Chương 44

Lạc Nguyệt lần nữa rơi vào hôn mê, trong lúc hôn mê dường như có gì đó ấm áp, mềm mại bao bọc lấy cơ thể nàng.

Lục Tuyết Kỳ ôm lấy người đang hôn mê nằm trong lòng mình, nhìn nàng toàn thân trên dưới đâu đâu cũng là vết thương, tâm vô cùng đau đớn.

Chính mình từ lúc rơi xuống nơi này, cứ ngỡ sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy nàng, không nghĩ tới nàng cũng rơi xuống nơi này. Lục Tuyết Kỳ cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Có thể gặp lại Lạc Nguyệt, nàng tất nhiên vô cùng vui sướиɠ, nhưng lý trí mách bảo nàng đâylà vực sâu không lối thoát, Nguyệt nhi rơi xuống, đồng nghĩ với việc có thể sẽ chết ở nơi này.

Lục Tuyết Kỳ có chút khổ sở, ngọc thủ vuốt ve mái tóc rối bời của người trong lòng khẽ thì thào "Nguyệt nhi, sư tỷ xin lỗi, không thể bảo vệ được ngươi, còn khiến ngươi gặp nguy hiểm."

"Những lời này là ta nên nói mới phải. Sư tỷ, xin lỗi" Lạc Nguyệt chậm rãi mở mắt, hơi thở có chút suy yếu nói.

"Nguyệt nhi, ngươi tỉnh" Lục Tuyết Kỳ vui mừng đỡ Lạc Nguyệt tựa vào người mình, ôn nhu nói.

"Sư tỷ, ngươi quả nhiên ở đây. Ta không có đoán sai. Thật tốt quá." Lạc Nguyệt nhợt nhạt mỉm cười, vuốt ve gò má lạnh như băng của Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ nắm lấy tay nàng "Nguyệt nhi, ngươi nói vậy là sao? Ngươi...đừng nói cho ta biết ngươi bởi vì tìm ta mà nhảy xuống dưới này."

Lạc Nguyệt mỉm cười, không có trả lời Tuyết Kỳ, chỉ nói "sư tỷ không sao là tốt rồi."

Thông minh như Lục Tuyết Kỳ làm sao không nhận ra được của nàng che giấu. Lập tức mặt như sương lạnh nhìn nàng "Nguyệt nhi, ngươi có biết nguy hiểm?"

Lạc Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ mặt lạnh, lòng thầm kêu không ổn sư tỷ tức giận a. Nàng mím môi nắm chặt tay Tuyết Kỳ "nhưng nàng biến mất, ta không còn lựa chọn a."

"Nếu ta không ở đây?" Lục Tuyết Kỳ mặt càng lúc càng lạnh, người này sao có thể ngốc nghếch như vậy a.

"Ta tin vào trực giác của mình, huống hồ ta cũng tin chính mình có đủ khả năng để ra ngoài." Lạc Nguyệt mỉm cười, câu sau nàng quả thực không nói ngoa. Cách thức ra ngoài, trong nguyên tác đã kể cặn kẽ, nàng chỉ việc theo đó mà làm nhất định có thể ra ngoài.

Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng giảm đi một nửa nhưng trong lòng vẫn tức giận "ngươi nghĩ mình có thể toàn thân trở ra trong bộ dạng này?"

Lạc Nguyệt không nói, nàng đột nhiên quay đâu hôn lên môi Lục Tuyết Kỳ "có thể a. Tin tưởng ta."

"Hừ" Lục Tuyết Kỳ cũng không thèm tranh cãi với nàng, lặng lẽ vận dụng chân khí còn sót lại trị thương cho Lạc Nguyệt nhưng bị nàng ngăn lại.

"Sư tỷ, người quên ta có Diệt Thế Càn Khôn sao? Nó sẽ mau chóng giúp ta trị thương. Ngược lại là người bị thương không nhẹ a." Lạc Nguyệt lo lắng kéo tay Lục Tuyết nói.

