Chương 49

"Văn Mẫn sư tỷ, Trương Tiểu Phàm hôm nay lại đến, hắn nói nhất định phải gặp mặt Lục sư muội nếu không tuyệt không trở về." Một vị sư muội của Tiểu Trúc Phong gương mặt sầu lo nhìn Văn Mẫn thuật lại sự tình.

Mà Văn Mẫn nghe xong cũng chỉ thở dài. Đám người Từ Hạo trở về báo tin Lục sư muội cùng tiểu Nguyệt mất tích, sư phụ thời gian này lại ra ngoài chưa về khiến Tiểu Trúc Phong mọi người đều đứng ngồi không yên.

Mà Thanh Vân môn các vị chủ phong cùng chưởng môn nghe được tin ma giáo người tập trung tại Lưu Ba Sơn nên lập tức triệu tập đệ tử đến nơi đó. Người của Tiểu Trúc Phong cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ đành tuân lệnh đến Lưu Ba Sơn.

Hai bên chính tà giằng co không lâu thì Văn Mẫn nhận được tin Lục sư muội từ Không Tang sơn trở về, trong lòng không khỏi vui mừng lập tức ra ngoài đón nàng.

Nhưng là Văn Mẫn vui vẻ không bao lâu nhìn đến chỉ có một mình Lục Tuyết Kỳ nụ cười trên mặt nàng liền cứng lại. Lạc Nguyệt không thấy! Nàng cố giữ bình tĩnh nhìn xung quanh hi vọng cái kia nghịch ngợm nha đầu chỉ là muốn hù doạ nàng một chút. Nhưng là nhìn mãi vẫn không thấy nhìn, lúc này Văn Mẫn trong lòng không khỏi trầm xuống. Nàng hít thật sâu cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhanh chân bước đến chỗ Lục Tuyết Kỳ.

"Lục sư muội, sao chỉ có mình ngươi, tiểu Nguyệt đâu?" Văn Mẫn vẻ mặt lo lắng dò hỏi Lục Tuyết Kỳ. Vốn lòng đã suy đoán chuyện không lành, nhìn đến dáng vẻ thất thần của Lục Tuyết Kỳ càng khiến Văn Mẫn nghĩ đến chuyện không lành.

"Sư tỷ, Lạc sư muội...nàng không có chuyện gì" Lục Tuyết Kỳ âm thanh có chút khàn khàn lại rét lạnh đến thấu xương.

Văn Mẫn nghe ra ngữ khí của nàng có chút không thích hợp, đặc biệt là dáng vẻ của Lục Tuyết Kỳ lúc này. Thường ngày tuy Lục sư muội cũng lạnh lùng nhưng không giống như hiện tại, khác ra sao thì Văn Mẫn không cách nào diễn tả, nhưng là người đứng trước mặt nàng rõ ràng lạnh lùng như khối băng nhưng nàng lại cảm thấy Tuyết Kỳ yếu ớt đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Lục sư muội, ngươi..." Văn Mẫn định nói gì đó nhưng Lục Tuyết Kỳ lại mở miệng nói cắt lời nàng.

"Sư tỷ, ta có chút mệt, có gì ngày mai ta cùng ngươi trò chuyện sau được không?"

Văn Mẫn nhìn trên mặt Lục Tuyết Kỳ lộ vẻ mệt mỏi, biết đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, cho nên ôn nhu nói "hảo, sư muội ngươi nghỉ ngơi đi thôi. Sư tỷ đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi lát nữa ta mang vào."

"Đa tạ sư tỷ" Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười với nàng, sau đó đi vào trong trong nghỉ ngơi.

Văn Mẫn nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết Lục sư muội cùng Lạc sư muội hai người đã xảy ra chuyện. Thôi, trước mắt để Lục sư muội bình tâm lại đã.

----------------------------------------------

"Không. Mặc kệ là yêu hay người đều có phân tốt xấu. Ta đến đây mục đích chỉ muốn tìm một tiểu cô nương đi lạc ở trong này." Lạc Nguyệt đi đến trước mặt Tam Vĩ Hồ phủ định lời nói của nàng, đồng thời nói rõ mục đích chính mình đến đây. Nàng tuy rằng là đệ tử Thanh Vân môn nhưng đồng thời cũng có tín niệm của riêng mình.

Lời nói của Lạc Nguyệt khiến hồ yêu không khỏi rung động, nhãn thần u buồn của Tam Vĩ Hồ nhìn nàng thật lâu, sau đó mới nói "ngươi có muốn hay không nhìn xuống giếng để tìm ra thứ quan trọng nhất trong đời mình?"

