Chương 33

Đúng lúc Diệt Thế Càn Khôn bay đó, tử quang che chở phía trước thân người Lục Tuyết Kỳ, gương mặt mỹ nhân do làn khói trắng nhạt ấy biến thành có phần ái ngại, bất đắc dĩ phải lùi ra sau. Thân mình Lục Tuyết Kỳ rung động, bật dậy trở người, nàng lập tức tỉnh lại, lạnh lùng thét lên "Âm Linh!"

Xa xưa truyền lại, người chết nhưng hồn phách không mất, sau khi chết rồi, thì hồn phách rời thân mà đi đầu thai, đời đời kiếp kiếp, luân hồi không ngừng.Tuy nhiên trong thế gian còn có oán linh, lấy tham, sân, si ba độc*** lấy úy, ác, phạ*, những linh hồn còn quyến luyến trần thế, ôm lấy quá khứ, không muốn vãng sanh, đó gọi là "Âm Linh".

***Tham, sân, si: tham, giận, mê; theo nhà Phật đó là ba độc khiến con người trầm luân.

Úy: sợ, lo.

Ác: ác, xấu.

Phạ: sợ.

Nghĩ chút liền hiểu rõ âm linh vốn thuộc về âm giới, tất nhiên sẽ vui vẻ ở nơi tối tăm ẩm ướt, Tử Linh Uyên chính là một nơi như thế nên có những thứ quỷ quái như vậy cũng không có gì lạ. Lục Tuyết Kỳ tuy có nghe qua nhưng không tự mình thể nghiệm tất nhiên sẽ không hiểu được cảm giác sợ đến phát lạnh từ đầu đến chân.

Tiếng thét của Lục Tuyết Kỳ vang đi xa xa trong bóng tối, ở một nơi tối tăm như thế này, âm thanh của nàng nghe rất bồng bềnh giống như đang trôi đi, qua một lúc sau mới thấp thoáng nghe được tiếng hồi âm vọng lại. Hình như tiếng la của nàng đã kinh động thứ gì, một màu đen dày đặc phủ xung quanh nàng, im lìm không tiếng động.

Lạc Nguyệt di động thân thể đến chỗ Lục Tuyết Kỳ, trong lòng âm thầm may mắn vì Lục Tuyết Kỳ không sao, nhưng cơ thể đột nhiên đau đớn giống như bị nghiền nát. Lạc Nguyệt cả người khụy xuống, liều mạng cắn răng không để chính mình phát ra tiếng. Ở tình cảnh hiện tại nếu như Lục Tuyết Kỳ nghe tiếng la của nàng nhất định sẽ phân tâm.

Xa xa tim Lục Tuyết Kỳ đập loạn, nàng nín thở, nhìn đám âm linh hoàn toàn giống nhau kia, tất cả đều cùng một màu trắng nhạt ảm đạm.

Mỗi âm linh là một chùm ánh sáng, tất cả vây quanh cơ thể Lục Tuyết Kỳ

Tựa như vô số âm linh đã thức giấc sau giấc ngủ triền miên vì cảm giác được hơi ấm từ thân thể con người. Chúng tụ quanh người đó giống như đó là miếng mồi ngon của chúng.

Từng làn khói trắng nhàn nhạt ấy, lơ lửng trôi nổi, hoá thành vô số dung mạo, nam nữ, già trẻ, xấu đẹp đều có, song giờ phút này, trong mắt Lục Tuyết Kỳ chỉ có một mảnh lạnh lùng như băng nhìn chúng.

Ánh sáng của Diệt Thế Càn Khôn nhắc nhở nàng chủ nhân của nó chỉ ở quanh đây, nhưng Lục Tuyết Kỳ nhìn một lượt xung quanh vẫn không phát hiện được tung tích của Lạc Nguyệt, điều này khiến lòng Lục Tuyết Kỳ chợt trầm xuống

Nghĩ đến tình cảnh vô số âm linh đang lớp lớp vây tròn quanh thế nhưng tất cả đều bị ánh sáng của Diệt Thế Càn Khôn đẩy lùi, điều này chứng minh Diệt Thế Càn Khôn có thể khắc chế chúng. Tuy rằng có thể đẩy lùi âm linh nhưng Lục Tuyết Kỳ một chút cũng không vui mừng, ngược lại trong lòng càng thêm lo lắng cho Lạc Nguyệt. Không có Diệt Thế Càn Khôn, tình huống của Nguyệt nhi nhất định rất nguy hiểm.

