Chương 37

Giây lát sau khi hai người té xuống sau, đám âm linh hiện hữu trên không trung, cũng lập tức bám theo, tiếng hú hét điếc tai, âm vang khắp động.

Âm thanh gào thét ồ ạt vang lên trong động, giây lát sau, trong tiếng hú hét kích động của đám âm liinh, đột nhiên thốt vang lên một tiếng rống dài bén nhọn điếc tai.

"Ngao..."

Tiếng kêu đau đớn, nghe có phần giống như tiếng rống cuồng nộ của dã thú bị trọng thương, sau giây lát một đạo thân ảnh vô cùng to lớn lao vọt ra khỏi hang, theo sau là vô số các âm linh thoát ra, bay lượn đầy trời.

Lục Tuyết Kỳ trong đám u quang ấy, tay ôm lấy Lạc Nguyệt nhảy lên mặt đất, trên khoé miệng chảy ra một dòng máy tươi màu đỏ sẫm, vạt áo bị nhuộm đỏ , xem ra là khi nãy té xuống ôm lấy Lạc Nguyệt mà bị thương.

"Sư tỷ, ngươi bị thương" Lạc Nguyệt đau lòng sờ chỗ Tuyết Kỳ bị thương, Lục Tuyết Kỳ mỉm cười đau lòng lắc đầu tỏ ý không sao.

Lục Tuyết Kỳ nhìn đám âm linh phẫn nộ bay lượn đầy trời tuy nhiên vẫn chưa dám đánh xuống, trong lòng đột nhiên có một nỗi vui sướng không diễn tả được, mặc dù vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, thế nhưng có một người đứng bên cạnh mình, thực là rất tốt.

Chẳng mấy chốc sau, ánh mắt của hai người nhìn thân hình to lớn trước mặt, nhờ ánh bạch quang do đám âm linh phát ra, sau khi họ ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nồng nặc, nhìn thấy một thân hình yêu thú.

Đó là một yêu thú to lớn cao bằng hai người, đầu lợn mình chó, răng năng dài và sắc nhọn, toàn thân đỏ sậm, lông dựng tua tủa như cương châm, đôi mắt to lớn trong bóng tối hiện ra sắc đỏ như mắu, đến có vài phần giống như xích ma nhãn của ma giáo yêu nhân Niên Lão Đại.

Lúc này con yêu thú ấy nằm cách xa thở hộc lên từng hồi, bên dưới lớp lông da bẩn thỉu màu tối, ở chân trước bên trái máu thịt rách ra, nó là bị Lục Tuyết Kỳ đả thương. Hai mắt nó chòng chọc nhìn người đả thương nó, trong mắt phát ra sự cừu hận ăn vào xương tuỷ, giống như chỉ muốn nuốt sống họ mới hả dạ.

Âm linh bay lượn trên không trung, cũng có bay qua bên người con yêu thú đó, thế nhưng vẫn không tấn công nó, hiển nhiên giữa chúng có mối quan hệ nước sông không phạm đến nước giếng.

Lạc Nguyệt ôm Lục Tuyết Kỳ, nàng dùng truyền chân khí, nhìn tình hình xung quanh "nơi này yêu thú âm linh quá nhiều, vì thế không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta trước hết hãy thoái lui"

Lục Tuyết Kỳ gật đầu bày tỏ sự đồng ý. Hai người lùi về phía sau, bước từng bước một, đám âm linh trên không trung cũng bám theo từng bước, con yêu thú đầu lợn tựa hồ không muốn buông tha, thình lình cũng đuổi theo. Cả hai dừng lại, đám âm linh e dè trước Băng Phách của Lạc Nguyệt, yêu thú đầu lợn hình như đối với hai người cũng có phần kiêng sợ, nhưng lại không hề dừng lại.

Tại Tử Linh Uyên tối tăm ẩm ướt, Lạc Nguyệt cùng Lạc Nguyệt thể lực sớm đã bị hao hụt, lúc này nếu không phải là âm linh và yêu thú cùng nhau truy đuổi gắt gao, hai người bọn họ sớm đã buông lỏng tinh thần, rồi cùng nhau lăn ra ngủ mê man rồi.

