Chương 22: Cùng nhau

Ngày hôm sau, năm người Thanh Vân Môn thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu, Tề Hạo tụ tập năm người lại thương nghị "Không Tang Sơn cách xa nơi này 3000 dặm về phía Đông, quãng đường không hề gần, chúng ta trên đường không thể chậm trễ". Bốn người còn lại không chút dị nghị, định tính tiền xong sẽ lên đường.

Chủ nhân của Sơn Hải Uyển đối với Thanh Vân Môn, quả nhiên kính mộ vô cùng, vốn dĩ là phòng hạng sang không ngờ giảm giá một nửa, tựa hồ chỉ bằng tiền phòng loại thường. Trong lúc Tề Hạo cười nói tính tiền với ông chủ, Lạc Nguyệt đứng bên cạnh Lục Tuyết Kỳ quay qua quay lại ngó quanh tìm kiếm thân ảnh của Bích Dao. Mặc dù nói không lâu nữa sẽ gặp lại, nhưng nàng vẫn muốn cùng Dao tỷ nói lời từ biệt nha, dù sao hôm qua nói chuyện thật hợp ý.

Bởi vì chỉ chú tâm tìm kiếm Bích Dao, cho nên Lạc Nguyệt không thể để ý tới vị sư tỷ thân yêu của nàng quanh thân hàn khí đã đóng mấy lớp. Hai người Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư rùng mình một cái, run run nép vào nhau, thân mình hơi lùi lại, tránh xa băng sơn sư tỷ. Cả hai nhìn Lạc Nguyệt vẫn ngây thơ chưa biết gì thì trong lòng không khỏi vì tiểu Nguyệt tử cầu phúc, hy vọng nàng tai qua nạn khỏi.

Lục sư tỷ quả nhiên không làm hai tên nam nhân đang xem kịch vui bên cạnh thất vọng, một tay vòng qua eo Lạc Nguyệt, kéo nàng vào trong lòng, tay còn lại nâng cằm nàng lên bắt nàng nhìn chính mình "Đang tìm cái gì?" giọng nói của Tuyết Kỳ rất nhẹ mang theo hàn ý không dễ phát hiện.

Động tác của Lục Tuyết Kỳ làm cho không chỉ hai tên nam nhân đang bát quái gần đó há hốc mồm, mà còn khiến Lạc Nguyệt lúng túng không biết làm sao.

Đây rốt cuộc là tình trạng gì? Băng sơn sư tỷ của nàng đâu? Thế nào lại biến thành yêu nghiệt rồi? Là nàng nhìn lầm sao? Hay sư tỷ bị ma quỷ nhập thân?

"Làm sao không nói?" Lục Tuyết Kỳ nheo nheo mắt phượng, hàn ý quanh thân càng thêm dày đặc, mà ngón tay không biết là vô tình hay cố ý lướt qua đôi môi đỏ mọng của Lạc Nguyệt.

Tiểu Nguyệt Nguyệt nuốt nước bọt trong vô thức, trên mặt hiện lên tầng tầng rặng mây đỏ, ấp a ấp úng nói "Sư..sư tỷ...."

"Ân, không có gì, chúng ta đi" Lục Tuyết Kỳ bá đạo ôm chặt eo Lạc Nguyệt đi thẳng ra cửa, hoàn toàn không cho tiểu Nguyệt tử cơ hội quay đầu tìm kiếm Bích Dao.

Tiểu Nguyệt Nguyệt cứ như vậy ngơ ngác bị sư tỷ thân yêu đưa đi. Nhìn bộ dạng "ta vô tội" của Lạc Nguyệt, Bích Dao hận không thể trực tiếp ôm bụng ha hả cười to. Vị sư tỷ này của Nguyệt nhi cũng rất thích ăn dấm chua nha, ai... xem ra cuộc sống sau này của Nguyệt nhi không dễ dàng gì. Ha hả, Dao tỷ sẽ cầu nguyện cho ngươi, nghĩ đến đây vị tỷ tỷ không có lương tâm này của Lạc Nguyệt cuối cùng nhịn không nổi mà cười to.