Lạc Nguyệt nghe lời nàng nói, không khỏi nở nụ cười chua xót, trong đầu tức khắc liền hiện lên bóng dáng bạch y "không cần, ta đã tìm được." Nói đến đây Lạc Nguyệt không có tiếp tục nói nữa, bởi vì nàng đã tự tay đánh mất người quan trọng nhất đời nàng.

Bích Dao nhìn ra được Lạc Nguyệt tâm tình dao động, lặng lẽ nắm tay nàng nhìn Tam Vỹ Yêu hồ nói "chúng ta đến nơi này chỉ muốn tìm một nữ hài, đối với chuyện của ngươi chúng ta không có hứng thú muốn biết. Chỉ cần ngươi không động đến chúng ta, chúng ta cũng không tổn thương ngươi."

"Cô nương, ngươi sao có thể nói như vậy a. Ả ta là yêu hồ sẽ gây hại cho dân lành. Người tu đạo chúng ta cần thiết tiêu diệt ả, bảo vệ mọi người. Trừ ma vệ đạo là chức trách của người tu đạo a!" Thạch Đầu nghe được lời Bích Dao nói lập tức theo bản năng mà mở miệng phản đối.

Bích Dao nhìn hắn cười lạnh, nàng

so với ai đều hiểu rõ tâm tình của hồ yêu, bởi vì rất nhiều người luôn miệng mắng chửi nàng là ma nữ, gặp nàng liền đòi đánh đòi gϊếŧ. Dù rằng nàng chưa từng tổn thương bọn họ lấy một lần nhưng vì nàng là người trong ma giáo cho nên bị như vậy là xứng đáng sao? Trừ ma vệ đạo sao? Nực cười! Một đám nguỵ quân tử dùng vẻ ngoài đạo mạo che đậy bọn họ nội tâm thối nát mà thôi. So với ma giáo các nàng quang minh chính đại làm chuyện xấu, chuyện đám ngụy quân tử kia làm thật sự càng khiến người khác ghê tởm.

"Mục đích của chúng ta chỉ là tìm người, ngươi muốn đối phó nàng ta không có ý kiến, nhưng là nếu ảnh hưởng đến việc chúng ta tìm người, ta không chắc sẽ làm những gì đâu" Bích Dao tà khí cười cười, lúc này đây yêu nữ ma giáo khí thế được này bày ra không chút kiêng kỵ.

"Cô nương, cô..." Thạch Đầu đang định nói gì đó nhưng đã bị Lạc Nguyệt cắt đứt.

"Thạch đại ca, đa tạ ngươi khi nãy đã giúp đỡ, hiện tại đối với chúng ta chuyện quan trọng là tìm ra tiểu Hoàn. Chúng ta đi trước một bước, cáo từ." Lạc Nguyệt cảm thấy hiện tại ở nơi này cãi cọ là không cần thiết, cho nên nàng dứt khoát cáo từ, đối với nàng mà nói một nữ hài bị mất tích càng lâu thì nguy hiểm gia tăng càng nhiều, so với mất thời gian tại nơi này, đi tìm tiểu Hoàn quan trọng hơn nhiều.

Bích Dao tự nhiên đồng ý với Lạc Nguyệt, không nói lời nào lập tức theo sau, mà Chu Nhất Tiên ở cách đó không xa cũng nôn nóng đi theo hai người.

"Cô nương xin đừng bước, ngươi thật sự không muốn nhìn thấy thứ quan trọng nhất của chính mình sao?" Tam Vỹ Hồ nhìn bóng dáng bọn họ muốn rời đi, lập tức gấp gáp nói.

Lạc Nguyệt nghe lời này của nàng, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu thấp giọng nói "không cần, ta đã biết."

Hồ yêu nghe câu trả lời của nàng dường như không hài lòng mà chau mày, vung tay sử dụng phép thuật ngăn bước chân các nàng lại.

Bích Dao nhìn động tác của yêu hồ, không nói hai lời lập tức kéo Lạc Nguyệt về phía sau chính mình, nhanh chóng triệu hồi Thương Tâm hoa đánh về phía Tam Vỹ Hồ.

Cùng lúc đó, Thạch Đầu cũng không chần chừ nhấc lên Lang Nha Bổng đánh về phía Tam Vỹ Hồ.

Tam Vỹ Hồ bị hai mặt giáp công nhưng cũng không hoang mang, dù sao nàng ta cũng đã tu luyện 500 năm. Biết chính mình không phải đối thủ của hai người trước mặt, nàng lập tức nghiêng người né tránh.

"Cô nương, ta chỉ là muốn biết ngươi sẽ thấy ở dưới giếng mà thôi" Tam Vỹ Hồ ánh mắt u buồn mà nhìn người đứng đằng sau Bích Dao, giọng nói mang theo tia khẩn khoản.

"Tiểu Nguyệt, đừng để mắc mưu nàng ta" Bích Dao cảnh giác nhìn Tam Vỹ Hồ, xung quanh Thương Tâm hoa bay đầy trời trắng xoá tựa hoa tuyết.

