Chương 30

Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn tên đại hán, sẽ liếc nhìn Lạc Nguyệt trong chốc lát, hai người nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt.

Lạc Nguyệt thu lại Diệt Thế Càn Khôn, Băng Phách lập tức tức hiện ra, lam quang uy nghiêm không có người dám xâm phạm, hàn khí quanh thân kiếm, phối hợp cùng với lục quang cùng sát khí của Thiên Gia, hai thanh thần kiếm gây ra uy áp vô cùng lớn khiến cho pháp bảo của đại hán run lên bần bật

Những người có mặt ở đó, chẳng ai ngờ đến chuyện ngoài sức tưởng tượng này xảy ra, đại hán nọ ngưng thần đối địch, nhưng không sao cản nổi bước chân của Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ đang từng bước ép sát.

Nam tử mặt đầy tà khí, từ đầu tới giờ vẫn đứng một bên im lìm không nói, lúc này bỗng cười nhạt nói "Niên lão đại, Xích Ma Nhãn của ông xem ra không hữu dụng nữa rồi, có mấy tên tiểu bối Thanh Vân cũng đối phó không nổi, thế mà khi nãy còn quở trách Dã Cẩu, ta nghĩ hay là địa vị Tôn chủ ông hãy nhượng lại cho ta đi!"

Thiếu phụ đứng bên kia đại hán sắc mặt chợt biến, ả chau mày "Lâm Phong đạo hữu, lúc này đang phải đối phó với đại địch, sao ông lại nói ra những lời như thế?"

Lâm Phong mặt đầy tà khí, liếc mắt về phía đám đệ tử Thanh Vân, lúc nhìn đến Lục Tuyết Kỳ bỗng chăm chú hơn một chút, sau đó cười nhạt bảo: "Mấy tiểu tử non tơ này cũng coi là đại địch, thế thì Luyện Huyết Đường chúng ta còn dựa vào cái gì để đứng vững trong Tiên giáo Thánh môn, còn nói gì đến khôi phục đại nghiệp do Hắc Tâm Lão Nhân gây dựng ngàn năm về trước?"

Lạc Nguyệt nhìn hắn đối với Lục Tuyết Kỳ cười đầy tà khí như vậy, trong lòng phẫn nộ, hàn khí của Băng Phách toả ra cơ hồ lấn át của Thiên Gia.

Đại hán họ Niên bắn một đạo hồng quang về phía Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ tạm thời chặn được bước tiến của hai người bọn họ, rồi tức giận đối với Lâm Phong nói "ngươi ngoài cái việc đứng đó ba hoa thiên địa thì còn làm được gì nữa, sao không cùng lên mà thử một chút đi?"

Khuôn mặt xanh tái của Lâm Phong bỗng hiện lên một nụcười quái dị, hắn nói "được, để ta cho ông khâm phục khẩu phục."

Hắn rút từ trong túi ra một cây quạt vàng, quạt phe phẩy.

Người của Thanh Vân Môn đều nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, càng thêm tăng cường cảnh giác với gã nam tử dáng vẻ đầy tà khí kia, nhưng một lúc lâu, thấy y cứ thong dong quạt, ung dung tiêu sái chẳng nhúc nhích gì thì ai nấy đều ngạc nhiên.

Phải chăng Lâm Phong quả thật chỉ biết ba hoa khoác lác mà thôi?

Niên lão đại càng bị y chọc cho tức thêm, cáu kỉnh nói "Lâm Phong, nếu ngươi không có bản lĩnh, hãy đứng qua một bên, mấy tên tiểu bối Thanh Vân này ta tự có cách đối phó, ngươi chỉ biết chọc ngoáy mà chẳng tự xét xem mình có bản lĩnh gì?"

Lâm Phong mặt đổi sắc, hừ lạnh một tiếng nói "ta vốn không muốn liên thủ cùng ông, thắng được cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng hiện tại nếu không hiển lộ một hai chiêu, ông lại cứ nghĩ ta lừa ông không bằng."

Vừa nói vừa tiện tay phóng một cái, quạt bằng vàng bay lên không trung, phát ra kim quang nhàn nhạt, rồi soạt một tiếng, xoè tung ra.

