Chương 27

Sau một khắc, một đạo ánh sáng đỏ đã ập đến trước mặt, Lạc Nguyệt ngay lập tức nghe được mùi tanh của máu, cổ họng muốn nôn mửa nhưng bị Lạc Nguyệt cắn răng đèn nén lại, nàng vội vã nín thở, sử dụng Băng Phách kiếm chống lại, xung quanh bởi vì có Băng Phách mà toả ra hàn khí, ánh sáng màu lam của kiếm càng lúc càng thịnh chống lại đạo ánh sáng đỏ, cũng chẳng hiểu tại sao mà đạo ánh sáng màu đỏ lại đột ngột mờ đi rất nhiều.

Từ trong bóng tối tĩnh mịch, đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm đáng ngờ.

Lúc này, hai đạo ánh sáng một vàng một xám cũng đã lao đến, cùng đánh vào Băng Phách kiếm. Lạc Nguyệt nương theo ánh sáng thấy được đạo ánh sáng đỏ khi nãy là của một cây tiểu xoa kích. Ở trên thân nó loang lổ vết máu, mà ánh sáng vàng thì ra là một thanh bảo kiếm dài ba thước, còn ánh sáng màu xám còn lại nhìn vũ khí này nhìn vô cùng cổ quái, vừa tròn vừa to giống như cái răng nanh của thú hoang.

Lạc Nguyệt thân hình lơ lửng giữa không trung, ba pháp bảo đột nhiên cùng lúc tấn công, tuy có Băng Phách chống đỡ, nhưng lực đạo quá mạnh xông thẳng vào ngưối nàng, ép nàng vào tường đá, hoàn toàn không thể di chuyển qua lại được.

Thời khắc Lạc Nguyệt cảm thấy đau đớn đã thâm nhập lục phủ ngũ tạng, thì lục quang của Thiên Gia sáng ngời. Nó cùng Băng Phách song song đánh văng ba cái pháp bảo. Hung hiểm trôi qua, Lạc Nguyệt lập tức đáp xuống mặt đất, ôm ngực đứng bên cạnh Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ mặt đầy sương lạnh, nếu khi nãy không phải có kẻ đánh lén phía sau, nàng đã mau chóng đến trợ giúp Nguyệt nhi rồi. Hiện tại Nguyệt nhi bị thương, trong lòng Lục Tuyết Kỳ phẫn nộ vô cùng.

Ba cái pháp bảo cũng không để hai người Lạc Nguyệt có cơ hội thở dốc, chúng xoay vòng trên không trung, sau đó nhanh chóng lao xuống tấn công.Trong bóng tối, không thể nhận biết được người đang điều khiển những pháp bảo này đứng nơi nào.

Lục Tuyết Kỳ mắt nheo lại, bên trong hàm chứa sát khí, trong miệng bắt đầu đọc pháp quyết, Thiên Gia lục sắc càng lúc càng thịnh, nó ở trên không trung lao vào đối kháng với thanh phi kiếm màu vàng và cái răng nanh, Băng Phách kiếm cùng cây xoa kích điên cuồng đυ.ng độ, sau đó Băng Phách nghe lời Lạc Nguyệt mà chuyển hướng sao Thiên gia hỗ trợ, cây xoa kích cũng lợi dụng lúc đó mà gia nhập vào hàng ngũ của cây kiếm và răng nanh.

Pháp bảo va chạm tạo nên một âm thanh lớn vô cùng, cả năm pháp bảo đều bị chấn động, bay ngược về phía sau, riêng cây tiểu xoa kích màu đỏ không thu thế kịp, liền lao vào tảng đá nơi nàng vừa đứng khi nãy, đá vụn bay lên tung toé, phá hủy một lỗ to trên mặt đá.

Trong lúc này chiếc răng nanh đã quay lại, lao xuống thẳng xuống, tại đầu nhọn của chiếc răng nanh lóe lên một tia chớp sáng lạnh, trong bóng tối giống như một ánh mắt lạnh lẽo, Lạc Nguyệt nhìn nó cười lại một tiếng, Hạo Thiên chân khí trong người truyền vào Diệt Thế Càn Khôn, chẳng mấy chốc Càn Khôn sáng lên rực rỡ.

