Chương 26

Mọi người khó khăn lắm mới đặt chân lên được một chỗ sạch sẽ, nhìn quanh thấy rõ mọi thứ, bất giác tri bất giác, mọi người không hẹn mà cùng chỉnh trang lại y phục đầu tiên.

Lạc Nguyệt thay Lục Tuyết Kỳ phủi chỗ dơ bẩn, Lục Tuyết Kỳ không động, vẫn đứng im để nàng giúp chính mình chỉnh sửa y phục.

Sau khi Lạc Nguyệt làm xong, nàng liền ngẩng đầu, vô tình va chạm vào ánh mắt yêu thương của Lục Tuyết Kỳ. Trái tim Lạc Nguyệt không hiểu vì sao lại đập rộn ràng, nàng mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, không dám cùng sư tỷ đối mặt.

Lục Tuyết Kỳ cũng không nói lời nào, tuy nhiên ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Lạc Nguyệt.

Mọi người rất nhanh cất bước về phía trước, bỏ lại sau lưng một vùng bóng tối thăm thẳm vô tận.Phía trước mặt, bóng tối như yêu ma, giương vuốt nhe nanh hoan nghênh bọn họ đi đến. Trong bóng tối chỉ có một đốm sáng, chầm chậm dẫn đường.

Cứ đi như vậy chẳng biết bao xa, cái hang động này dường như dài vô tận, tuy nhiên trong động có vẻ rộng rãi, nhưng đường đi cũng rất quanh co khúc chiết, làm cho người ta gần như không phân biệt được phương hướng, chỉ biết đại khái là hướng xuống phía dưới mà đi.

Tiếng sột soạt của bầy dơi tại cửa động đã không còn nghe thấy nữa, bây giờ trong bóng tối không còn âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước chân của mọi người. Càng đi càng có cảm giác ẩm ướt, cũng không biết bọn họ đã đi sâu vào lòng đất bao xa.

Luân Hồi châu vẫn tiếp tục phát tán ánh Phật quang màu vàng chói lọi, chiếu sáng mọi người, chỉ có Tề Hạo ở đầu hàng vì muốn đề phòng vạn nhất, đã dùng thêm Lục Hợp Kính. Hai bảo vật làm tăng thêm ánh sáng của nhau, mọi người quanh co đi mãi, đột nhiên Tề Hạo đang đi bỗng dừng lại, giơ tay ngăn những người phía sau "chậm lại"

Mọi người tức khắc đồng loạt dừng lại. Chung quanh hoàn toàn yên lặng, không có lấy một âm thanh.

Luân Hồi châu và Lục Hợp kính tỏa sáng rạng ngời, trước mắt mọi người, phần hang động phía trước đột nhiên tách ra hai hướng, u u thâm thâm, một màu tối đen, không biết là dẫn đến đâu, phảng phất như có yêu ma đang há miệng chờ sẵn. Nhưng giữa đường, ngay giữa hai hướng đi, sừng sững một tấm bia cao bằng sáu người, trên đó khắc bốn chữ đỏ như máu:

Thiên đạo nơi này!

Lạc Nguyệt tất nhiên biết chỗ này là ở đâu, nàng hiện tại một tấc cũng không dám rời khỏi người Lục Tuyết Kỳ, nàng rất sợ chính mình nếu phân tâm, sư tỷ sẽ bị nguy hiểm.

Phần Hương Cốc Lý Tuân nổi giận, quát lên "Ma giáo yêu nhân, sao dám tự xưng là thiên đạo!"

Pháp Tướng nhíu mày, nhìn kỹ bia đá, liền thốt lên "ta có nghe ân sư Phổ Hoằng nói, 800 năm trước ma giáo đích thực tại hang động này đã để lại một khối bia đá, lúc đó bị chính đạo tiên nhân một kiếm chém vỡ, sao hôm nay nhìn thấy, lại không có vết sứt mẻ gì?"

Lúc này, Phần Hương Cốc Yến Hồng từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng nói "Nhìn bốn chữ trên tấm bia này, không phải là có một vết đứt ngang hay sao?"

Thanh âm êm dịu, đi vào lòng người như một làn gió, lần đầu tiên nghe Yên Hồng nói, mọi người trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng. Tất nhiên trừ Lạc Nguyệt đang bỉu môi, oán thầm giọng nói ngươi tốt cách mấy cũng không bằng sư tỷ của ta.

Tất cả trừ Yên Hồng ra, đều bước lên nhìn kỹ tấm bia, quả nhiên thấy một vết mờ, hướng xéo lên trên, chia tấm bia làm hai nửa, nơi chỗ đứt gãy có ẩn hiện sắc hồng nhạt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.

Tề Hạo gật đầu nói với Yến Hồng "Yến Hồng cô nương thật tinh tế" Yến Hồng hơi mỉm cười, rồi cúi đầu, không nói gì nữa.