Trên mặt của cây quạt thϊếp vàng, người ta đã dùng công bút hoạ pháp* trên đó vẽ núi, vẽ sông, vẽ chim ưng giang cánh, bút pháp tinh tế, sống động như thật.

***Công bút hoạ pháp: Lối vẽ tế vi trong tranh Trung Quốc.

Gió nổi, mây trôi, sấm động, chớp giật.

Nơi đây là sâu thẳm dưới lòng đất, trong cổ quật, vốn không thể có những hiện tượng kỳ dị như vậy, nhưng lúc này trước mắt bên tai của mấy người Lạc Nguyệt, những hiện tượng ấy lại đang diễn ra.

Mọi người còn đang bàng hoàng, đột nhiên một tiếng vang lớn, chỉ thấy cây quạt kia run bần bật bay lên trong không trung, giây lát sau, núi lớn vẽ trên mặt quạt hùng dũng tách ra, gặp phải gió thì biến lớn lên, giữa những tiếng rầm rầm nó đột nhiên biến thành một ngọn núi cao đến trăm trượng, cơ hồ làm tắc nghẽn cả không gian rộng lớn ở nơi đây, rồi với khí thế Thái Sơn áp đỉnh, nó bắt đầu đè xuống năm đệ tử Thanh Vân Môn.

Trương Tiểu Phàm kinh hoảng thất sắc, vật thể khổng lồ ấy chụp xuống, căn bản là không cách chống trả không suy nghĩ lâu, hắn vận toàn lực lượng bay lùi về phía sau, nhìn thấy ngọn núi lớn đã hạ xuống rồi, mà một nửa người hắn vẫn còn trong phạm vi của nó. Trương Tiểu Phàm gần như sắp bị nghiến thành hai mảnh, thì bỗng có người nắm lấy cổ áo hắn, lôi lại thật mạnh.

Trương Tiểu Phàm xoay đầu nhìn lại, thì ra kẻ cứu hắn chính là Lạc Nguyệt. Nàng đứng bên cạnh hắn trầm mặc suy nghĩ đối sách phá hủy chiếc quạt đang bay lược trên không trung kia.

Giữa lúc sống chết thế này được người mình yêu quý cứu giúp, trong lòng Trương Tiểu Phàm lại dâng lên một niềm chua xót không sao kể xiết, hắn thấp giọng nói "Đa tạ tiểu Nguyệt."

Lạc Nguyệt nào biết được nổi lòng của hắn, trên mặt nàng đầy vẻ trầm trọng chỉ hơi gật đầu đáp lại, nàng đối với Trương Tiểu Phàm xem như đệ đệ, cho nên cứu hắn tất nhiên là chuyện nàng nên làm. Chỉ là....suy nghĩ của nàng và Trương Tiểu Phàm hoàn toàn khác nhau.

Ngọn núi cao từ trong quạt đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến cho mọi người phải nhức đầu tìm cách đối phó, ngọn núi giáng xuống thì lập tức mặt đất rúng động, vách núi rung chuyển, gần đó những nham thạch trên vòm động cao trăm trượng cũng bị sức chấn động làm vỡ ra, rơi xuống như mưa, uy thế lớn kinh người.

Tăng Thư Thư cũng lùi lại, mặt mày kinh dị, ngạc nhiên thốt: "Sơn Hà Phiến***! Là pháp bảo của Phong Nguyệt Lão Tổ tại Kiệt Thạch Sơn, sao lại lạc vào tay người khác thế này?"

***phiến = quạt

Đám người Tề Hạo nhất thời kinh sợ, Trương Tiểu Phàm cũng đã quay trở lại chỗ cũ, Tề Hạo là người lịch duyệt nên biết qua Phong Nguyệt Lão Tổ thanh tu trên ngọn Kiệt Thạch Sơn ở phía đông, đạo hạnh cao thâm, rất có tiếng trong giới tu chân, hành sự nửa chính nửa tà, tuyệt không phải là kẻ ác, lại không tranh với đời, chính tà hai đạo đều rất kiêng nể, chỉ là không nghĩ tới nam tử trước mặt, thân mang pháp bảo của Phong Nguyệt Lão Tổ lại là người trong ma giáo.