Lạc Nguyệt đối với lời nói của Tam Vĩ Hồ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, nàng trong lòng hiện tại chỉ quan tâm sự an nguy của tiểu Hoàn.

Tam Vỹ Hồ biết chính mình không thể thuyết phục được Lạc Nguyệt, đôi mắt u buồn liền sâu dày thêm một tầng chấp niệm, nàng ta ngẩng đầu, lấy trong người ra một vật.

Mọi người đều định thần nhìn xem.

Đây là một vật to bằng nửa nắm tay, có hình tròn, bên ngoài là một viên ngọc màu xanh biếc, như giọt nước màu thanh thuý, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm, nhưng bên trong viên ngọc có một tấm nhỏ giống như gương mà không phải là gương màu đỏ, chính giữa có khắc một hình vòng lửa hình dáng cổ kính.

Nhìn toàn bộ vật đó thì viên ngọc chiếm hơn nửa, nhưng ở hai bên mép lại có một đường vân màu đỏ nhỏ xíu, gắn ở trên viên ngọc.

Chu Nhất Tiên nhìn thấy vật kia lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn pháp bảo trên tay yêu hồ, giọng nói run rẩy “sao lại có thể? Sao lại có thể? Vật này chẳng phải là bảo vật trấn cốc của Phần Hương Cốc -Huyền Hoả Giám sao! Pháp bảo này là vật Chí Dương trên thế gian, lại là lợi khí trừ yêu phục ma bậc nhất nghìn năm nay của Phần Hương Cốc, tại sao, tại sao lại có thể nằm trong tay của con yêu hồ này?”

Lạc Nguyệt đứng bên cạnh Chu Nhất Tiên nghe lời hắn nói lập tức nhớ đến Tru Tiên truyện hình như có một đoạn nhắc đến cái này pháp bảo, nhưng nàng đã không nhớ quá rõ ràng. Nhưng theo như lời Chu Nhất Tiên thì pháp bảo này hình như rất lợi hại, nàng lập tức nhỏ giọng nhắc nhở Bích Dao "Dao tỷ, cẩn thận một chút. Đây là Huyền Hoả Giám, pháp bảo trấn cóc của Phần Hương cóc."

Bích Dao nghe vậy cảnh giác cũng nâng cao vài phần "Tiểu Nguyệt, người cùng lão đạo sĩ nhất định phải ở phía sau ta, mọi chuyện cẩn thận làm đầu."

Thạch Đầu tuy không biết thứ yêu hồ lấy ra là gì, nhưng hắn cũng sẽ không lùi bước, nhất định phải tiêu diệt bằng được con yêu hồ này. Hắn

quát lớn một tiếng, Phá Sát Pháp Trượng, lăng không bay tới phía trước.

Tam Vĩ Yêu hồ đưa cặp mắt nhu mị liếc về phía Thạch Đầu đang tiến tới, hai tay nắm chặt lấy đường vân trạm trổ màu đỏ bao quanh viên ngọc, từ từ nâng lên ngang mặt.

Viên ngọc nhẹ nhàng xoay chuyển, tựa hồ phản chiếu dung nhan nàng ta.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên Huyền Hoả Giám, chẳng hiểu tại sao những nét chạm khắc trong giây phút đó bỗng trở lên sống động vô cùng, giống như đang thật sự bốc cháy.

Thạch Đầu phóng người lên không, Phá Sát Pháp Trượng mãnh liệt phá không bay tới, miệng hét lớn: “Yêu nghiệt, mau nạp mạng”.

Đúng lúc ấy, chính giữa Huyền Hoả Giám những hoả đồ chạm khắc đột nhiên cùng phát ra ánh sáng, vốn từ đỏ mờ nhưng chỉ trong giây lát lại chuyển thành màu đỏ tươi toả ánh hồng trong suốt. Nháy mắt, những đường hoả đồ tựa như bị cửu thiên thần hoả nung cháy hừng hực, bỗng chốc trở thành những ngọn lửa mạnh mẽ, biến hoá vô cùng.

Lấy nữ yêu hồ đó làm trung tâm, một luồng khí nóng vô hình, xoẹt một tiếng nhanh chóng và mạnh mẽ toả ra tứ phía. Ngoài khoảng cách vài thốn quanh yêu nữ, thảo mộc trong vòng ba trượng đều bị cháy sém. Chỉ có điều không hiểu tại sao tuyệt không thấy có ngọn lửa nào.

Bích Dao cùng Lạc Nguyệt tuy đã biết trước pháp bảo lợi hại nhưng khi nhìn thấy uy lực của nó cũng không khỏi biến sắc. Các nàng lập tức lùi về sau vài bước, tránh đi sức nóng toả ra của Huyền Hoả Giám.

