Chương 47

"Cô nương, ngươi mệnh cách vốn quỷ dị không thể đoán. Thế nhưng lão đây tặng ngươi một câu 'nhân định thắng thiên' đôi khi thượng thiên định sẵn số mệnh cũng không phải tuyệt đối." Chu Nhất Tiên đạo mạo nghiêm túc nói. Lời này của hắn là thật, bởi vì mệnh cách của cô nương này trước nay chưa từng có, mơ hồ có một loại vượt qua mệnh số.

Lạc Nguyệt nhếch môi, lời Chu Nhất Tiên cũng không có sai, từ khi nàng xuyên qua nơi này, mệnh số vốn đã không giống người khác. Thậm chí nguyên tác đã bị nàng nhúng tay thay đổi, đồng nghĩa với việc mệnh số của bọn họ cũng đã thay đổi.

"Đa tạ lão tiên sinh, ta sẽ ghi nhớ. Ta chỉ còn bao nhiêu xin ngài đừng chê cười" Lạc Nguyệt khách khí cảm tạ, cười cười đem 42 phân bạc giống như Trương Tiểu Phàm giao cho Chu Nhất Tiên.

Chu Bán Tiên nghe vậy cũng biết nữ hài không dễ lừa gạt, chỉ đành đem 42 phân bạc thu vào người.

Lạc Nguyệt mỉm cười, nâng ly trà định uống, đột nhiên nước trà đổ vào tay khiến bàn tay trắng nõn của nàng đột nhiên xuất hiện vết bỏng.

Ở gần đó quan sát Lạc Nguyệt, tiểu Hoàn thấy vậy không kìm lòng được lên tiếng "tỷ tỷ, trà đổ vào tay ngươi là điềm xấu. Rất có thể liên quan đến người ngươi quan tâm."

Lạc Nguyệt nghe xong lập tức biến sắc, nàng bật người đứng dậy, chỉ kịp nó với tiểu Hoàn một câu cảm tạ, sau đó nhấc chân chạy đi.

"Nhìn nàng vội như vậy, chắc hẳn người kia rất quan trọng. Tiểu Hoàn, ta đúng là không phải sống vô vọng khi có đứa cháu thế này, chưa đến 10 tuổi, không ngờ có thể đọc được quá khứ của người. Tuy rắng nàng kia là một ẩn số, nhưng chắc chắn không phải vật trong ao. Con nếu chịu khó học hỏi, nhất định sẽ thành một nhân tài kiệt xuất trong giới tướng học của ta".

Tiểu hài nữ được gọi là tiểu Hoàn chán nản đáp lời "những quyển sách thô thiển đó có gì mà khó hiểu, rõ ràng là ông hàng ngày không chịu khó nghiên cứu, mới không nói được huyền cơ nha."

Nguyên lai người xem bói cho Lạc Nguyệt không phải là Chu Nhất Tiên, mà là cháu gái hắn tiểu Hoàn.

Chu Nhất Tiên hiển nhiên rất sủng ái tôn nữ, bị cháu gái châm chọc cũng không hề phật ý, cười nói "Cháu không nên khinh thường mấy quyển sách tướng số gia gia đưa cho cháu, "Mệnh lý cửu toán" và "Ngọc trụ tướng học" là từ lão tổ sư Thanh Vân của chúng ta truyền lại. Cũng vì cháu vốn thông minh, đối với tướng học lại có tài năng thiên phú nên mới hiểu được. Nếu là người thường, ha ha chẳng hạn như gia gia, dù có nghiên cứu cả đời cũng không hiểu được!"

Tiểu Hoàn vừa định mở miệng nói cái gì đột nhiên dừng lại, nàng vội vàng chạy đến phía trước dang hai vui vẻ la lên "tiểu Bạch ngươi trở về rồi."

Chỉ trong chốc lát một tiểu hồ ly với bộ lông trắng tuyết không một vết bẩn chạy đến nhào vào lòng tiểu Hoàn, cái đầu nhỏ nằm trong lòng ngực ấm áp không ngừng dụi dụi.

Tiểu Hoàn vui vẻ ra mặt, ôm lấy tiểu hồ ly càng chặt "tiểu Bạch, ngươi đi đâu a. Cả buổi sáng đều không thấy ngươi, thật làm ta lo lắng a."

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàn, đôi mắt hẹp dài đáng yêu hiện lên tia vô tội. Tiểu Hoàn bị sự đáng yêu của tiểu bạch hồ hấp dẫn, những lời vốn muốn trách cứ đột nhiên cứ thế mà bay đi.

Lạc Nguyệt sở dĩ vội vã rời đi như vậy bởi vì nàng nhớ tới trận chiến thảm thiết tại Lưu Ba Sơn. Sư tỷ tại trận đó cũng là bị thương không nhẹ. Nàng tuyệt đối không thể để sư tỷ bị thương tổn.

