Chương 48

"Tiểu Nguyệt an tâm, ta nhất định sẽ tìm ra cách giúp ngươi khôi phục." Bích Dao nhìn Lạc Nguyệt như vậy u buồn, trong lòng không khỏi khó chịu, âm thầm quyết tâm mặc kệ thế nào nàng nhất định phải giúp muội ấy khôi phục pháp lực trở lại.

Lạc Nguyệt mỉm cười, thỉnh cầu nói "Dao tỷ, chuyện này xin ngươi giúp ta giữ kín, tuyệt đối đừng nói với nàng."

"Hảo, ta biết" Bích Dao đương nhiên hiểu Lạc Nguyệt nói "nàng" là chỉ ai. Trong lòng hiểu được ngốc muội muội không muốn người trong lòng của nàng lo lắng. Cho nên Bích Dao cũng không có ý định lắm chuyện.

Hai người nói xong lập tức đi đến chỗ Chu Nhất Tiên đang đứng. Bích Dao là người trước tiên mở miệng "lão bá, ngài an tâm. Chúng ta nhất định sẽ cứu ra tôn nữ của ngài."

"Đạ tạ hai vị tương trợ, lão đầu ta không gì quý giá. Chỉ có vài tấm bùa hộ mệnh này, mong muốn hai vị được bình an" Chu Nhất Tiên nghiêm túc cầm ba lá bùa đưa cho Lạc Nguyệt. Hắn tuy không tinh thông thuật bói toán, nhưng kỳ môn độn thuật cũng không làm nhục sư môn. Hiện tại tôn nữ gặp nạn, hắn một người không chắc có thể cứu nàng, chỉ đành nhờ sự giúp đỡ của hai vị cô nương trước mặt, bọn họ mệnh cách đều vô cùng quỷ dị, che mờ thiên cơ.

Lạc Nguyệt cùng Bích Dao nói cảm tạ, sau đó nhanh chân bước vào rừng, Chu Nhất Tiên theo sau hai người. Chỉ vừa đi được vài bước không lâu sau ba người liền nghe tiếng gọi phía sau truyền đến "ba vị chậm đã."

Người gọi là Thạch Đầu "ba vị, tại hạ đế nơi này cũng vì trừ yêu. Nơi này yêu khí nồng nặc, tại hạ mạn phép xin cùng các vì kết bạn đồng hành, chiếu ứng lẫn nhau."

Thật ra Thạch Đầu nói như vậy xuất phát cũng từ ý tốt, trong rừng quá mức nguy hiểm, hắn không thể trơ mắt nhìn hai vị cô nương cùng một lão bá đi nộp mạng.

Bích Dao đối với người chính đạo xưa nay không thích, chỉ là tình thế cấp huống hồ Lạc Nguyệt lại không có pháp lực. Một mình nàng sợ rằng không thể chu toàn.

"Hảo, ngươi đi cùng chúng ta. Bảo vệ nàng cũng lão bá kia" Bích Dao đồng ý cho hắn gia nhập, nhưng không quên đưa ra điều kiện.

Thạch Đầu tự nhiên đáp ứng yêu cầu của nàng. Bốn người từng bước vào đến bên trong khu rừng.

Trong rừng cây cối cao lớn thẳng đứng cành lá xum xuê, vốn đang là xế chiều nhưng từ khi bước vào rừng lại cảm giác đang đứng bên trong màn đêm u tối, bốn bề vắng lặng từ sâu thẳm bên trong rừng, phảng phất một màn sương mỏng chập chờn phiêu đãng.

"Cẩn thận" Bích Dao đứng bên cạnh Lạc Nguyệt triệu hồi ra pháp bảo nhẹ giọng nhắc nhở nàng cũng như hai người phía sau.

Lạc Nguyệt mím môi cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này mang đến cho nàng cảm giác không thoải mái. Mấy người đi hồi lâu, chỉ thấy cổ thụ vươn cao che trời, âm khí trùng trùng, coi bộ đã đến nơi sâu thẳm của khu rừng.

Ngay tại lúc này, bốn người bọn họ bỗng nhiên nghe tiếng một nữ nhân vọng lại từ trong màn sương mênh mông ở phía trước, âm thanh nhu hòa mà thê lương não nề:

Tiểu tùng cương, nguyệt như sương,

Nhân như phiêu nhứ hoa diệc thương.