Thế nhưng lúc này hai người bọn họ đang đối diện với cửa ải sinh tử, thân thể cũng không biết lấy đâu ra lại có dũng khí cùng khí lực lớn như, có lẽ là do tình yêu mà hai người dành cho nhau.

Đối với Lục Tuyết Kỳ, Lạc Nguyệt là của nàng tính mạng, ngược lại Lục Tuyết Kỳ cũng chính là sinh mệnh của Lạc Nguyệt. Đối mặt với sinh tử bọn họ vẫn có thể mỉm cười bởi vì Lục Tuyết Kỳ lẫn Lạc Nguyệt đều biết, chính mình đang chiến đấu vì người mình yêu.

Tử Linh Uyên là một vực thẳm sâu rộng khiến người ta vô cùng kinh hãi, hai người họ đã đi khỏi chỗ đó đã nửa ngày trời, nhưng không ngờ vẫn chỉ đi vào vùng đất trống, hoàn toàn không có bóng dáng của vách núi, cũng không biết khi đó bị rơi xuống, tại sao lại trôi đến một nơi xa như vậy?

Chỉ là hai người họ hiện tại cũng không nhàn rỗi để nghĩ đến câu hỏi đó, phía trước xung quanh toàn là âm linh yêu thú đang đau đáu nhìn bọn họ một cách hung tợn thèm thuồng, sinh tử quả thật chỉ trong giây lát.

Lạc Nguyệt nắm chặt tay Lục Tuyết Kỳ, trước kia đọc Tru Tiên đã biết qua Trương Tiểu Phàm kinh lịch, nhưng chân chính đi qua, mới biết được Tử Linh Uyên có bao nhiêu hung hiểm. Nhưng hung hiểm thì đã sao? Bên cạnh nàng còn có một người đang chờ nàng bảo vệ, sư tỷ ngươi là của ta sinh mệnh, cho nên ta không thể đánh mất ngươi.

Lục Tuyết Kỳ giống như cảm nhận Lạc Nguyệt quyết tâm, nàng cũng cầm chặt tay người yêu, trên đời này trừ việc mất đi Nguyệt nhi khiến nàng sợ hãi ra, còn lại ngay cả chết nàng cũng không sợ.

Suốt từ lúc nãy đến giờ hai người họ đều không dám có một chút lơi lỏng nào đối với yêu thú, Lạc Nguyệt đang lùi xuống thì cơ thể va vào một vật cứng nào đó. Nàng giật mình, vội vã quay đầu lại, ngạc nhiên bấy ngờ nhìn cây đại thụ trước mắt ̣, thân cây to lớn xù xì, xem ra cỡ ba người ôm mới hết.

Lạc Nguyệt lúc này đã bình tĩnh trở lại, bên kia Lục Tuyết Kỳ tự mình nhìn ra phía sau rồi nói "không có gì, không cần sợ, chỉ là một cái cây mà thôi..."

Lạc Nguyệt còn đang mở miệng định nói thì đột nhiên cảm thấy thanh quản đau nhói, cái cổ bị một vật hình sợi dây quấn chặt, toàn thân bị vặn xoắn bởi một sức mạnh ghê gớm.

Lục Tuyết Kỳ vô cùng kinh hãi, quay đầu lại nhìn, thất thanh la lên "Ma cây! Nguyệt nhi, ngươi sao rồi."

Lục Tuyết Kỳ sốt ruột xiết chặt tay, Nguyệt nhi đội nhiên bị nguy hiểm khiến nàng trở tay không kịp.

Ở đây một cây đại thụ độc nhất trơ trọi mọc lên tại vùng đất trống này, trong lúc này cành cây vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên lại khua khoắng lên giống như cánh tay của con người, quấn chặt Lạc Nguyệt vào trong đám cành cây to lớn xù xì. Trong bóng tối, thân hình đột ngột múa may của ma cây, phảng phất giông như là ác ma chốn cửu u.

