Chương 40

Xử lý xong "gia" sự tất nhiên phải tới chính sự, Lục Tuyết Kỳ nương theo sự giúp đỡ của Lạc Nguyệt chậm rãi đứng dậy, sau đó ánh mắt đặt trên người Bích Dao, mặt cũng chậm rãi kết băng "cô nương khi nãy đánh lén chúng ta, có hay không nên giải thích đôi chút."

Bích Dao khẽ cong khoé miệng "chúng ta là địch nhân, đánh lén hay quang minh chính đại ý nghĩa cũng là như nhau. Huống chi....các ngươi danh môn chính phái, không phải thích nhất là tiêu diệt tà ma ngoại đạo sao?"

Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn Bích Dao, trực giác nói cho nàng biết nữ nhân này xứng đáng để kết giao bằng hữu, nhưng đáng tiếc sư thừa lại là người của ma giáo.

Bích Dao cũng không sợ ánh mắt Lục Tuyết Kỳ, nàng cả người đều tựa vào người U Cơ, hai tay khoanh tay, thách thức nhìn Lục Tuyết Kỳ.

Lạc Nguyệt đỡ trán đau đầu, đây là cái gì tình huống a. Quả nhiên, hai người này gặp nhau không đánh chính là trừng mắt nhìn nhau, ai nói cho nàng biết làm cách nào để bãi bình được không. Ánh mắt Lạc Nguyệt từ từ chuyển sang U Cơ, trong bóng tối đôi mắt nàng như hai khoả bảo thạch sáng ngời.

U Cơ cảm nhận được tầm mắt Lạc Nguyệt quăng tới, mạn che mặt tuy đã che mất dung nhan, nhưng ánh mắt câu hồn đoạt phách vẫn chưa từng biến, lặng lẽ mà thâm trầm nhìn Lạc Nguyệt.

Bầu không khí nơi này thật sự rất quái dị, không biết nên nói là căng thẳng hay là thoải mái nữa.

"Các ngươi yêu nhân, sớm muộn sẽ bị trừ khử. Ta, Lục Tuyết Kỳ là người đầu tiên lấy danh phận đệ tử thân truyền của Thanh Vân môn, hôm nay đến thảo phạt ngươi." Lục Tuyết Kỳ nâng lên Thiên Gia thần kiếm, trong đêm tối lục quang cực thịnh léo qua.

Bích Dao đứng thẳng dậy, gương mặt vốn dĩ cợt nhả biến thành nghiêm túc, nàng nhất định không để Quỷ Vương Tông mất mặt "tốt, rất hợp ý ta. Ta chấp nhận của ngươi khiêu chiến. Lục Tuyết Kỳ phải không, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là lợi hại của yêu nhân."

Lạc Nguyệt vội vã đề phòng, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ, nàng thật sự khóc không ra nước mắt a. Hai vị nữ, xin đừng động thủ.

Tiếc thay sự đời thường không như ý muốn, Lạc Nguyệt trong đầu ý nghĩ vừa xoay chuyển, thì đã phát hiện sự tình đang càng lúc càng tệ đi.

Trong bóng tối lóe lên một đốm sáng, ánh sáng này so với ánh sáng tỏa ra ở chỗ Bích Dao lại có chỗ bất đồng, mặc dù vẫn tỏa sáng nhưng màu sắc đậm hơn. Trong bóng tối tựa hồ khiến người ta nghĩ đó là một ánh sáng màu đen. Bên trong ánh sáng, từ từ xuất hiện năm người, thân mặc hoàng y chính thị là những người tuỳ tùng của Bích Dao tại Sơn Hải Uyển hôm ấy, lúc này không ngờ toàn bộ đều đã đến đây.

Lạc Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng hiện tại cảm thấy cổ họng khô rang, bị bấy nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng không khỏi cảm thấy toàn thân phát lạnh. Lúc này, bên tai nàng đột nhiên nghe giọng nói nhỏ xíu mềm mại của Lục Tuyết Kỳ "Nguyệt nhi, ngươi với nàng không phải rất "thân" sao? Muốn hay không ta cùng nàng nói nói, khiến nàng tha tha cho ngươi."

Lạc Nguyệt trợn mắt, cái này là trắng trợn mang thù, của nàng sư tỷ quả nhiên nhỏ mọn thù dai. Huhu, mau trả băng sơn lại cho ta.