Tề Hạo nhìn tấm bia, rồi quay lại nói với mọi người: "Tấm bia này đã được sửa lại bởi một kẻ nào đó, phần nhiều chắc là ma giáo yêu nhân, ít nhất thấy được một điều, là chúng ta đi đúng hướng."

"Nói điều thừa, cái này ai chẳng nghĩ ra" Lạc Nguyệt lầm bầm bị Lục Tuyết Kỳ nghe được, cốc đầu nàng một cái. Lạc Nguyệt bị cốc đầu ánh mắt vô tội ngước lên nhìn Lục Tuyết Kỳ, bị nàng trừng mắt, tiểu Nguyệt tử nghịch ngợm thè lưỡi một cái cũng không dám nói nữa.

Pháp Tướng nói tiếp "Sư huynh nói có lý, nhưng bây giờ trong huyệt động này bốn phía nguy cơ, trước mắt vấn đề nan giải là có hai đường, ta nên chọn đường nào đây?"

Tề Hạo trầm ngâm thốt "Pháp Tướng sư huynh, khi nãy huynh nói là lệnh sư Phổ Hoằng thần tăng đã có đề cập với huynh về nơi này, vậy ông ấy có nói gì về ngã rẽ này không?"

Pháp Tướng gật đầu nói : "Ân sư quả thật có nói, nhưng ông ấy cũng chỉ nghe lại từ đại tổ sư, rằng trong thời chính đạo và ma đạo đại chiến, cuối hai đường nhánh này là sào huyệt của ma giáo yêu nhân, nhưng cụ thể là thế nào thì ông ấy cũng không rõ"

Mọi người im lặng nhìn nhau, Tề Hạo nhìn bốn người còn lại trong nhóm, nói với Pháp Tướng: "Như vậy thì, tại hạ thấy không có cách nào hơn là mình chia làm hai nhóm đi hai đường, năm người Thanh Vân môn chúng tôi sẽ đi xem xét đường bên trái, Pháp Tướng sư huynh cùng các huynh đệ còn lại và hai người Phần Hương Cốc đi theo đường bên phải tìm kiếm thử, nếu gặp ma giáo yêu nhân thì báo động, vậy có được không?"

Pháp Tướng cũng đồng ý điểm này, mặc dù biết rằng chuyện chia ra như vậy tuyết đối không có gì tốt lành, hang động u thâm, cũng không biết là hai nhánh đường dẫn đi bao xa, vạn nhất không quay lại được, chỉ sợ là quyết định sai lầm. Nhưng hiện tại thấy người phái nào cũng là tinh anh, mỗi người ở đây đều là đệ tử xuất chúng của môn hộ, ít nhất cũng có khả năng tự bảo vệ mình.

Hắn quay đầu nhìn Phần Hương Cốc Lý Tuân, Yến Hồng thấy họ cũng không phản đối gì, bèn nói "Vậy cứ làm như huynh nói, chư vị nhớ cẩn thận."

Trong lúc nói, không biết là hữu ý hay vô ý mà mắt mang theo thâm ý nhìn về phía Lạc Nguyệt. Lạc Nguyệt không để ý nhưng không có nghĩa Lục Tuyết Kỳ sẽ không để ý. Nàng vẫn chú ý đến ánh mắt Pháp Tướng lâu lâu lại nhìn sang Lạc Nguyệt, điều này làm nàng rất không vui. Lục sư tỷ lần nữa khẳng định chủ quyền của mình bằng cách ôm chặt lấy eo tiểu sư muội. Mà tiểu sư muội vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, không hề biết sư tỷ yêu dấu đang ăn dấm chua của nàng.

Tề Hạo gật đầu, hướng về Pháp Tướng ôm quyền chào, rồi dẫn mấy người Lạc Nguyệt đi vào nhánh đường bên trái, chưa đến một khắc, ánh sáng sau lưng từ từ di chuyển, cũng đồng thời biến mất, vẻ như Pháp Tướng và những người đồng hành khác cũng đã bước vào nhánh bên phải.

Tề Hạo đi đầu tiên, Lục Hợp Kính lơ lửng trên không đang không ngừng phát ra tiên lực, ánh sáng vàng nhạt của Lục Hợp Kính tỏa xuống bao bọc lấy năm người ở giữa.

Đường này của hang động so với phần đường họ đi hồi nãy hẹp hơn rất nhiều, đồng thời nham thạch hai bên đường đều nhọn hoắt, không giống với nham thạch khi nãy.

Ở đây điểm duy nhất tương đồng đó là bóng tối vĩnh hằng bao bọc chung quanh, ở đây dường như chưa từng có bất kỳ ánh sáng nào rọi đến.