Lạc Nguyệt càng nghĩ càng sầu lo, cước bộ lại càng nhanh, nhưng bởi vì mất hết pháp lực, bản thân nàng hiện tại không khác phàm nhân. Cho nên dù có đi nhanh cách mấy, cũng chỉ có thể đi được một đoạn ngắn.

"Khục...khục..." Lạc Nguyệt ôm ngực ho khan, vết thương trong người nàng vốn chưa lành hẳn lại thêm vội vã lên đường dưới thời tiết gay gắt, khiến cho thân thể nàng có chút kiệt sức.

"Thân thể ngươi yếu đến như vậy, nếu tiếp tục đi nữa chỉ sợ không lâu liền ngất xỉu tại chỗ" không biết từ khi nào Bích Dao đã ở trên ngọn cây cao, nàng bộ dạng nhàn nhã trên tay nàng cầm một đoá hoa sắc trắng, long lanh như ngọc nhìn Lạc Nguyệt đứng phía dưới nói.

Lạc Nguyệt mỉm cười lắc đầu, của nàng đôi môi tái nhợt khẽ thì thào "Dao tỷ tỷ, ta cứ tưởng tỷ đã cùng U di của tỷ đi rồi chứ. Không nghĩ tới lại ở nơi này."

"Ai...tình thế bắt buộc" Bích Dao từ trên cây cao nhảy xuống, đứng trước mặt Lạc Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Lạc Nguyệt nhướng mày nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện không hề có bóng dáng của U Cơ.

"Không cần tìm, nàng không có ở nơi này. Ta cùng nàng cãi nhau" Bích Dao sầu não nói, hai mắt cụp xuống, giọng nói mang uể oải.

Lạc Nguyệt vỗ vỗ vai Bích Dao, thở dài nói "chuyện trên đời nhiều lúc thân bất do kỷ."

"Đừng nói ta, ngươi cũng không khác ta bao nhiêu đâu" Bích Dao liếc nàng, nhìn người này bộ dạng chỉ sợ so với nàng càng gay go.

Lạc Nguyệt không có tiếp lời nàng, chỉ lắc đầu mỉm cười chua xót.

Bích Dao vừa định mở miệng nói cái gì, thì từ xa một nam nhân xuất hiện, thân hình cao lớn, khuôn mặt có chút hàm hậu nhìn hai người.

Bích Dao, Lạc Nguyệt vừa nhìn thấy hắn, hai mắt nhìn nhau lập tức dâng lên đề phòng, người này đột nhiên xuất hiện chỉ sợ có trá.

"Hai vị cô nương xin đừng lo lắng, tại hạ tên Thạch Đầu là môn hạ của Kim Cương môn. Đến nơi này vốn để trừ yêu." Nam nhân kia nhìn thấy hai người đề phòng lập tức lên tiếng giải thích.

"Thạch Đầu...,Kim Cương môn..." Lạc Nguyệt nhíu mày, cái tên này hình như nàng đã đọc qua trong nguyên tác, nhưng mà nhất thời không nhớ ra.

Bích Dao đối với nam nhân tên Thạch Đầu này không có chút nào hảo cảm, bởi vì vũ khí trên tay hắn, khiến cho nàng có chút khó chịu, nếu nàng đoán không lầm, thứ này hẳn là thuộc về Phật gia. Nói đơn giản kẻ này thuộc về chính phái, mà nàng là Ma giáo, đối với bọn người tự xưng chánh phái một chút cũng không thích. Tất nhiên, ngoại trừ một vài người, ví dụ như người đang đứng bên cạnh nàng.

"Nơi này có yêu quái?" Lạc Nguyệt nhăn mi, nhìn xung quanh. Nàng hình như đã bỏ qua chuyện gì đó.

"Ta chưa từng cảm nhận được yêu khí, ngươi đây không phải đang lừa chúng ta đó chứ?" Bích Dao hài hước nở nụ cười thế nhưng chưa từng đạt tới đáy mắt.

Thạch Đầu cho dù ngốc cách mấy cũng biết vị bích y cô nương này đang tức giận. Hắn mỉm cười hàm hậu nói "cô nương khoan hãy nóng vội. Nơi này quả thật không có yêu khí nhưng cách đây nó ở không xa. Là bên trong một hắc thạch động nằm ở cánh rừng phía Bắc cách tiểu trấn này 10 dặm."

Lạc Nguyệt mày càng nhíu nhanh, trong nguyên tác hình như đã từng nhắc qua việc này, nhưng hiện tại nàng không có thời gian nghĩ đến chuyện này "Dao tỷ, không quan trọng, chúng ta mau chút đi Lưu Ba Sơn, ta cần nhanh chóng đến đó."

Bích Dao nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, không chút do dự gật đầu, trên tay bạch sắc đoá hoa biến to "ngươi lên đi, ta dẫn ngươi đến đó."