Lạc Nguyệt cảm thấy đám cành cây trên cổ mỗi lúc một xiết chặt, dần dần nàng đã không thể thở được nữa, Lục Tuyết Kỳ hoảng hốt muốn cứu viện, thì bỗng nghe thấy ở phía xa có một tiếng rống lớn kinh thiên động địa, Con yêu thú đầu lợn ấy nắm lấy cơ hội, nhảy bổ đến, móng vuốt to lớn loé lên lục quang mờ mờ, nhằm ngay đầu đánh thẳng xuống, móng vuốt của nó chỉ sợ có mang theo cả chất kịch độc.

Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng phải quay ra kháng cự, trong lòng nàng hiện tại nóng như lửa đốt, liên tục suy nghĩ làm các nào để cứu Lạc Nguyệt, nàng nhiều lần muốn cứu viện thế nhưng đều bị thân hình to lớn của nó cản trở, cục diện biến thành chẳng những cứu viện không được, trái lại ngay cả bản thân cũng bị vay trong nguy hiểm.

Lạc Nguyệt bị ma cây ấy túm chặt, cổ họng vô cùng đau đớn, thế nhưng vẫn dễ dàng nghe thấy ma cây phát ra những tiếng kêu khó nghe, tỏ ý rất là hoan hỉ, cành cây đang quấn trên cổ tự co lại về phía sau hướng đến chỗ thân cây, đồng thời lại có vài cành cây khác vươn tới xiết chặt lấy toàn bộ thân hình nàng, Lạc Nguyệt hiện tại ngoại trừ hai tay còn có thể nhúc nhích được, còn lại đều không thể vùng vẫy.

Lạc Nguyệt tuy hoảng sợ nhưng khuôn mặt vẫn trấn tĩnh, nhìn về Lục Tuyết Kỳ, nhìn thấy nàng bị yêu thú tấn công, trong lòng có chút sợ hãi sư tỷ bị thương, Lạc Nguyệt đột nhiên quay đầu, sau đó kinh hãi hết hồn, chỉ thấy trên thân cây, từ từ mờ ra một cái miệng rất lớn, chỗ đó đang phun ra một mùi tanh hôi nhức hết cả mũi, trong khí đó đám cành cây đang nắm hắn kéo vào trong cái miệng lớn ấy, chỉ sợ đó chính là cái miệng lớn của ma cây.

Lạc Nguyệt toàn thân run lên, đánh chết thì nàng cũng chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày lại có thể trở thành phân bón cho một cái cây, cái chết như thế này quả thật khiến người ta khó mà chấp nhận được. Tuy nhiên lúc này tên đã lên cung, nàng đ từ từ di chuyển về phía cái miệng lớn đang há ngoắc ra ấy, mùi tanh hôi mỗi lúc một nặng, trong nháy mắt trên trán Lạc Nguyệt mồ hôi lạnh đã ướt đẫm như mưa.

Chẳng bao lâu sẽ đến bên cạnh cái miệng lớn ấy, cũng không biết Lạc Nguyệt lúc này từ đâu ra, gắng sức vùng vẫy, dùng chân đạp lên thân cây không cho tiến lên, thật đáng tiếc ma cây sức lực mạnh hơn hắn nhiều, đám cành cây cứ thế kéo vào, Lạc Nguyệt dần kiệt sức, bị đưa đến sát cái miệng lớn ấy, mùi tanh hôi nồng nặc phả thẳng vào mặt. cũng không biết cái cây ma ấy từng hại chết bao nhiêu sinh linh rồi.

"Không thể chết. Ta còn có sư tỷ" Lạc Nguyệt tại ranh giới sống chết mỏng manh này chỉ có một ý nghĩ như vậy, liều chết vùng vẫy, gắng sức dơ tay lên, nắm trong tay vũ khí duy nhất là Băng Phách, đâm vào bên cạnh cái miệng to lớn của ma cây.

Băng Phách lam quang chợt loé, lam long gào thét giống như muốn bảo vệ chủ nhân của mình.