Chương 45

Cửa thông đạo là ở lưng chừng núi Không Tang, sâu ở phía dưới là một ghè đá nhô ra, phía trên cây cỏ mọc um tùm, nhìn cực kì bí mật, bởi thế nên tám trăm năm vẫn không ai tìm ra nơi này.

Lạc Nguyệt cùng Lục Tuyết Kỳ loạng choạng té ngã cùng một lúc, Lạc Nguyệt đè lên người Lục Tuyết Kỳ, cả hai còn chưa định thần thì nghe thấy một tiếng "Ầm ầm..." thật lớn, những tảng đá to lớn từ trên cao rơi xuống, bụi bay mù mịt, bịt kín lối vào thông đạo, từ nay về sau sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy hang động bí mật giữa lưng chừng núi này nữa.

Lạc Nguyệt im lặng nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh sợ hãi trong lòng. Ai nói biết trước sẽ không sợ a, những hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc này phải trải qua mới biết nó đáng sợ cỡ nào.

Lục Tuyết Kỳ bị Lạc Nguyệt đè, cảm nhận các bộ vị trên cơ thể va chạm chạm nhau, lập tức trắng nõn gương mặt hiện lên tia ửng đỏ "Nguyệt nhi, đi xuống."

Lạc Nguyệt lúc này mới chú ý chính mình đang đè lên người sư tỷ, hơi chút bối rối loạng choạng đứng dậy, ai ngờ vấp phải cục đá lần nữa té ngã xuống đất.

Sau khi Lạc Nguyệt rời khỏi người nàng, Lục Tuyết Kỳ liền đứng dậy, nhìn Lạc Nguyệt té ngã, lạnh lùng dung nhan mang theo tiếu ý đi đến đỡ lấy Lạc Nguyệt, nhỏ giọng trách cứ nhưng vẫn mang theo ôn nhu hiếm có "làm sao không cẩn thận vậy a. Có sao không a? Có đau chỗ nào không?"

Lạc Nguyệt lắc đầu, trách thoát khỏi người Tuyết Kỳ, nàng lùi về sau vài bước. Ánh mắt luôn cúi xuống đất, không dám nhìn Lục Tuyết Kỳ, nàng trong lòng thậm chí có chút sợ hãi đối mặt với Lục Tuyết Kỳ.

Nàng hiện tại chỉ là một phế nhân, nàng không muốn liên lụy sư tỷ. Tình cảm này chỉ khiến sư tỷ của nàng chịu vết nhơ, nàng không muốn. Trước kia nàng tự tin có thể bảo vệ Tuyết Kỳ, bởi vì nàng có thực lực, nàng có năng lực. Mà bây giờ....chỉ là một phàm nhân vô lực, nàng lấy cái gì bảo vệ người mình yêu a.

Lục Tuyết Kỳ nhìn nàng né tránh mình, tim khẽ đau. Nguyệt nhi đối với nàng lạnh nhạt nàng đã sớm cảm nhận được, chỉ là nàng không nói, nàng chờ đợi Nguyệt nhi mở miệng. Nhưng với tình cảnh hiện tại Lục Tuyết Kỳ sợ rằng chính mình nếu không hỏi người này có thể sẽ lạnh lùng xa cách như vậy cả đời.

"Nguyệt nhi, có chuyện gì có thể nói sư tỷ. Đừng giấu" Lục Tuyết Kỳ vừa nói vừa tiến đến muốn nắm tay Lạc Nguyệt, nhưng nàng lại lùi lại tránh thoát. Lục Tuyết Kỳ nhìn tay trống rỗng, tâm không khỏi mất mát cùng đau lòng.

"Sư tỷ, đoạn tình cảm này thiên lý bất dung. Ngươi, ta đều là đệ tử Thanh Vân Môn nếu chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của sư phụ cùng Thanh Vân Môn. Sư tỷ, chúng ta làm sư tỷ muội bình thường có được không?" Lạc Nguyệt từng câu từng chữ chẳng những tổn thương Lục Tuyết Kỳ mà còn tổn thương chính bản thân mình.