Thập sổ tái, tam thiên niên,

Đãn nguyện tương biệt bất tương vong*

Giọng hát uyển chuyển, nhẹ nhàng ngâm nga, tuy không thể thấy bóng dáng người hát nhưng lại cảm nhận được trong đó vương vấn nỗi bi thương khôn cùng.

Lạc Nguyệt lẫn Bích Dao hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nở trên môi nụ cười đắng chát. Có lẽ là do lời ca quá mức đau thương, cũng có lẽ đã nói trúng một phần tâm trạng của nàng. Thế gian này ái tình thời thời khắc khắc đều như thế dày vò lòng người.

Khác với hai người phía trước tràn đầy tâm trạng, Thạch Đầu cùng Chu Nhất Tiên sắc mặt biến đổi, đêm hôm khuya khoắt, lại ở nơi hoang vắng không người, chỉ sợ phần nhiều là yêu ma quỷ quái "hai vị cô nương, chúng ta hay là đi theo tiếng ngâm kia đi. Ta nghĩ là do yêu quái tác quái." Người nói chuyện là Thạch Đầu.

"Được, mọi chuyện cẩn thận" Bích Dao lần nữa nhắc nhở mọi người, sau đó bốn người theo hướng tiếng ca mà đi đến.

Sương mỏng bồng bềnh, từ từ bó lấy hình bóng tất cả bọn họ. Trong rừng đêm, u ám mờ mịt, chợt có vài ánh trăng len lõi theo kẽ hở qua tàn lá trên cao chiếu xuống bụi cây, đung đưa nhè nhẹ. Bốn bề, dường như chỉ có tiếng côn trùng rên rĩ truyền lại từ xa.

Dưới màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng chiếu xuống một nữ tử, nàng mặc bạch y trắng tuyết nhu mị xinh đẹp, mái tóc dài mượt không một chút rối, mềm mại như nước, xỏa tung trên vai; trên làn da trắng ngần, một đôi mày đều đặn, một chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh, một đôi môi phớt hồng, ánh mắt như nước, trông qua nhìn lại, quả thật trong suốt như làn nước biếc, nhìn thấu đến tận nơi sâu thẳm trong lòng.

Thân hình nàng gầy yếu nhu nhược, trên gương mặt mỹ miều mang theo vô tận sầu khổ cùng bi ai. Thời gian, phảng phất cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này

"Các người, có phải là đến giết ta chăng?" Giọng nàng xa xôi hỏi.

Thạch Đầu đứng ra trước nhất, hắn cắn vào môi dưới, trấn định tâm chí, quát lên một tiếng "ngươi có phải là con yêu nghiệt tam vĩ yêu hồ hay không?"

Ánh mắt trong veo như nước của nàng quét qua nhìn Thạch Đầu một lượt, lại nhìn đến trên mặt Lạc Nguyệt cùng Bích Dao. Hai người chợt cảm thấy tại giây phút này, tựa như có bàn tay dịu dàng lướt qua mặt hai người.

Đặc biệt là Lạc Nguyệt, nàng pháp lực đã mất hết, đối với yêu hồ mị thuật càng không có sức chống cự. Chỉ đành tự cắn chính mình đầu lưỡi giữ vững thanh tĩnh trong lòng.

Bích Dao trạng thái so với Dạ Nguyệt tốt hơn rất nhiều, lập tức nhận ra yêu hồ mị thuật. Cầm lấy Hợp Hoan Linh sử dụng pháp lực lắc vài tiếng phá tan mị thuật, ánh mắt lạnh lùng nhìn tam vĩ yêu hồ "yêu hồ to gan, dám đối với chúng ta dùng mị thuật."

Nàng kia không có hồi đáp, chỉ hơi cau mày, phảng phất như ngàn vạn lo âu đọng lại trên đôi mày xinh đẹp của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn trăng, chỉ thấy trăng sáng hờ hững, treo ở lưng trời.

"Chính là ta đây" giọng nói của nàng xa xăm mà đau buồn, phảng phất như dung hợp với bầu trời đêm.

Thạch Đầu mặt trầm xuống, trong tay là cây lang nha bổng sắc vàng khắc ra hai chữ "Phá Sát", từ từ phát quang, chiếu soi chu vi khu rừng, tự như biến thành màu vàng.

Bích Dao đứng trước người Lạc Nguyệt cùng Chu Nhất Tiên, một tay cầm Hợp Hoan Linh, tay còn lại thủ thế có thể thi pháp bất kỳ lúc nào.