Lạc Nguyệt nghe xong liền mừng rỡ, cảm kích nhìn Bích Dao, nếu không có nàng ấy, nàng cũng không biết khi nào mới đến được Lưu Ba Sơn "Đa tạ, Dao tỷ."

Thời điểm Lạc Nguyệt vừa định bước lên đoá hoa bạch sắc của Bích Dao thì một tiếng gọi gấp gáp vang lên "hai vị cô nương chậm đã."

Một lão đầu tóc bạc hối hả chạy đến, người này cũng không ai xa lạ, chính là Chu Nhất Tiên. Hắn chạy gấp đến chỗ Lạc Nguyệt cùng Bích Dao vội vã nó "hai vị cô nương xin cứu mạng a."

Bích Dao trong cảnh giác nhìn hắn, mà Lạc Nguyệt bởi vì biết người đến là ai cho nên không hề phòng bị "Lão bá, là ngươi a, vì sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

"Cô nương, xin ngươi cứu lấy tôn nữ của lão" Chu Nhất Tiên khác với thường ngày cợt nhã, hắn hiện tại thần sắc tràn ngập lo âu cầu Lạc Nguyệt giúp đỡ.

"Tiểu Hoàn? Không phải khi nãy đều khoẻ mạnh sao? Sao lại xảy ra chuyện?" Lạc Nguyệt kinh ngạc, tiểu Hoàn khi nãy còn giúp nàng xem bói, sao chỉ nửa ngày liền xảy ra chuyện như vậy?" Lạc Nguyệt kinh ngạc gặng hỏi hắn.

"Ta cũng không biết, tiểu Hoàn đột nhiên mất tích, ta lần theo chút dấu vết mà tìm đến nơi này. Nếu ta đoán không sai thì nó đã vào cánh rừng phía Bắc, nơi đó chính là chỗ ở của yêu tinh. Cho nên xin ngươi hãy cứu nó." Chu Bán Tiên giọng nói mang theo khẩn cầu cùng lo âu.

Lạc Nguyệt trầm mặc, nếu là nàng trước kia, nhất định sẽ vô nghĩa phản cố đi vào cứu tiểu Hoàn. Nhưng mà hiện tại nàng... một chút pháp lực cũng không có, làm sao có thể cứu tiểu Hoàn đây. Nhưng dù thế nào tiểu Hoàn nhất định phải cứu, nàng không thể trơ mắt nhìn một hài tử rơi vào tay yêu tinh được.

"Lạc Nguyệt, ngươi đi theo ta một chút." Bích Dao kéo tay Lạc Nguyệt đến một góc tránh xa tầm mắt Chu Nhất Tiên cùng Thạch Đầu, liếc mắt xung quanh không có ai nàng mới an tâm cùng Lạc Nguyệt trò chuyện.

"Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi có chuyện gì? Từ lúc ngươi đến đây ta không cảm nhận được chút pháp lực nào của ngươi. Còn có, ngươi vì sao không phi kiếm mà đi bộ đến đây?" Từ lúc Lạc Nguyệt đến đây Bích Dao đã chú ý đến Lạc Nguyệt kỳ lạ. Chỉ là chưa có cơ hội hỏi rõ nàng, hiện tại nhất định phải tra rõ.

"Dao tỷ, ta..." Lạc Nguyệt nhíu mi, nàng không biết nên mở lời như thế nào. Nhưng hiện tại người có thể thay nàng cứu tiểu Hoàn chỉ có mình Bích Dao.

Hạ quyết tâm, Lạc Nguyệt thành thật nói cho Bích Dao chuyện của mình "Dao tỷ, ta hiện tại đã mất hết pháp lực, không khác phàm nhân là bao. Hiện tại bằng hữu ta gặp nạn, xin người thay ta cứu giúp nàng."

"Mất hết pháp lực? Tại sao lại như vậy!" Bích Dao kinh ngạc nói. Chẳng trách lúc gặp Lạc Nguyệt nàng thấy người này có gì là lạ, cứ tưởng rằng chỉ là cùng sư tỷ nàng cãi nhau không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

"Tiểu Nguyệt, ngươi an tâm, bằng hữu của ngươi ta sẽ cứu" Bích Dao biết Lạc Nguyệt muốn cứu nữ hài tên tiểu Hoàn kia, nàng không chút do dự liền gật đầu. Bích Dao sớm đã đem Lạc Nguyệt xem như muội muội, tất nhiên yêu cầu của nàng ấy, nàng sẽ không từ chối.

"Dao tỷ, cảm tạ ngươi. Ta hiện tại cho dù có lòng cũng vô lực cứu nàng." Lạc Nguyệt mỉm cười, chỉ là nụ cười của nàng sớm đã mất vẻ tươi vui, chỉ còn lại là sự u buồn.