Lục Tuyết Kỳ nâng mắt nhìn Lạc Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng như muốn xuyên thủng trái tim sắt đá của người kia "Lạc Nguyệt, ngươi nói ra những lời này có hay không đau? Lại biết ta có bao nhiêu đau hay không?"

Lạc Nguyệt bị Lục Tuyết Kỳ nhìn như vậy tâm làm sao không đau, Lục Tuyết Kỳ đối với nàng lạnh lùng như vậy là lần đầu tiên, nghe được những lời Lục Tuyết Kỳ nói, lệ suýt nữa thì trào xuống.

Lạc Nguyệt đầu càng cúi xuống đất, nàng cắn môi không muốn để Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy chính mình đang kiềm nén. Nàng liên tục nhắc nhở chính mình không thể kéo Lục Tuyết Kỳ xuống nước. Nàng là thiên tài Lục Tuyết Kỳ, là niềm tự hào của Thanh Vân Môn, là nữ nhân được mọi người phủng trong lòng bàn tay, không thể khiến nàng vì mình mà thân bại danh liệt.

"Sư tỷ, chúng ta....kết thúc đi" lời này vừa thốt ra, tâm Lạc Nguyệt như bị roi quất, đau đến trầy da tróc vẩy, đau đến thấm thía tâm can. Thì ra nói ra những lời này, tâm lại đau như vậy.

Lục Tuyết Kỳ lùi lại vài bước, nàng suýt nữa không đứng vững, lạnh lùng từ lâu đã biến mất thay vào đó là vô tận bi thương "Lạc Nguyệt, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không?"

"Sư tỷ, người tỉnh lại đi, đừng chấp mê bất ngộ. Thế gian này có rất nhiều nam tử so với ta càng tài giỏi, so với ta càng thêm ôn nhu. Ngươi đừng vì một nữ tử như ta mà đánh mất tương lai của bản thân."

"Lạc Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ta, ta muốn vẻ mặt của ngươi khi nói những lời này" Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn Lạc Nguyệt, tâm nàng hiện tại giống như bị người từng kiếm từng kiếm đâm vào lòng ngực, đau đớn không thể nổi.

Lạc Nguyệt mím môi, nàng không dám ngẩng đầu, nàng sợ Tuyết Kỳ nhìn ra sơ hở, nàng sợ nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ những can đảm từ nãy đến giờ đều sẽ biến mất.

"Lạc Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ta" Lục Tuyết Kỳ lập lại lần nữa, ánh mắt rét lạnh dường như muốn xuyên thủng vỏ bọc yếu ớt của Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt vẫn cúi đầu, sư tỷ ngươi đừng ép ta, ta làm không được, thật sự làm không được a.

"Lạc Nguyệt, vì sao không dám nhìn ta? Ngươi sợ? Những lời này cũng dám nói ra, người còn có cái gì sợ?" Lục Tuyết Kỳ từng bước tiến đến Lạc Nguyệt, nàng chấp vấn quả thật không sai, Lạc Nguyệt đang sợ, nàng sợ Lục Tuyết Kỳ nhìn ra được chính mình yếu đuối.

"Lục Tuyết Kỳ xem như ta cầu xin tỷ, buông bỏ đi. Ta không xứng với tỷ."

"Không xứng? Một mình ngươi nói không xứng là được sao? Ngươi có từng hỏi qua ta chưa? Lạc Nguyệt ngươi lấy quyền gì mà quyết định một mình? Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?" Lục Tuyết Kỳ thật có chút không hiểu nổi Lạc Nguyệt, rõ ràng cùng nhau trải qua nhiều như thế. Nàng còn nói cái gì xứng hay không xứng a.