Đám âm linh đang lượn lờ phiêu đãng trong không trung ấy tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, nối đuôi nhau bay về một góc tối phía bên trái Lục Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ mắt sắc nhìn đám âm linh, trong lòng run lên, nàng nhanh chóng bang đến chỗ đám âm linh tụ tập, Tuyết Kỳ cuối cùng cũng nhìn thấy người nàng đang lo lắng, Lục Tuyết Kỳ lập tức nắm chặt lấy tay nàng, cánh tay mềm mại đang từ từ lạnh đi.

Nàng vội vã dùng lực kéo một cái, một loạt âm thanh lõm bõm vang lên, Lạc Nguyệt bị nàng kéo vào lòng, nhờ vào đám ánh sáng lờ mờ đang bao xung quanh, Lục Tuyết Kỳ thấy được sắc mặt nhợt nhạt của Lạc Nguyệt, tình trạng hiện tại của Lạc Nguyệt chính là hai mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt, giống như dang chịu đau đớn rất lớn, tuy hơi thở rất yếu ớt nhưng vẫn đều đặn nhìn thoáng qua thân thể nàng dường như không hề bị ngoại thương một nào cả, điều này làm Lục Tuyết Kỳ cảm thấy yên tâm, đưa mắt nhìn ra bốn phía, quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh chung quanh.

Hai người các nàng khi nãy vẫn còn đang hôn mê, cho nê. lúc này không biết tại sao bọn họ lại nằm bên bờ của một vũng nước, trong bóng tối không nhìn rõ được mặt nước to nhỏ mức nào, càng không biết nó là một đầm nước nhỏ, hay là một cái hồ lớn, hay là biển rộng lớn nằm sâu trong lòng đất như truyền thuyết được kể.

Người trong lòng đột nhiên cựa quậy, Lục Tuyết Kỳ cảm nhận thân thể sư muội nóng lạnh bất thường, trong lòng chợt lạnh. Nàng làm sao lại quên cơ thể sư muội bất ổn.

Lục Tuyết Kỳ khó nhọc đứng dậy, nàng phải mau chóng đem Nguyệt nhi lên bờ, nước ở chỗ này thật sự rất lạnh, nếu cứ tiếp tục ở dưới này, chỉ sợ tình trạng Nguyệt nhi càng thêm nghiêm trọng. Nàng một tay ôm Lạc Nguyệt đứng thẳng người dậy, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy đầu óc một mảnh choáng váng, thân thể không thể chịu được chao đảo một hồi.

Cố gắng ổn định thân người, Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn đám âm linh vờn quanh hai người, Diệt Thế Càn Khôn tử quang bao bọc hai người tựa như một bức tường vững chắc bọn âm linh có làm sao cũng không công phá được

Lục Tuyết Kỳ cật lực kéo Lạc Nguyệt đi về phía bờ, đoạn đường tuy rất ngắn nhưng khiến nàng cảm thấy nó vô cùng dài.

Cuối cùng, họ cũng đã tới được khu đất khô, Lục Tuyết Kỳ đỡ Lạc Nguyệt nằm xuống, chính mình thì ngồi bệch trên mặt đất điều tức hơi thở.

Chung quanh, vô sô âm linh đang bay nhẩy lượn lờ bên ngoài vòng ánh sáng màu tím của Diệt Thế Càn Khôn

Nhìn người bên cạnh run rẩy vì đau đớn, Lục Tuyết Kỳ hoảng sợ ôm lấy nàng kêu lên "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi ngươi tỉnh, tỉnh lại a."