"Ta không sao" Lục Tuyết Kỳ nghe vậy cũng an tâm phần nào, nàng trong lòng chỉ cần Nguyệt nhi bình an là đủ.

"Không được, ta giúp người truyền Hạo Thiên chân khí, như vậy ta mới an tâm." Lạc Nguyệt cầm lấy cổ tay Lục Tuyết Kỳ, điều khiển Hạo Thiên chân khí trong cơ thể muốn truyền cho nàng. Nhưng kỳ lạ chính là tất cả Hạo Thiên chân khí giống như biến mất, mặc kệ nàng làm cách nào cũng không sử dụng ra được một tia chân khí.

Mặt Lạc Nguyệt trầm xuống, nàng rời khỏi lòng ngực Lục Tuyết Kỳ, sau đó lập tức khoanh chân nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm Hạo Thiên chân khí trong cơ thể.

Lục Tuyết Kỳ nhìn biểu tình của nàng trong lòng biết có chuyện không ổn, tuy lo lắng nhưng cũng chỉ có thể im lặng chờ đợi Lạc Nguyệt.

Không lâu sau đó Lạc Nguyệt liền mở mắt, dung nhan suy yếu tái nhợt càng thêm nhợt nhạt, nàng mím môi cố gắng không để chính mình bật khóc. Cơ thể nàng hoàn toàn trống rỗng, thậm chí một tia chân khí cũng không có, nàng hiện tại không khác nào một phàm nhân.

Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy nàng run rẩy, trong lòng đau đớn ôm lấy Lạc Nguyệt "Nguyệt nhi, có chuyện gì nói cho ta biết. Đừng im lặng."

Lạc Nguyệt úp mặt vào bờ vai Lục Tuyết Kỳ, hai hàng thanh lệ chảy xuống thấm ướt bờ vai Tuyết Kỳ. Nàng hôm nay thành phế nhân, còn tư cách gì bảo vệ sư tỷ đây, lại còn có cái gì xứng đôi với nàng.

Lục Tuyết Kỳ cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng vỗ về. Nàng cảm nhận được của Nguyệt nhi thương tâm cùng khổ sở. Lời đường mật, dỗ dành nàng không biết nói, cái nàng có thể làm chỉ có thể là ở bên cạnh người nàng yêu làm bạn cùng nàng.

Lạc Nguyệt khóc hồi lâu mới điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, nàng từ lòng ngực Lục Tuyết Kỳ tách ra, sau đó đứng dậy "sư tỷ, ta không sao. Chúng ta ra khỏi nơi này."

Lục Tuyết Kỳ mày đẹp nhíu lại, nàng cảm thấy Lạc Nguyệt hình như có chút thay đổi, thậm chí bên trong giọng nói cũng lãnh đạm không ít. Tuy rằng trong lòng bất an, nhưng với tính cách của Lục Tuyết Kỳ nàng sẽ không hỏi, chỉ lặng lẽ theo sau Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt cúi người nhặt lấy Băng Phách bị văng ra lúc nàng ngã xuống, cầm kiếm trong tay nhìn Băng Phách ảm đạm thất sắc, lòng nàng khẽ nhói. Tay chạm nhẹ lên từng đường vân khắc trên kiếm, nàng nhẹ nhàng thốt lên hai chữ "xin lỗi."

Lạc Nguyệt nhẹ nhàng giắt Băng Phách lên lưng, nó hiện tại đối với nàng chỉ là thanh sắt không hơn không kém. Lạc Nguyệt trong lòng cảm thấy có lỗi với Băng Phách, chính mình vô dụng, còn hại nó vì mình mà trở thành sắt vụn.

Lạc Nguyệt theo nguyên tác mà dẫn Lục Tuyết Kỳ rời khỏi Tích Huyết động, ngoại trừ lấy đi Hợp Hoan Linh xem như cảm tạ Bích Dao, còn lại nàng đều không đá động tới kể cả Thiên Thư.