Nữ nhân kia đối với bọn họ hành động ltựa hồ không để ý chút nào. Nàng nhìn bọn họ một cái, sau đó cất chân nhẹ bước, đi đến bên cạnh, tay áo trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động. Mọi người chỉ thấy bụi cây dời đi, để lộ một miệng giếng. Xa xa nhìn lại, rêu xanh bám đầy trên những hòn đá cũ kỹ quanh thành giếng, xem ra đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Nàng đến bên bờ giếng, trông xuống dưới, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà rủ xuống. Mọi người nhìn thấy hành vi cổ quái của nàng nhất thời đều không dám khinh động.

Chỉ nghe thấy âm thanh của nữ nhân kia dập dềnh phiêu hốt trong khoảng rừng trống "đây là giếng cổ ba ngàn năm, truyền rằng, vào đêm trăng tròn, lấy lòng thành kính nguyện cầu, cúi đầu nhìn xuống, nhất định sẽ được toại nguyện."

Trong tiếng nói của nàng, phảng phất có mấy phần ảo não mê hoặc "thế nhưng, ta đi đến nơi này, cũng đã ba lần rồi, nhưng vì sao bệnh tình của chàng vẫn không chút nào thuyên giảm?"

Lạc Nguyệt cùng Bích Dao kinh ngạc, nữ nhân này ngữ khí rõ ràng là ai oán đau khổ vì tình. Trong nháy mắt các nàng hình như thấy bóng dáng chính mình trong đó. Yêu không được, hận ly biệt.

Chu Nhất Tiên so với ba người lại là người thanh tỉnh nhất, hắn sống nhiều năm như vậy, sinh ly tử biệt, thương hải tang điền sớm đã thành thói quen. Tình ái bất quá chỉ là một cửa ải của cuộc đời.

Thạch Đầu một lòng tu luyện, đối với chuyện trước mắt rất nhanh liền kiên định, hắn đầu mày cau lại, bước lên một bước, tức thì có tiếng gió vang lên trong rừng cây, hét lớn: "Yêu nghiệt vô sỉ, không ngờ còn dám mê hoặc thế nhân, mau mau qua đây chịu chết!"

Người con gái nọ xoay đầu lại, ánh mắt như làn nước biếc trông qua hai người họ, không để ý tới Thạch Đầu, chỉ nhìn vào hai mắt Lạc Nguyệt, nhẹ giọng thủ thỉ nói "ngươi trong lòng vì tình mà sở khốn. Nếu muốn thử qua đây tìm đáp án đi thôi."

Lạc Nguyệt bởi vì lời nói của nàng mà mê mang, không thể tự chủ liền cất bước tiến tới. Nhưng Bích Dao sao với nàng phản ứng cực mau lập tức nắm lấy tay Lạc Nguyệt, tay còn lại liên tục lắc Hợp Hoan Linh ý đồ khiến mọi người thanh tỉnh.

Tam vĩ hồ một lòng vì người mình yêu lo lắng, vốn dĩ cũng không có ý định làm hại bọn họ, chỉ là yêu khí trên người không thể không chế mới khiến bọn họ bị mê hoặc tâm trí.

"Ta cùng các ngươi không thù không oán hà cớ gì truy sát ta?" Tam vĩ hồ nâng đôi mắt u buồn nhìn bọn họ, thanh âm nhàn nhạt mà thê lương hỏi.

Thạch Đầu không cần suy nghĩ lập tức nâng lên Lang Nha bổng đáp lời "yêu hồ các ngươi gây hại cho nhân gian tất phải diệt trừ."

Tam vĩ hồ tựa hồ không thích đáp án này, đôi mày đẹp cau lại nhìn hắn, thanh âm như cũ nhàn nhạt nhưng Lạc Nguyệt lại nghe ra trong đó một phần mỉa mai "bởi vì là yêu nên đáng bị gϊếŧ sao?"

"Không. Mặc kệ là yêu hay người đều có phân tốt xấu. Ta đến đây mục đích chỉ muốn tìm một tiểu cô nương đi lạc ở trong này." Lạc Nguyệt đi đến trước mặt tam vĩ hồ phủ định lời nói của nàng, đồng thời nói rõ mục đích chính mình đến đây. Nàng tuy rằng là đệ tử Thanh Vân môn nhưng đồng thời cũng có tín niệm của riêng mình.