươi luôn đặt ta lên đầu quả tim mà ái hộ, ta từ nhỏ đã thích quấn lấy ngươi, bởi vì ngươi luôn cho ta cảm giác được cái chân chính gọi là "nhà". Ta cũng không biết từ lúc nào tình cảm này bắt đầu thay đổi, trở thành tình yêu. Ta biết ngươi không thể ngay lập tức đáp lại ta, cho nên ta vẫn đợi. Đợi một ngày U Cơ ngươi cảm nhận được trái tim Bích Dao ta là chân thành yêu người."

U Cơ vẫn im lặng, dung nhan giấu sau tấm mạn che đã bị những câu nói của Bích Dao rung động. Nhưng dù biết Dao nhi là chân thành, nhưng nàng vẫn không dám chấp nhận, bởi vì nàng sợ chính mình sẽ phá hủy cuộc đời của Bích Dao.

Dao nhi còn quá nhỏ, nàng không dám chắc sau này nàng ấy có hối hận hay không, huống chi hai nữ nhân yêu nhau quá mức kinh hãi thế tục, nàng sợ rằng một ngày nào đó nếu có người phát hiện, Dao nhi sẽ bị hàng vạn thế nhân phỉ báng. Bích Dao trong miệng người đời đã là ma nữ, U Cơ không muốn nàng ấy tiếp tục bị người khinh ghét nữa.

Trong lòng U Cơ, Bích Dao là trân bảo, cho nên nàng tuyệt không cho phép người nàng yêu thương bị người khinh rẻ, càng không cho phép chính mình trở thành nguyên nhân khiến Dao nhi bị coi thường. Cho nên nàng thà rằng vĩnh viễn chôn sâu tình yêu nàng dưới đáy lòng cho đến khi sinh mệnh kết thúc.