Lục Tuyết Kỳ tuy rằng không rõ lắm Lạc Nguyệt vì sao lấy bảo vật của Ma giáo, nhưng nàng cũng không lên tiếng, thân là đệ tử Thanh Vân Môn nàng đối với Ma giáo bài xích là đều hiển nhiên. Nơi này hết thảy đều là của Ma giáo, cao ngạo như Lục Tuyết Kỳ tất nhiên không muốn đυ.ng chạm.

Lạc Nguyệt đi đến chỗ tượng Thiên Sát Minh Vương, dùng tất cả khí lực kéo mạnh chiếc búa một cái, nhưng bởi vì sức mạnh đã biến mất, biến thành người thường nên nàng làm cách nào cũng không di chuyển được.

Lạc Nguyệt cắn môi, dồn tất cả sức lực vào tay kéo, nhưng cây búa lại không chút suy suyễn, mồ hồi liên tục từ chảy xuống, đến mức tay Lạc Nguyệt một mảnh sưng đỏ. Lúc này, ngọc thủ lành lạnh bao bọc lấy tay nàng, kéo mạnh cây búa.

Búa bị kéo xuống, tay phải của Thiên Sát Minh Vương dịch chuyển samg một bên, mấy giây sau, từ trong thạch thất vang lên những âm thanh hết sức kì lạ. Sau đó cây búa khổng lồ nơi cánh tay phải của bức tượng dịch chuyển đến giữa không trung thì ngừng lại, giây lát sau, từ trong động vang ra những âm thanh đinh tai nhức óc.

Lạc Nguyệt hơi chút mỉm cười, còn có chút nhẹ nhõm, may mắn những cơ quan này không bởi vì nàng đến mà thay đổi. Nếu không chỉ sợ nàng cùng sư tỷ sẽ không thoát được. Nghĩ tới sư tỷ, mắt Lạc Nguyệt hơi chút ảm đạm, bàn tay mềm mại lành lạnh của người đó cũng chưa từng rời đi, vẫn nắm chặt lấy nàng.

Lạc Nguyệt cắn răng rút tay khỏi tay Lục Tuyết Kỳ, lúc này âm thanh càng lúc càng lớn nghe như tiếng sấm nổ chớp giật Lạc Nguyệt hai tai đau nhức không chịu được, nàng đau đớn nhíu mày đưa tay bịt chặt tai lại.

Âm thanh như sấm động càng lúc càng tăng, chưa từng không giảm, nhưng lúc này đằng sau hai bức tượng tôn thần là hai phiến đá cứng đột nhiên tách ra hai hướng, để lộ một thông đạo, những bậc đá tạo thành những bậc thang nối dài, dẫn thẳng lên phía trên như muốn chọc thủng vào bóng tối.

Hai bức tượng tôn thần trong thạch động bỗng rung lên dữ dội, đầu tượng vỡ toang rơi xuống, hai người chẳng nói với nhau lời nào, đồng loạt chạy về phía những bậc thang đá, sau đó mất hút vào trong bóng đêm.

Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ hai người chạy trong thông đạo, đằng sau không ngừng gia tăng những âm thanh dữ dội, đất đá trên đầu ầm ầm rơi xuống, nếu chạy chậm một bước, chắc chắn sẽ bỏ xác ở lại, thời điểm nguy cấp hai người theo bản năng mà tay nắm chặt nhau.

Phía trước một mảnh tối đen như mực, đường hầm vừa hẹp lại vừa tối, cả hai không biết đã té ngã bao nhiêu lần, những tay vẫn chưa từng tách rời, cả hai dìu đỡ nhau cùng nhau chạy. Bốn bề ầm ầm sấm động, cát vỡ đá bay, như thể cả ngọn Không Tang Sơn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, rung lên liên tục. Có lẽ bởi vì bên cạnh người yêu, cả hai chưa từng sợ hãi mà bước tiếp đến cuối đường hầm. Tia ánh sáng le lói xuyên qua màn đêm lạnh lẽo mang theo hi vọng của cả hai.