Lạc Nguyệt trong lòng hoang mang chưa biết tính sao thì ngọn núi đó không chút lưu tình tiếp từ dưới đất bay lên, cũng không biết để di chuyển một vật lớn như vậy thì cần phải có bao nhiêu tài năng và đại pháp lực mới làm được.

Phía sau bọn họ là vách đá nên muốn lùi cũng không xong, trên ngọn núi lớn đó, đá rơi như mưa, sét sấm chớp động. Trong phút giây sinh tử, mọi người đều cảm thấy lo lắng thì Lạc Nguyệt cùng Tề Hạo đồng loạt đứng ra, Tề Hạo cắn răng bước ra dùng Lục Hợp Kính bảo vệ cho cả bọn, mà Lạc Nguyệt xuất ra Diệt Thế Càn Khôn hy vọng có thể chống đỡ được quả núi to lớn này.

Cùng lúc đó một luồng lam sắc thình lình sáng lên, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lạc Nguyệt, kêu lên một tiếng, thì liền thấy luồng sáng màu xanh tỏa rộng ra, "Thiên Gia" thần kiếm rời vỏ, tiếng như rồng ngâm, tiên khí vạn đạo, vọt thẳng lêи đỉиɦ động.

Băng Phách bị khí thế của Thiên Gia ảnh hưởng cũng vô cùng hưng phấn giống như gặp được đồng bạn, nó run lên sau đó bay ra khỏi vỏ, hoàn toàn không cần sự điều khiển của Lạc Nguyệt.

Tiếng sấm vang lên liên hồi trong không trung, tòa núi to vông cùng khí thế từ trên đầu úp xuống, nhìn như muốn đè năm người bọn họ nát thành bột. Lục Tuyết Kỳ sắc mặt như sương, tóc mây tung bay trong gió dữ, tựa như Cửu Thiên tiên tử! Thân kiếm "Thiên Gia" hơi rung lên tựa như cảm ứng cùng tấm lòng của chủ nhân nó, như nộ long dược thiên, phóng thẳng lên trời, vạn đạo lục quang chiếu sáng cả tòa huyệt động rộng lớn trong nháy mắt, ở nơi không trung hợp lại làm một, hướng thẳng ngọn núi to kia chém một kiếm!

"Choang!"

Lạc Nguyệt mặt lạnh không nói lời nào Diệt Thế Càn Khôn cùng Băng Phách cùng lúc sáng lên trong nháy mắt, tử quang, lam quang, lục quang hợp lại làm một. Băng Phách trực tiếp chém thẳng vào ngọn núi, bên cạnh Diệt Thế Càn Khôn bay tới điên cuồng đọ sức với ngọn núi đó.

Cát đá liên tục rơi xuống, cuồng phong rầm rú, mọi người đều nhìn lên không trung, chỉ thấy xung quanh một luồng khí bao vây giống như một vật hữu hình, hướng bốn phía khắp nơi ồ ạt xô tới, Lục Tuyết Kỳ thân thể đang ở lưng chừng không trung, mặt mày nàng đỏ lợt, cả người bị luồng phản lực to lớn nọ chấn thẳng vào vách đá.

Lạc Nguyệt mặt biến sắc không thèm để ý ngọn núi khổng lồ đang trênđà hạ xuống bay tới ôm lấy Lục Tuyết Kỳ. Băng Phách, Thiên Gia, Càn Khôn, đều là bảo vật có linh tính, chúng liên tiếp tân công ngọn núi, ngọn núi bị ba cái pháp bảo liên tục tấn công, nó liền ngừng lại một chút, lắc la lắc lư trong không trung, tiếng động ầm ầm cũng dần tan đi, ngọn núi thu nhỏ lại, chưa đầy một khắc, giữa luồng cát đá mù mịt, nó bỗng biến mất, rồi lần nữa xuất hiện lại trên Sơn Hà Phiến.

Lâm Phong liếc nhìn quạt Sơn Hà, đầu mày thoắt cái cau lại, chỉ thấy trên bức hoạ, toà đại sơn uy thế hùng vĩ đã bị nứt một đường lớn từ đỉnh ngọn xuống sườn núi, mặt quạt vốn ôn hoà thư thái, hiện tại bỗng trở nên cứng nhắc.