Năm người Thanh Vân Môn đều không muốn mở miệng, Tề Hạo đi đầu càng đặc biệt chú tâm đề phòng những nguy hiểm phía trước

Lạc Nguyệt lòng bàn tay không biết từ bao giờ đã thấm đẫm mồ hôi, Lục Tuyết Kỳ cũng không ghét bỏ tay nàng ẩm ướt, ngược lại càng thêm nắm chặt.

Đi đã được lâu, càng sâu vào trong sợ hãi trong lòng Lạc Nguyệt càng gia tăng, nàng tự hỏi đi xa như vậy Pháp Tướng bọn họ dù có nghe tiếng kêu cứu cũng sẽ tới kịp được sao?

Thì ngay lúc đó thì sự tình đột ngột thay đổi, năm người đang đi trên đường mà bóng tối vĩnh hằng bao phủ bốn bề, chợt chung quanh vang lên những tiếng nghe có tiếng như ma kêu quỷ khóc ai oán làm điếc tai, giật mình.

Năm người cùng kinh hoảng, Tề Hạo mở miệng định trấn an, thì thân hình chợt chấn động, chỉ thấy bốn phương từ trong bóng tối vô tận có những tia sáng nhiều màu lao về phía năm người đang đứng, đánh vào vùng ánh sáng của Lục Hợp Kính.

Sức mạnh quá lớn, thêm vào đó Lục Hợp Kính qua trận đấu kia đã yếu đi, Tề Hạo thân mình chấn động mạnh, cũng không nói tiếp lời đang định nói, liền vội vã trấn định tâm thần, tăng thêm lực duy trì kết giới.

Lạc Nguyệt liền vận dụng Hạo Thiên chân khí trong cơ thể truyền đến cho Diệt Thế Càn Khôn. Lập tức xung quang Càn Khôn loé ra những tia xanh lam bắt mắt, lần nữa hoà hợp với màu vàng của Lục Hợp Kính.

Tiếng ma kêu quỷ khóc càng lúc càng to, mọi người nghe đến đầu óc choáng choáng Lạc Nguyệt, Tăng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm và Tề Hạo ở giữa, chỉ nhìn thấy vô số đạo ánh sáng bị Lục Hợp Kính cùng Diệt Thế Càn Khôn phản chấn ngược lại, nhưng đến giữa không trung lại quay lại, cố sức tấn công lần nữa, trong bóng tối không biết là đang ẩn chứa bao nhiêu kẻ thù, giữa không trung cũng không biết đang lơ lửng bao nhiêu pháp bảo.

Lạc Nguyệt biết kẻ địch đã đến, mau chóng cùng Tề Hạo phối hợp, hai người tay vội vã sử dụng pháp quyết, mặc dù bên ngoài pháp bảo bao vây dồn dập. Nhưng Lục Hợp Kính cùng Diệt Thế Càn Khôn chưa từng suy yếu, thậm chí càng thêm sáng rực.

Ngay lúc năm người Thanh Vân Môn chuẩn bị thở ra một hơi, thì Lạc Nguyệt phát giác chỗ đất mình đang đứng đột ngột chuyển động.

Tâm khẽ động, chưa kịp phản ứng, đã nghe Tăng Thư Thư hô hoán thất thanh "Cẩn thận, dưới chân có..."

Chưa kịp nói xong, một tiếng động lớn phát ra, cảm thấy chung quanh tiếng gào rú tràn ngập không gian, trong một tích tắc mọi người cảm thấy như có một cơn địa chấn đột nhiên phát ra từ dưới chân rất mạnh hệt như đang xé nát mặt đất vậy, năm người Thanh Vân Môn nhảy vọt về bốn hướng đông tây.

Lạc Nguyệt lúc này chưa từng rời khỏi người Lục Tuyết Kỳ nửa bước, hai người ăn ý nhảy sang một bên, Diệt Thế Càn Khôn cũng theo đó mà đi theo.

Lục Hợp Kính không có Diệt Thế Càn Khôn, càng không thể bảo vệ được chung quanh nữa, vây quanh nguy hiểm trùng trùng, khiến ánh sáng cũng vì vậy mà nhạt dần. Lúc Lục Hợp Kính rơi xuống phía Tề Hạo đã vọt ra ngoài.

Trong bóng tối vô số đạo ánh sáng hú lên, tựa hồ đang đắc ý mà cười cuồng dại, chia ra tấn công về hướng năm người.

Lạc Nguyệt lập tức cầm Băng Phách chắn trước mặt Lục Tuyết Kỳ, gằn giọng nói "muốn làm hại nàng? Trước hết đánh bại ta cái đã."

Băng Phách cảm nhận được chủ nhân đang phẫn nộ, lập tức kêu ong ong, lam quang cực thịnh, quanh thân hàn băng lạnh lẽo bao bọc thân kiếm.