"Sư tỷ, Lạc Nguyệt xin ngươi quên tất cả đi có được không. Chúng ta vĩnh viễn là sư tỷ muội tốt. Ta sẽ tìm cho người nam tử tốt nhất thế gian" Lạc Nguyệt quỳ xuống trước mặt Lục Tuyết Kỳ. Hiện tại Lạc Nguyệt sâu sắc cảm nhận được bản thân cỡ nào dối trá. Nhường Lục Tuyết Kỳ cho người khác? Tự vấn lòng mình, thực xin lỗi Lạc Nguyệt nàng làm không được. Thời điểm nàng nhận ra chính mình yêu Lục Tuyết Kỳ, thì đã định sẳn đời này nàng chỉ có thể yêu một mình Lục Tuyết Kỳ mà thôi.

Nhưng là phế nhân làm sao xứng với nữ thần? Cho dù có yêu cũng chỉ có thể xa xa đứng một góc mà nhìn nàng.

Tim Lục Tuyết Kỳ bị hành động của Lạc Nguyệt làm cho chết lặng, tầng tầng lớp lớp hàn băng rét lạnh hiện lên trên tuyệt mỹ dung nhan "tình cảm của ta sẽ không vì lời nói của bất cứ người nào mà lay động."

Lệ lặng lẽ rơi, Lục Tuyết Kỳ xoay người nàng gọi ra Thiên Gia, bay thẳng một mạch chưa từng ngoái đầu, càng chưa từng nhìn thấy người sau lưng nàng ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt...

Lạc Nguyệt một mình đứng vách núi, nhìn xuống bên dưới, khoé môi cong lên nụ cười bất đắc dĩ, thiên mệnh trêu người. Ở thế giới này nàng vốn chỉ là một người qua đường, nàng có thể thay đổi những thứ nguyên bản vốn có, nhưng lại không thể thay đổi sự thật bản thân yếu ớt.

Đến thế giới này, nàng quá mức được ưu ái Hạo Thiên chân khí, Hoả Huyễn công pháp, Băng Phách kiếm, Diệt Thế càn khôn, còn có giấc mơ kia. Quá ỷ lại đến khi mất đi mới hiểu được chính mình cỡ nào vô dụng. Nàng không xứng được Lục Tuyết Kỳ yêu, xứng đôi với Lục Tuyết Kỳ chỉ có thể là một tuyệt thế nam tử.

Lạc Nguyệt ủ rủ tìm đường xuống núi, may mắn đi đến nửa đường thì gặp Bích Dao.

"Haha, tiểu muội muội ta biết ngươi không dễ chết như vậy" Bích Dao gặp lại Lạc Nguyệt tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại, khoác tay lên vai Lạc Nguyệt vui vẻ nói.

Lạc Nguyệt hơi cười gượng gật đầu "yên tâm, đã nói là không chết."

Bích Dao cười híp mắt quay sang U Cơ "U di, người quả nhiên liệu sự như thần."

U Cơ hơi gật đầu, nhìn Bích Dao vui vẻ, tâm trạng nàng cũng thoáng thả lỏng. Xinh đẹp dung nhan giấu sau mạn che cũng hơi mỉm cười.

"Dao tỷ, thứ này cho ngươi" Lạc Nguyệt cầm lấy Hợp Hoan Linh đưa cho Bích Dao.

"Đinh đang".

Một âm thanh trong trẻo vang lên, như vọng ra từ lòng người, vang vọng khắp nơi ở. Bích Dao cầm cái chuông lên thấy quả lắc bên trong làm rất tinh xảo, một sợi dây sắt rất nhỏ thòng xuống từ nóc chuông, mỗi lần rung lên, quả lắc nhè nhẹ đánh vào thân chuông, âm thanh từ đó mà ra.

"Đinh...... Đinh đang."

Bích Dao nhìn cái chuông nhỏ càng nhìn càng thích, nàng liền buộc nó vào bên hông, khi chuyển động thân mình quả nhiên phát ra từng đợt âm thanh trong trẻo, rất vui tai, Bích Dao vừa ý vô cùng cứ gật gù không ngớt.

Nàng chạy tới ôm lấy tay U Cơ khoe khoang "U di, người xem. Ta có hay không đẹp."

U Cơ mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng Bích Dao, hài tử luôn không chịu lớn, nàng ôn nhu nói "rất đẹp."