Chương 41

Lạc Nguyệt yên lặng ôm Lục Tuyết Kỳ đứng nhìn, Thiên Gia cùng Diệt Thế lẫn nhau hỗ động bay quanh người các nàng. Ngay lúc này, trên mặt Vô Tình hải đang ầm ầm sóng, đột nhiên dâng cao một con sóng lớn, tiếng sóng dậy ào ào điếc cả tai, mắt thấy sóng cao mấy trượng, cuồng phong rát mặt, những người bên bờ biển đều biến sắc, bước chân cũng gần như phù phiếm.

Lạc Nguyệt ôm chặt lấy Lục Tuyết Kỳ, bế xốc nàng lên chạy về trước trong lòng riết gào, chết tiệt, sóng biển thôi có cần cao như vậy không.

Lục Tuyết Kỳ cũng biết đây không phải là thời gian đùa giỡn, nàng từ trên tay Lạc Nguyệt nhảy xuống, sau đó kéo nàng cùng chạy.

U Cơ gặp tình cảnh này cũng biến sắc, vội vàng la to "Bích Dao, nhanh quay lại!"

Bích Dao trong lòng hoảng hốt, như vẫn rất nghe lời U Cơ lập tức quay lui, nàng trong lòng lời nói của a Cơ là thánh chỉ, huống chi a Cơ của nàng rất có kinh nghiệm phụ thân nàng cũng rất mực nghe theo nàng ấy.

Thân hình Bích Dao vừa động, năm người áo vàng cũng đồng thời lùi về, ven bờ biển chỉ còn Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ đang chạy tới, chỉ là hai người có nhanh cũng không bằng cơn sóng, lúc này hai người bị ngọn sóng lớn đổ sầm xuống đầu, cả người đều ướt đẫm không nói gì, nhưng cái lạnh đến tận cốt tủy thật khiến bọn họ khổ không chịu được. Đặc biệt là Lục Tuyết Kỳ nàng hiện tại mặt mày đã trở nên trắng bệch.

Sau đó, mọi người nhìn về phía Vô Tình hải đột nhiên nổi sóng, chỉ thấy trên mặt biển bao phủ một màu đen, từ từ lóe lên ánh sáng màu xanh lục của hai ngọn đèn rất lớn. Nhưng khi nhìn kỹ, ngọn lửa đèn đó thật rất kỳ quái, không phải hình tròn thường thấy, thay vào đó có hình dạng dài thẳng đứng, đặc biệt ở giữa chừng có hai lỗ hổng đen ngòm, phát ra từng đợt hung khí lạnh lẽo.

"Là rắn, là rắn" U Cơ run lên, "con súc sanh này không ngờ vẫn chưa chết"

Bích Dao hoảng hốt hỏi: "Súc sanh? U di, nó là gì vậy?"

U Cơ nhìn thấy hai vòng sáng trên mặt Vô Tình hải cuồn cuộn sóng đang càng lúc càng tiến gần bờ, trong giọng nói lộ vẻ sợ hãi "đó là Hắc Thủy huyền xà.***"

***Con rắn đen vùng Hắc Thủy

Bích Dao kinh sợ, không dám tin, hỏi lại một cách ngờ vực "không phải con ma thú này một ngàn năm trước ở phía tây Đại Chiểu Trạch đã bị chim thần Hoàng Điểu giết chết rồi sao?"

U Cơ vội vàng đáp "nghe phong thanh là vậy, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện ở đây, ta cũng không biết là thế nào. Bích Dao, Hắc Thủy huyền xà là con ma thú từ thời thượng cổ, hung hãn không kể xiết, trừ Hoàng Điểu là kẻ địch trời sinh thì không gì loại trừ nó được, chúng ta rút lui mau."

Bích Dao lùi về sau hai bước, đột nhiên quay đầu hỏi "Nhưng còn hai người bọn họ?"