Cũng may Lạc Nguyệt đã đi xa, nếu nàng biết chính mình bị kẻ vô lương tâm này cười nhạo nhất định sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng có lòng tốt muốn cùng nàng ta nói lời từ biệt, nàng ta chẳng những không biết ơn mà còn cười nhạo nàng, đây rốt cuộc là đạo lý gì?

"Dao nhi, bọn họ là người của Thanh Vân môn, ngươi đừng quá mức thân thiết với bọn họ?" không biết từ lúc nào U Cơ đã xuất hiện sau lưng Bích Dao, nhìn nàng vì người khác cười vui vẻ như vậy, U Cơ tâm như bị ai nhéo. Đôi mắt xinh đẹp ảm đạm nhìn Bích Dao "Dao nhi, ta ngoại trừ mang tới cho ngươi đau khổ thì có thể mang cho ngươi được gì chứ."

Bích Dao nắm tay U Cơ thật chặt, tuy nàng không biết A Cơ vì cái gì mà buồn đến như vậy, nhưng nàng sẽ dùng cách của mình để người mình yêu vui vẻ trở lại. Bởi vì người này...là suốt đời nàng sở yêu nhân.

Năm người liên tục lên đường, cuối cùng cũng đã đến được Không Tang Sơn, bọn họ hạ xuống một đám mây, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn trong vòng 100 dặm xung quanh, một toà núi lớn hiểm trở cao chót vót, thế nhưng đa phần là đá rất ít cây cỏ, dưới núi không có dấu hiệu nào cho thấy là đã từng có người ở, một vùng hoang lương.

Lúc này đã sắp xế chiều, mặt trời đang ngả về phía tây, ánh tịch dương vàng vọt chiếu trên đỉnh Không Tang Sơn, tựa hồ mang đến một chút gì thê lương lại có đôi phần đáng sợ. Mọi người hạ xuống dưói chân núi, thu hồi pháp bảo, tiên kiếm. Tề Hạo nhìn sắc trời, nói: "Ta xem chỗ này không có nhà dân nào có thể tá túc được, chẳng thà chúng ta lập tức lên núi, một mặt tìm kiếm Vạn Bức Cổ Quật, một mặt xem thử có chỗ nào thích hợp để nghỉ ngơi đêm nay hay không."

Mọi người không ý kiến, theo lời Tề Hạo lên núi, Lạc Nguyệt thân là một người hiện đại, lại là một nữ hài tử đối với vẻ âm trầm đến đáng sợ của ngọn núi này khiến nàng không thể không sợ hãi.

Thân thể tiểu Nguyệt Nguyệt vô thức kề sát Lục Tuyết Kỳ, tay ôm chặt cánh tay nàng không buông.

Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn tiểu sư muội, thấy vẻ bất an của nàng, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, cưng chiều xoa đầu Lạc Nguyệt, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ, có ta ở đây."

Câu nói của Lục Tuyết Kỳ tựa như liều thuốc an thần khiến thần kinh đang căng thẳng của Lạc Nguyệt dễ dàng bình tĩnh trở lại.

Độ cao của Không Tang Sơn tuy không sánh được với Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn, thế nhưng nó cũng không hề thấp, hơn nữa vách núi dựng đứng, không hề có đường đi, bốn người từ chân núi đi lên, chỉ mới đến ngang lưng núi, trời đất đã hoàn toàn tối om.

Bốn người nhanh chóng đi đến một khoảng đất bằng, Tề Hạo kêu mọi người dừng lại, lấy từ trong bọc ra một miếng kính nhỏ bằng đồng, bốn người nhìn thấy nhận ngay ra đó là "Lục Hợp Kính", vật chí bảo của Thanh Vân Môn, nhất thời tất cả đều ngây người, không hiểu Tề Hạo muốn làm gì.