Thạch Đầu đang lao về phía yêu hồ, mắt thấy cảnh tượng vừa rồi, tuy ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi. Tay phải lăng không đưa ra phía trước, cây Lang Nha Bổng trong tay phát ra ánh kim qua rực rỡ, gió rít ào ào, từ trong không trung hét lên một tiếng lớn, múa tít cự bổng nhắm đầu Tam Vĩ Yêu Hồ đánh xuống.

Yêu hồ cười nhạt, ngón tay bấu chặt lấy đường hoả đồ, thân hình khẽ uốn, nghênh tiếp lấy đòn của Thạch Đầu.

Ánh sáng của Huyền Hoả Giám in vào đôi mắt nhu mị của yêu hồ, dường như xuất hiện thêm hai Huyền Hoả Giám đang cháy hừng hực.

“Đùng!”

Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung, từ giữa những hoả đồ của Huyền Hoả Giám đột nhiên phun ra một con hoả long uy mãnh, nhe nanh múa vuốt, thanh thế kinh thiên, toàn thân trên dưới rừng rực lửa cháy khiến cả khu rừng sáng bừng lên như ban ngày.

Thạch Đầu cả kinh, chỉ thấy con hoả long nhanh chóng biến thành to lớn vô cùng. Khi mới xuất hiện thì chỉ là một đường lửa nhỏ nhưng chỉ loáng cái đã to gấp hai người thường. Hơi nóng phả vào mặt khiến người ta tưởng như đang ở trong hoả lò.

Thạch Đầu vẫn không hề run sợ, tuy kinh ngạc nhưng không rối loạn. Phá Sát Pháp Trượng dưới pháp lực của Thạch Đầu tiếp tục lún xuống, kim quang càng thịnh nghênh đón con hoả long đang lao xuống.

Hỏa long trong không trung gầm lên một tiếng, từ hai con mắt lớn phun ra hai luồng hoả diệm, há miệng đỏ rực ngoạm vào thanh Lang Nha Bổng.

Sắc vàng sắc đỏ hoà quyện vây quanh, nhanh chóng lan rộng, chớp giật vang lừng. Trong giây phút đó, Thạch Đầu tự cảm thấy cây Phá Sát Pháp Trượng khó bề giữ vững, kinh ngạc giây lát, rồi khuyếch động thần lực, kéo tuột “Phá sát” pháp trượng khỏi miệng của hoả long.

Chỉ thấy hoả long bay lượn trên trời, gầm rú không ngừng gấp khai đại khẩu phun ra một cột lửa lớn hướng thẳng về phía Thạch Đầu.

Thạch Đầu gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt pháp quyết, Phá Sát Pháp Trượng hoành ngang trước mắt, ánh vàng chớp chớp, lập lên một bức tường ánh sáng ngăn chặn cột lửa đang giáng xuống nhưng thân hình không thể tự chủ được bị một luồng mãnh lực đẩy lui về phía sau.

Đúng lúc đó, lại thấy Tam Vĩ Yêu Hồ cười lên một tràng dài, lăng thân bay lên, Huyền hoả giám trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ hướng về phía ba người Bích Dao.

Bích Dao cả kinh chỉ kịp nói "tiểu Nguyệt cẩn thận" sau đó nâng lên tay phải Thương Tâm hoa biến ra vô số cánh hoa bay lên đầy trời hướng thẳng về phía sau lưng Tam Vĩ Yêu Hồ đánh tới. Tay trái của Bích Dao kín đáo đưa ra sau lưng, nhẹ nhàng rút lấy Hợp Hoan Linh.

Tam Vĩ Yêu Hồ dường như biết Thương Tâm Hoa lợi hại không dám nghênh tiếp, chớp thân tránh ra phía sau. Bích Dao cũng không truy đuổi, đứng cạnh Lạc Nguyệt bảo vệ nàng cùng Chu Nhất Tiên.

Hoả long vẫn đang diễu võ dương oai trên không trung, Tam Vĩ Yêu Hồ sau khi thấy Bích Dao lao đi, không có nửa phân do dự, vung tay xuất chiêu. Huyền Hoả Giám bay vòng trở lại trong tay, toàn thân hoá thành một đạo bạch quang, Biến mất trong bóng tối của rừng cây.

Chu Nhất Tiên nhìn thấy nàng rời đi thở dài nhẹ nhõm “may mắn, con Tam Vĩ Hồ kia đạo hạnh còn chưa đủ, không thể phát huy được uy lực thực sự của Huyền Hoả Giám, chỉ có thể hù doạ các ngươi. Nếu không, chỉ cần dựa vào uy lực của Huyền Hoả Giám thì bốn người chúng ta hẳn đã gặp nguy rồi.”