U Cơ liên tục lắc đầu, Bích Dao an nguy mới là quan trọng, nàng nói: "chúng ta không thể lo quá nhiều được đâu, mau lui thôi

Bích Dao vẫn còn do dự, tuy rằng bọn họ cùng mình đứng ở trận tuyến khác nhau, nhưng trong lòng Bích Dao sớm đã thừa nhận Lạc Nguyệt là của nàng bằng hữu, huống chi tình cảm của hai người làm cho Bích Dao hâm mộ. Nàng thật không muốn bằng hữu duy nhất của mình cứ như vậy mà chết đi.

Lúc này ở bờ biển Lạc Nguyệt và Lục Tuyết Kỳ hai người quần áo ướt mèm, trong một chớp mắt tựa hồ ngừng thở.

Nó đến gần hơn, hai người có thể nhìn rõ được, hai ngọn đèn sáng rực cao bằng hai người ấy, không ngờ là một cặp mắt khổng lồ. Lạc Nguyệt nhân sinh từ trước đến giờ là lần đầu nhìn thấy vật to như vậy. Trong lòng bị sự to lớn của nó làm cho run sợ

Gió biển thốc vào mặt, không ngờ không phải mang theo vị mặn của biển, mà là mùi tanh tưởi bao trùm trời đất, xốc thẳng vào mũi.

Một con rắn khổng lồ to không gì sánh nổi, chầm chậm xuất hiện trước mặt bọn họ. Nửa mình dưới của nó uốn khúc tiến lên, thân rắn chìm trong nước biển, chỉ phần trên đang ngóc lên không trung và cái đầu của con Hắc thủy huyền xà thôi nhưng không ngờ̀ đã cao mấy chục trượng, mắt rắn phát tán ánh sáng xanh thẫm, lúc này đang từ trên ngó xuống, nhìn mọi người như nhìn một đám kiến hôi vậy.

Lạc Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay Lục Tuyết Kỳ, nàng cuối cùng cũng nhớ nó là cái gì. Trong lòng cười khổ, đại danh đỉnh đỉnh "Hắc Thủy huyền xà" cư nhiên đứng sờ sờ trước mắt nàng, thật sự là....khóc không ra nước mắt mà.

Trong lòng thở dài, con Hắc Thủy huyền xà này, so với con hắc long trước kia nàng gặp kích thước cũng không sai biệt lắm. Nhưng người ta hắc long uy nghiêm lại đẹp đẽ, mà con hắc xà này thật sự là xấu xí không chịu được, đã vậy còn hôi thối. Thật tra tấn người ta mà.

Trừ Lạc Nguyệt còn tâm trí vui đùa ra, bên cạnh nàng Lục Tuyết Kỳ, thậm chí là Bích Dao và những người còn lại, bọn họ tuy đã từng thấy những con thú to đến khó hình dung, nhưng lúc này thấy con Hắc Thủy huyền xà cũng lặng như tờ.

Sóng lớn trên Vô Tình hải, đã dần dần lặng xuống, thế nhưng sự kinh hãi trong lòng mọi người, vẫn không hề giảm chút nào, thân hình khổng lồ của Hắc Thuỷ Huyền Xà, thật giống như yêu ma từ ngàn xưa đứng tại chỗ đó.

Cái đầu rắn khổng lồ khẽ đu đưa, hình như không ngờ rằng lại bắt gặp hơi thở của con người tại Tử Linh Uyên này, cứ đảo mắt nhìn mọi người, nhất thời vẫn chưa có hành động gì.

Lục Tuyết Kỳ ứng xử điềm tĩnh, phản ứng đầu tiên là quay đầu lại nhìn Lạc Nguyệt vẫn đang suy tư, khe khẽ kéo tay áo nàng, khiến Lạc Nguyệt hồi tỉnh quay đầu lại, Lục Tuyết Kỳ vội vã nói "chúng ta lùi lại".

Lạc Nguyệt tức khắc tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa, đỡ Lục Tuyết Kỳ lùi lại phía sau. U Cơ đứng bên cạnh Bích Dao liếc thấy, thất thanh nói "không được cử động....."