Chỉ thấy Tề Hạo cầm Lục Hợp Kính trong tay, trong miệng lẩm nhẩm niệm mấy câu thần chú, Lục Hợp Kính vốn ảm đạm không một chút ánh sáng tựa như có cảm ứng, từ từ toả sáng, nhẹ nhàng bay lên khỏi lòng bàn tay của Tề Hạo rồi dừng cách đỉnh đẩu hắn hai trượng, mỗi lúc một sáng, tạo ra một quầng sáng màu vàng nhạt chiếu soi khắp khoảng đất chu vi sáu trượng xung quanh bốn ngưòi bọn họ, khiến cho họ được bảo vệ ở ngay giữa.

Tề Hạo lúc này mới nói: "Tại Không Tang Sơn tám trăm năm về trước, là nơi tập trung của bọn ma giáo yêu nhân, hơn nữa ta thấy dường như núi này hoang lương quỉ dị, chỉ sự có nhiều sơn tinh yêu quái. Lục Hợp Kính có công năng bảo vệ chủ nhân, tuy nhiên chúng ta vẫn phải cảnh giác"

Lạc Nguyệt tay càng lúc càng nắm chặt cánh tay Lục Tuyết Kỳ, nàng đưa mắt nhìn Lục Hợp Kính đang lơ lửng trên không trung, chỉ thấy miếng kính nhỏ ấy bề ngoài tựa như không làm người ta kinh ngạc, thế nhưng trong nét cổ kính thô lậu lại ẩn chứa điềm lành, không thể coi thường.

Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe thấy một âm thanh vang rền từ xa vọng đến, sau đó là âm thanh "răng rắc răng rắc" vang lên, thanh âm dần dần mau hơn, cuối cùng không chỉ âm thanh mỗi lúc một vang đến gần hơn, mà tựa hồ còn loáng thoáng nghe thấy nhịp điệu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng tạp âm to lớn "ào ào" vang vọng khắp vùng núi non hoang dã này, phía đằng xa, trong lúc mọi người đang nhờ vào chút ít ánh sáng do Lục Hợp Kính phát ra trong đêm đen, kích động nhìn về nơi xa xa ở phía sau lưng núi, đột nhiên bốc lên một đám mây khói mầu đen, trong đêm tối trông nó thêm phần quỉ dị, từ đó phát ra những tiếng kêu vang vọng.

Tất cả mọi người đều biến sắc, Tằng Thư Thư con mắt chuyển động, bỗng la lên thất thanh: "Lục Hợp Kính"

Hắn vừa dứt lời, trong lúc mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, thì đám mây đen trong không trung ngày một lớn hơn. Một khắc sau, một tiếng kêu chói tai truyền ra từ trong đám mây đen, trong chốc lát toàn bộ đám mây đen ấy đều di chuyển, hướng tới chỗ năm người, xông thẳng vào điểm sáng duy nhất trong đêm tối.

Chỉ nháy mắt, bầu trời đêm vốn dĩ nhấp nháy ánh sao bỗng chốc đen kịt, tựa như bị một cái gì đó che khuất. Mọi người chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi trong chớp mắt tràn ngập trong không gian, Lạc Nguyệt cùng mọi người đều kinh hãi thất sắc. Duy chỉ Tề Hạo là còn trấn tĩnh, thế nhưng sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng nói: "Không được loạn động, có bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi phạm vi vòng sáng của Lục Hợp Kính."

Lạc Nguyệt mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run lên vì sợ, Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực, vuốt lưng nàng không ngừng nói "Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây."

Lạc Nguyệt mắt nhắm chặt, đem mặt úp vào trong ngực Lục Tuyết Kỳ, tay vòng qua người nàng, run rẩy nói "sư tỷ...Nguyệt nhi sợ..."

Lục Tuyết Kỳ đau lòng nhìn Lạc Nguyệt một chút lại nhìn mây đen bao phủ xung quanh, mày đẹp nhíu chặt.