Lạc Nguyệt lắc lắc đầu, bặm môi, nàng quay đầu lại phía đối địch là đám người ma giáo vừa xuất hiện. Trong lòng thầm than, Bích Dao tiểu thư, tỷ có cần đem nguyên đội hộ vệ đến đây không.

"Lạc Nguyệt, lần nữa lấy ra Diệt Thế, trong lòng cầu khẩn, Dao tỷ tỷ ngươi làm ơn nhẹ nhẹ tay chút.

"Bích Dao, cẩn thận đấy" U Cơ nhìn hai người trước mặt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Diệt Thế Càn Khôn trong tay Lạc Nguyệt, giọng trầm xuống "Chiếc vòng kia có vẻ cổ quái"

Bích Dao mỉm cười. A Cơ là lo lắng cho nàng đi, tay ngọc khẽ vuốt tay U Cơ hớn hở nói "U di, ta sẽ."

Bởi vì Bích Dao biết U Cơ không muốn mình trước mặt thuộc hạ xưng nàng "a Cơ", cho nên nàng rất phối hợp gọi U Cơ là " U di."

U Cơ gật đầu, tuy biết Bích Dao là theo ý nàng mới gọi như vậy, nhưng trong lòng không hiểu có chút khó chịu.

Lục Tuyết Kỳ nheo mắt nhìn hai người hỗ động, trong đầu không khỏi loé qua một suy nghĩ, nhưng rất nhanh bị nàng phủ định. Dù sao không phải ai cũng giống như nàng cũng Nguyệt nhi.

U Cơ trong lòng hiểu rõ Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ không dễ đối phó, đặc biệt là cái kia thần khí, dễ dàng trấn áp tà vật. So với Thiên Gia có hơn chứ không kém, trong lòng nàng tính toán, làm sao để giảm thiểu nguy cơ Bích Dao bị thương đến mức thấp nhất

Bích Dao nhìn nàng suy tư cau mày nói "U di, ngài nói con nên làm thế nào?"

U Cơ hơi trầm giọng nói "Bắt lấy bọn họ, mang về cho cha ngươi xem thử kia là vật gì. Tông chủ mưu cao ngang trời đất, tất nhiên nhìn sẽ biết vật ấy là gì".

Bích Dao ngẫm nghĩ hồi lâu nói: "Tốt.

Trong lúc nói chuyện như vậy, chân họ không hề ngừng lại, từng bước đi đến, hai người còn chưa ra lệnh, dĩ nhiên những người mặc áo vàng bên cạnh cũng không dám động thủ, hai bên một tiến một đứng nhìn, trong thời gian ngắn khoảng cách của bọn họ bị rút ngắn.

Lạc Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ, đột nhiên bên tai dần nghe tiếng sóng vỗ vang đến, Lạc Nguyệt quay đầu, chỗ các nàng đang đứng không ngờ lại là hồ nước khi nãy.

Bích Dao nhìn hồ nước phía sau bọn họ, có chút lo sợ hỏi "U di, hình như đó là Vô Tình hải."

U Cơ mắt hơi nheo lại trầm ngâm, tuy nhiên sau đó nhẹ giọng nói "Si tình chỉ vi vô tình khổ***Không sai, đó là biển, thần bí nhất trong ngũ hải, Vô Tình hải"

***Vô tình khổ, đa tình càng khổ

"A!" Bích Dao có chút hưng phấn, nắm tay U Cơ, bởi vì tập trung nghĩ về Vô Tình Hải, cho nên nàng căn bản không để đến ý tứ cay đắng trong lời nói của U Cơ "hồi nhỏ con từng nghe phụ thân nói, sâu trong lòng Vô tình hải có Cửu U chi hải, con còn nghe người nói Tử Linh uyên và Tích Huyết động giao nhau tại bờ Vô Tình hải, có vẻ như Quỷ Vương Tông chúng ta tìm kiếm đã lâu, hiện tại đã gặp được."

Mặc kệ Bích Dao có bao nhiêu hưng phấn, U Cơ vẫn trầm mặc không nói một lời.

Bích Dao thấy hơi kỳ lạ, nhìn lại biểu tình của U Cơ, nàng trong lòng hơi căng thẳng, nắm chặt tay U Cơ hỏi "U di, người làm sao?"