Lạc Nguyệt lẫn Lục Tuyết Kỳ đều kinh hãi, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, trong đôi mắt sáng xanh to lớn của Hắc Thuỷ Huyền Xà bừng lên, giống như bị cái gì đó làm kinh động, cuồng nộ gầm lên một tiếng long trời lở đất. Mọi người có mặt đều đưa tay lên bịt chặt lấy tai, tuy nhiên vẫn cảm thấy trong tai vang lên những tiếng kêu o o.

Lạc Nguyệt vô cùng kinh hoảng, đưa mắt nhìn thân thể Hắc Thủ Huyền Xà đang chuyển động, cái đuôi to lớn vốn dĩ ngập trong nước biển quét ngang một cái, trong giây lát làm tung lên một bức tường nước cao đến mấy trượng, rộng mấy chục trượng, bao trùm đất trời, nước bắn toé lên, đuôi rắn màu đen ẩn chứa bên trong, mang theo một sức mạnh vô biên ập tới.

Cách bức tường nước vài trượng, cuồng phong đã ập đến, gần như khiến người ta chân đứng không vững, nếu thật sự bị bức tường nước này đánh trúng, đụng phải cái đuôi rắn to lớn này, chỉ sợ thịt nát xương tan.

Lạc Nguyệt cũng không dám chần chừ ôm lấy Lục Tuyết Kỳ quát to "sư tỷ, mau!"

Lục Tuyết Kỳ ăn ý hiểu được lời nói của Lạc Nguyệt, gọi ra Thiên Gia, cả hai đứng trên đó bay lui về.

Nhưng vẫn không kịp, tường nước quả thật đuổi nhanh như gió, mặc cho động tác hai người rất nhanh, Lạc Nguyệt vẫn không tránh thoát được, nàng bay ra ngoài một trượng, nhưng vẫn bị tường nước ấy bám theo. Tiếng nước như sấm động, hầu như vang ngay bên tai. Lạc Nguyệt toàn thân căng thẳng, trong đầu gần như trống rỗng.

Trong lúc sinh tử, Lạc Nguyệt hô to một tiếng, dùng toàn lực ôm lấy Lục Tuyết Kỳ bay vút lên trên, nhưng chỉ bay ra được hơn một trượng, Lạc Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

"Rầm rầm"

Nàng không chống đỡ được, bị cuốn vào trong con sóng khổng lồ, trong chớp mắt toàn thân đã ướt sũng. Nhưng Lạc Nguyệt không có buông Lục Tuyết Kỳ ra, trong nước nàng dùng lưng che chắn áp lực của nước.

"Nguyệt nhi, ngươi mau buông tay" Lục Tuyết Kỳ vùng vẫy hét lên, nàng không muốn Nguyệt nhi che chở nàng, nàng muốn chiến đấu.

Lạc Nguyệt kinh hãi thất sắc, nàng kìm chế Lục Tuyết Kỳ đang vùng vẫy, mím môi muốn đem Lục Tuyết Kỳ quăng lên mặt đất, thế nhưng mục đích của nàng còn chưa thực hiện thì đã bị con sóng khổng lồ đổ ập xuống, chỉ trong nháy mắt hai người đã bị cuốn ra cách xa nhau đến mấy trượng.

Con sóng khổng lổ hung hãn ầm ầm điên cuồng sục sôi, Lục Tuyết Kỳ vừa nãy vẫn còn trong ngực hiện tại, đã biến mất trong bóng tối, Lạc Nguyệt toàn thân chấn động, đầu óc hỗn loạn, toàn thân bị con sóng khổng lồ đẩy lên. Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lục Tuyết Kỳ, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, Lạc Nguyệt hét lớn "sư tỷ, ngươi ở đâu!"

Âm thanh ầm ầm long trời càng lúc càng lớn, Lạc Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đâu đâu cũng bị một lực cực lớn đẩy ra, thân thể gần như muốn rách ra từng mảnh, nàng đột nhiên ngó thấy, trong bọt nước, tạo ra tiếng động ầm ầm, thoáng hiện lên một cái bóng đen, cái đuôi rắn màu đen của Hắc Thuỷ Huyền Xà to lớn như núi ập tới