Nhưng tiếng kêu của Lục Tuyết Kỳ không hoàn toàn không có tác dụng, Lạc Nguyệt vẫn thống khổ cắn chặt răng, Lục Tuyết Kỳ không biết phải làm cách nào chỉ đành thử truyền chân khí vào người Lạc Nguyệt, ai ngờ nàng truyền bao tất cả đều bị đẩy ra ngoài.

Điều này càng khiến Lục Tuyết Kỳ hoảng sợ, nước mắt bất giác rơi, nàng hiện tại đã không còn là Lục sư tỷ thanh thanh lãnh lãnh thường ngày, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, nhìn người mình yêu đau đớn, trong lòng nàng cũng khó chịu vạn phần "Nguyệt nhi, ngươi không phải nghe lời sư tỷ nhất sao, hiện tại sư tỷ ra lệnh cho ngươi, mau tỉnh lại a."

Tâm Lục Tuyết Kỳ như bị ai xé rách, nhìn Lạc Nguyệt thống khổ nhưng nàng cái gì cũng không làm được, Tuyết Kỳ cảm thấy mình thật vô dụng.

Trong lúc Lục Tuyết Kỳ tuyệt vọng nhất, một tiếng "a....." đã đánh thức Tuyết Kỳ, nàng vui mừng nhìn Lạc Nguyệt khẽ kêu vài tiếng rồi từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra.

Ngủ một giấc ngủ thật sâu, đau đớn trong cơ thể chưa từng giảm bớt, Lạc Nguyệt nghĩ nếu mở mắt có thể nhìn thấy sư tỷ đầu tiên thì tốt biết mấy. Nàng cũng không biết tại sao chính mình lại nghĩ như vậy, nhưng trong lòng này luôn thôi thúc ý nghĩ này.

Mở mắt ra nhìn thấy nét mặt lo lắng phản chiếu trong đôi mắt Lục Tuyết Kỳ, trong bạch quang mờ mờ, sư tỷ tựa như ấm áp duy nhất trong bóng tối.

"Nguyệt nhi, ngươi cuối cùng cũg tỉnh, ngươi cảm thấy sao rồi" Tuyết Kỳ để Lạc Nguyệt tựa vào người mình, quan tâm hỏi.

Lạc Nguyệt lắc đầu dự định trấn an Lục Tuyết Kỳ, nhưng rất nhanh nàng liền biến sắc, tay run run chỉ những vật thể đang vờn quanh bọn họ "sư...sư tỷ cái đó....cái đó là...."

.

"Là âm linh" Lạc Nguyệt vừa nghe xong mặt mũi lập tức trắng bệch , ôm chặt eo Lục Tuyết Kỳ, sợ hãi nhắm chặt mắt.

Lục Tuyết Kỳ vuốt lưng nàng trấn an "Nguyệt nhi, đừng sợ có sư tỷ ở, huống chi có Diệt Thế Càn Khôn ngươi sẽ không sao."

Lạc Nguyệt úp mặt vào ngực Lục Tuyết Kỳ liên tục lắc đầu, khi nãy ở phía xa chỉ thấy những đốm trắng, nhìn không rõ chúng là gì. Hiện tại biết được chúng chính là ma trong truyền thuyết, Lạc Nguyệt không sợ tới mất hồn mất vía mới là lạ đó.

Lục Tuyết Kỳ thở dài, vỗ lưng nàng dự định trấn an tiếp nhưng lại nghe thấy tiếng thét của Lạc Nguyệt, sau đó Lạc Nguyệt cả người nóng như lửa đốt, Lục Tuyết Kỳ biến sắc, đem Lạc Nguyệt tách ra, trong ánh sáng lờ mờ chỉ thấy cả nàng đều đỏ lên, đặc biệt là phía sau lưng, Tuyết Kỳ cảm thấy tay mình sắc bị lưng Lạc Nguyệt làm bỏng.

Lục Tuyết Kỳ cắn răng, cố gắng để mình thanh tỉnh một chút, nhìn Lạc Nguyệt đau đớn mặt trắng bệch, môi cũng bị nàng cắn đến xuất huyết, lòng đau vô cùng.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Tuyết Kỳ quyết định cởi y phục Lạc Nguyệt ra, xem thử vì sao lưng nàng lại nóng bất thường như vậy.