Tay trái Lạc Nguyệt nâng lên, Diệt Thế Càn Khôn bay lên không trung vờn quanh người Lạc Nguyệt. Tử quang sáng rực, lấn át cả ánh sáng của chiếc răng nanh. Nhất thời trong không trung, chỉ nghe được tiếng ầm ầm va chạm của hai pháp bảo, không lâu sau Lạc Nguyệt phát hiện phần bên trên của chiếc nanh hiện ra một vết nứt lớn.

Từ xa truyền đến một tiếng thét thất thanh mang theo kinh ngạc. Lạc Nguyệt cơ bản không có đủ thời gian tận hưởng niềm vui thắng lợi, bởi thanh phi kiếm sắc vàng đã lao đến. Nhưng rất nhanh nó phải dừng lại bởi vì Thiên Gia của Lục Tuyết Kỳ đã chắn trước người Lạc Nguyệt.

"Keng keng" hai kiếm không ngừng va chạm, nhưng rất dễ nhận ra Thiên Gia hoàn toàn chiếm ưu thế.

Chủ nhân của thanh kiếm cũng biết pháp bảo chính mình không thể đấu lại Thiên Gia, cho nên điều khiển nó quay về, rồi đột nhiên chiếc răng nanh đột nhiên xuất hiện trong trận chiến, thanh kiếm bay đi cũng quay lại, cả hai một cái lao thẳng từ dưới lên, một cái cái từ trên xuống. Phía trên là chiếc nanh, phía dưới là phi kiếm, cả hai đồng loạt tấn công Thiên Gia.

"Muốn bắt nạt nàng? Đi tìm chết!" Lạc Nguyệt gầm lên, Băng Phách cùng Diệt Thế hai đại thần khí phối hợp lẫn nhau đánh thẳng vào cái răng nanh và thanh kiếm màu vàng.

"Ầm", hai âm thanh đồng thời vang lên, hai pháp bảo đối địch bị bắn ngược về. Cả phi kiếm lẫn chiếc nanh, đều bị hư hại hơn phân nửa, ánh sáng quanh chúng cũng ảm đạm rất nhiều. Băng Phách, Diệt Thế Càn Khôn lẫn Thiên Gia, không có chút nào hư hại, lam sắc, tử sắc, lục sắc ba cái màu sắc dung hoà lẫn nhau.

"Muội không sao chứ?" Lục Tuyết Kỳ vội vã xoay người nhìn Lạc Nguyệt, bởi vì đang ở trong bóng tối cho nên nàng chỉ có thể nương theo ánh sáng của mấy cái pháp bảo mà nhìn Lạc Nguyệt, nhưng bởi vì quá tối nên cũng không rõ ràng lắm.

Lạc Nguyệt cười hì hì cầm lấy tay Lục Tuyết Kỳ nói mình không sao, trong lúc hai người không chú ý thì đột nhiên cây xoa kích không biết từ đau bay tới đâm thẳng vào lưng Tuyết Kỳ.

"Cẩn thận!" Lạc Nguyệt hoảng hốt lách mình che trước người Tuyết Kỳ.

"A..." trên vai truyền đến cảm giác đau nhức, thân thể nàng khuỵu xuống, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Lạc Nguyệt cúi đầu xuống, nàng chỉ thấy đầu nhọn của tiểu xoa kích xuyên từ sau bả vai mình ra phía trước, máu bắn ra tung toé thậm chí văng lên cả bạch y trắng toát của Tuyết Kỳ.

"Nguyệt nhi!" Lục Tuyết Kỳ biến sắc ôm lấy Lạc Nguyệt vào lòng.

Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy cây xoa kích đâm vào người Lạc Nguyệt, màu đỏ trên của xoa kích vốn nhạt nhưng hiện tại lại sáng rực lên, giống như mùi máu tanh đã đánh thức nó dậy.

Lục Tuyết Kỳ cắn môi, dung nhan xinh đẹp không biết từ khi nào đã tái nhợt. Tay của nàng cũng không biết ướt đẫm từ lúc nào. Tuyết Kỳ vươn tay muốn rút xoa kích ra nhưng sau đó lại rụt tay lại, hành động này cứ liên tục lập lại. Tuyết Kỳ rất sợ chính mình nếu rút ra, Lạc Nguyệt sẽ gặp chuyện, nhìn gương mặt tái nhợt của Lạc Nguyệt lòng nàng rất đau, đau giống như bị ai xé ra vậy. Nhưng nếu kêu nàng đem nó rút ra khỏi người Nguyệt nhi, nàng lại không làm được, nàng...có phải vô dụng lắm không?