Lại một khắc nữa trôi qua, âm thanh kêu ầm ì đã gần ngay bên tai. Nhờ ánh sáng của Lục Hợp Kính mà mọi người cuối cùng đã nhìn rõ đám mây đen đó là gì, vô số cánh dơi màu đen nhiều đến choáng ngợp, dày đặc đông đảo, hơn nữa nhìn thân hình chúng, so với các con dơi thông thường đều to hơn, mỗi một con đều há ngoác miệng, cái miệng đỏ lòm trên thân mình màu đen trông thực khủng bố dữ tợn.

Thế nhưng ánh sáng màu vàng nhạt do Lục Hợp Kính phát ra, vào lúc này quả thực đã hiển lộ tác dụng, chỉ thấy đám dơi đang có mặt bị ngăn lại bên ngoài vòng sáng ấy, mặc kệ chúng có đánh đập xô đẩy thế nào đi nữa, vòng sáng ấy vẫn không lay động mảy may.

Ngược lại, những con dơi khi chạm vào vòng sáng vàng nhạt ấy, thân thể màu đen phát ra âm thanh "tư tư", giây lát sau đã ngã lăn ra đất gần ngay vòng sáng, không còn vùng vẫy nữa, nhìn ra đã không còn động đậy được nữa.

Chỉ là đám dơi ấy quả thật quá nhiều, nhìn thoáng qua, cả bầu trời sao cao vời vợi hoàn toàn bị che khuất, số lượng dè chừng có thể lên đến hàng triệu con. Số lượng bị chết nằm trên mặt đất nhiều lắm chỉ đến một phần triệu mà thôi, thế nhưng nhìn vô số con dơi con sau nối tiếp con trước, vỗ cánh bay đến, bốn người bị bao vây ở giữa, mặc dầu tạm thời vô sự, nhưng trước sau trái phải đâu đâu cũng là những cái miệng to như chậu máu vô cùng khủng bố, mùi tanh hôi gần như làm người ta nôn mửa.

Nhưng Lục Hợp Kính dù sao cũng là đạo gia chí bảo, dưới sự tấn công của vô số lũ súc sanh hung ác này, thế nhưng không hề suy yếu chút nào , vòng sáng vàng nhàn nhạt đứng thẳng như núi, không hề tan ra, bên ngoài vòng sáng thi thể của lũ dơi mỗi lúc một nhiều.

Lúc này, không biết có bao nhiêu con dơi đen bay đến bên trên vòng sáng ấy. Bọn chúng xếp từng tầng từng tầng liên tục tấng công vào vòng sáng của Lục Hợp Kính. Thế nhưng sự công kích của lũ súc sinh ấy với vòng sáng tựa hồ đã dần dần chậm lại, hình như chúng biết rằng tốn công vô ích, nên không làm lại cái việc vô dụng ấy nữa. Chỉ là đám súc sanh ấy có lẽ không bỏ qua miếng ngon đã gần đến miệng, vẫn bay lượn xung quanh không chịu bỏ đi.

Lạc Nguyệt gục mặt trong lòng ngực Lục Tuyết Kỳ, nhưng dần dần nàng cắn răng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt. Nàng biết chính mình nếu muốn cường đại, nếu còn muốn tiếp tục bảo vệ sư tỷ thì không thể tiếp tục sợ hãi. Nàng không muốn chính mình lúc nào cũng nấp sau lưng Tuyết Kỳ, nàng muốn cùng nàng đối mặt.

"Sư tỷ, Nguyệt nhi không sợ, ta muốn cùng sư tỷ cùng nhau kề vai chiến đấu." Lục Tuyết Kỳ nghe những lời này lại đau lòng, lại yêu thương nhìn sư muội vốn dĩ đã sợ đến trắng bệch nhưng vẫn quật cường giương mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ghê sợ trước mắt.

"Ân, chúng ta cùng nhau."