U Cơ hơi lắc đầu, vuốt tay Bích Dao ý bảo nàng an tâm, Bích Dao trong lòng tuy biết nàng có chuyện giấu mình nhưng cũng biết đây không phải là thời cơ thích hợp để hỏi."

Nàng nhìn sang hai người Lạc Nguyệt, mỉm cười, "Tốt, tiểu Nguyệt Nguyệt, ta hiện tại bắt các ngươi trước, xong rồi sẽ tìm đến Tích Huyết động."

Lạc Nguyệt nhe răng mỉm cười, Dao tỷ tỷ, ngươi đây không khỏi quá tự tin đi.

Bích Dao vừa nói xong, liền phất tay một cái, năm người áo vàng đồng thời bước lên, chuẩn bị động thủ. Lục Tuyết Kỳ nhìn Vô Tình hải tối đen không thấy đâu là bờ bến ở phía sau, lại nhìn đến trước mặt chính mình bị đám người ma giáo bao vây, thật sự muốn tiến cũng không được, mà muốn lùi cũng không xong, đã đến đường cùng.

Lạc Nguyệt nắm tay Lục Tuyết Kỳ, nàng không sợ chết, bởi vì bên cạnh nàng là sư tỷ, là của nàng người yêu. Sư tỷ hiện tại tình trạng thân thể không tốt, không thích hợp để chiến đấu, cho nên bây giờ là nàng bảo vệ nàng.

Lạc Nguyệt cảm thấy sau lưng mình, trên mặt nước của Vô Tình hải thổi đến từng trận hàn phong, lạnh thấu tâm can. Vội vàng ôm lấy Lục Tuyết Kỳ vào lòng, sư tỷ trúng độc vừa khỏi, nếu như không cẩn thận sẽ bị cảm nhiễm phong hàn, cái này là nàng không muốn thấy nhất.

Lạc Nguyệt vốn thông minh, cũng hiểu được trong tình cảnh này, Lục Tuyết Kỳ không muốn nàng trở thành của mình gánh nặng, cho nên nhất định sẽ làm chuyện ngu ngốc. Cho nên nàng nhất định phải giữ chặt sư tỷ.

Lục Tuyết Kỳ tựa vào lòng ngực ấm áp của Lạc Nguyệt, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Lạc Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt đen lấp lánh tinh thuần, mang tia lo lắng. Lục Tuyết Kỳ biết lo lắng nàng dành cho nàng, yêu thương này cũng chỉ dành cho nàng. Từ trong tròng mắt Nguyệt nhi, Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy kiên định cùng yêu thương, nàng là nói cho nàng biết, các nàng phải cùng nhau chiến đấu.

"Nguyệt nhi, ngươi có sợ." Lục Tuyết Kỳ ánh mắt trêu tức nhìn Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt thở dài, trong hoàn cảnh này của nàng thân ái sư tỷ vẫn còn vui đùa được sao. Hảo đáng ghét, băng sơn của nàng đâu rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Lạc Nguyệt vẫn rất phối hợp "không sợ, có ngươi, ta không sợ a."

Lục Tuyết Kỳ không nói gì, vui vẻ nhéo nhéo mũi Lạc Nguyệt "ngốc Nguyệt nhi."

Lạc Nguyệt đỏ mặt, sư tỷ đáng ghét như thế nào trước mặt nhiều người như vậy lại....hừ hừ.

Ngọn gió lạnh như băng lướt qua trên mặt sóng Vô Tình hải, thổi bay những sợi tóc dài của hai người, mái tóc của cả nhẹ nhàng lướt qua cổ cùng gò má nhau, cuối cùng xen lẫn vào nhau

Sóng nước Vô tình hải dường như đột nhiên cuồn cuộn dâng trào.

Miền đất tối tăm, mơ hồ như thoảng qua một tiếng thở dài, ngọn gió lướt qua, Vô Tình hải tự như đang cười ngạo nghễ, chê trách thế gian.

Bích Dao hừ nhẹ, hai người này có ý thức được tình cảnh hiện tại của mình không vậy, chán ghét, để làm chi tình tứ như vậy, ta cũng cùng a Cơ cũng muốn tình tứ a, Bích Dao đen mặt dẫn năm người bao vây xung quanh.