"Sư tỷ...đừng sợ, ta không sao. Tỷ rút ra đi..." Lạc Nguyệt mỉm cười cầm tay Tuyết Kỳ, hơi thở có chút suy yếu nhưng giọng nói vặn trung khí mười phần.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Lạc Nguyệt, ánh mắt tin tưởng cùng khích lệ của nàng đã tiếp thêm dũng khí cho Tuyết Kỳ. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa tay rút thanh tiểu xoa kích ra, nhưng ngay lúc đó những vệt đỏ máu trên thân tiểu xoa khích phảng phất sinh ra một đạo hắc ám, cây xoa kích hoàn toàn bám chặt vào vai Lạc Nguyệt.

Chủ nhân của thanh tiểu xoa kích hẳn là đặt một con mắt theo dõi ở phía trên pháp bảo này.

Lục Tuyết Kỳ mặt càng lúc càng lạnh, nhìn biểu tình đau đớn trên mặt Nguyệt nhi càng lúc càng nhìn, trong lòng nàng đau vạn phần.

Lạc Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ khổ sở, trong lòng đau từng trận, nàng bỏ mặc cơn đau kịch liệt từ vết thương truyền đến, tay nắm chặt lấy tay Tuyết Kỳ, cố gắng mỉm cười an ủi nàng "muội không sao, đau như kiến cắn thôi."

Nước mắt của Lục Tuyết Kỳ cuối cùng không kiềm nén được nữa mà rơi xuống, nếu không phải vì nàng Nguyệt nhi sẽ không đau như vậy, nếu không phải nàng vô dụng, Nguyệt nhi cũng sẽ không mất công chịu đựng đau đớn mà an ủi nàng.

Lạc Nguyệt cắn môi, cảm giác ngứa ngáy ở chỗ vết thương càng lắm càng nhiều, chỉ sợ đa phần là đã tẩm chất kịch độc rồi. Khoé mắt Lạc Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt tên nhân yêu sau lưng Tuyết Kỳ, mặt Lạc Nguyệt tối sầm lại khi thấy hắn vươn bàn tay vừa dơ bẩn, vừa hôi hám chộp lại vai Tuyết Kỳ.

"Cút!" Lạc Nguyệt bất chấp vết thương cầm chặt tay hắn, không để hắn đυ.ng vào người Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ kinh hãi quay lưng lại, từ xa truyền đến một trận cười điên cuồng, nhưng sau lưng, lại nghe thấy một thanh âm bùi ngùi "tiểu nha đầu của Thanh Vân Môn, các ngươi đến đây là tìm đường chết, ta đã nghe mùi máu rồi."

Lục Tuyết Kỳ mặt đầy sương lạnh, trong mắt hiện lên sát khí cuồn cuộn, đây là lần đầu tiên Lục Tuyết Kỳ muốn gϊếŧ một người đến vậy. Thiên Gia bay vọt lên, Lục Tuyết Kỳ sử dụng thần kiếm ngự lôi chân quyết đánh thẳng vào người tên nhân yêu đó.

Tên kia hét lên thảm thiết, miệng liên tục phun ra máu tươi, Lục Tuyết Kỳ ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. Nàng một tay chăm chú nắm lấy tay Lạc Nguyệt, tay còn lại nắm lấy thanh xoa kích, vận dụng linh lực đem mấy mấy cái hồng quang diệt sạch, sau đó đọc khẩu quyết, nhắm mắt hít sâu một cái, sau đó rút mạnh thanh xoa kích ra.

Lạc Nguyệt vì không muốn Tuyết Kỳ tự trách mà cắn răng không dám hé miệng nửa lời. Lục Tuyết Kỳ đau lòng ôm lấy Lạc Nguyệt, bởi vì quá tối cho nên nàng không thấy rõ vết thương Lạc Nguyệt ra sau, đành phải cầm máu cho Lạc Nguyệt trước.