Chương 51

"Hừ, đám người Phần Hương Cốc càng ngày càng kiêu ngạo. Thật muốn một kiếm làm thịt bọn họ cho xong" Bích Dao nhìn hai người Lý Tuân rời đi, tức giận nói.

"Dao tỷ, lấy đại cuộc làm trọng. Chúng ta dò xét nơi này có hay không dấu vết của tiểu Hoàn, nếu không có, chúng ta rời đi đến nơi khác tìm nàng." Lạc Nguyệt lên tiếng trấn an Bích Dao, sao đó đưa mắt nhìn chung quanh.

Bích Dao cũng là người biết phân nặng nhẹ, nàng lập tức cùng Lạc Nguyệt, Chu Nhất Tiên hai người đi xung quanh tìm người. Bởi vì đảm bảo an toàn cho hai người, Bích Dao cũng không dám đi quá xa hai người bọn họ.

____________________

Tại một nơi khác cách đám người Lạc Nguyệt không xa.

Tiểu Hoàn gắt gao ôm chặt lấy bạch hồ đang bị thương vào trong lòng, đôi mắt ngập nước nhìn chung quanh, chân nhỏ cẩn thận mà bước từng bước

"Tiểu Bạch, ngươi phải cố lên, ta sẽ đang ngươi ra khỏi nơi này, chúng đi tìm gia gia, gia gia nhất định sẽ có cách." Tiểu Hoàn ôm bạch hồ trong lòng vừa đi vừa nói, giọng nói mang theo nghẹn ngào run rẩy. Nếu không phải tại nàng vì ham chơi vô tình rơi xuống nơi này, tiểu Bạch cũng sẽ không vì cứu nàng mà bị thương nặng như vậy.

Tiểu Hoàn nhớ tới thời điểm chính mình rơi xuống nơi nơi đều là yêu quái trong lòng không khỏi run sợ, đặc biệt là con đại quái vật kia, nếu không phải tiểu Bạch liều chết cứu giúp, nàng sợ rằng sẽ biến miếng thịt trong bụng nó rồi.

"Huhu...tiểu Bạch, ngươi đừng chết. Tiểu Hoàn không muốn ngươi chết a" Tiểu Hoàn ôm bạch hồ ngã khụy xuống đất gào khóc.

Tiểu Bạch bởi vì bị thương nặng lâm vào hôn mê, nhưng nghe thấy tiểu cô nương nhà mình khóc nức nở, nàng không thể không cắn răng tỉnh lại. Cảm giác nước mắt nóng ấm rơi xuống người mình, tiểu Bạch không thể không bất đắc dĩ đem chút ít linh lực còn xót lại đưa vào người tiểu Hoàn, trấn an cô gái nhỏ này.

Quả nhiên, cảm giác được cơ thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc khiến tiểu Hoàn bình tĩnh trở lại. Ánh mắt nàng đỏ ửng nhìn xuống tiểu bạch hồ mà mình đang ôm trong ngực, giọng nói mang theo nức nở nhưng mang theo kiên định "tiểu Bạch, ta biết rồi, ta không thể khóc nhè, ta phải rời khỏi nơi này tìm gia gia cứu ngươi. Ta sẽ không để ngươi có chuyện."

Tiểu Bạch vui mừng tiểu cô nương nhà nàng trưởng thành, trong lòng lại đau buồn mang theo bất đắc dĩ nghĩ chính mình chỉ sợ không thể nhìn thấy nàng càng thêm trưởng thành đến khi có thể đảm đương một phương. Lại lo lắng nàng nếu như ở nơi này chết đi, tiểu Hoàn làm sao bây giờ, nàng có thể hay không thoát đi nơi này. Tiểu bạch hồ trước khi ngất đi, suy nghĩ trong đầu đều là tiểu Hoàn một người.

Chuyện này đương nhiên tiểu Hoàn không biết, nàng đang hiện tại đang cố gắng hết sức tìm kiếm đường ra. Giày nhỏ dưới chân bởi vì ma sát trong đất đá nhìu lần mà đã thủng, bàn chân nhỏ mềm mại vì thế mà cọ sát trực tiếp với đất đá trên đường tạo thành không ít vết thương, cũng lưu lại không ít vết máu.

Tiểu Hoàn đi mỗi bước chân đều đau đến truỵ tim, nhưng nàng biết chính mình không thể dừng lại. Nếu như dừng lại, tiểu Bạch của nàng sẽ vĩnh viễn mất đi. ______________________

Đám người Bích Dao tìm kiếm hồi lâu, vẫn không có tung tích của tiểu Hoàn, trong lòng không khỏi nản chí, dự định rời đi nơi này đến nơi khác tìm tiểu Hoàn.

Nhưng thời điểm bọn họ vừa đi đi, Lạc Nguyệt mắt sắc nhìn thấy vết máu chưa khô trên nền đất cách chỗ nàng khoảng hai mươi bước, lập tức hô lên "Dao tỷ, bên kia hình như có vết máu."

Bích Dao nghe thấy tiếng gọi của Lạc Nguyệt lập tức bay đến, quả nhiên như lời Lạc Nguyệt có vết máu, hơn nữa máu chưa đông chứng tỏ bị thương không lâu.

Chu Nhất Tiên nhìn thấy vết máu trong lòng run rẩy, sợ hãi là máu của cháu gái nhà mình.

Lạc Nguyệt biết Chu Nhất Tiên lo sợ, lập tức lên tiếng an ủi "chỉ là vết máu, chưa khẳng định được là của ai. Ngài bình tĩnh trước đã."

Chu Nhất Tiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng rối loạn của chính mình "như vậy chúng ta hiện tại phải làm sao?"

"Đi theo vết máu, chúng ta cần biết cụ thể người bị thương là ai" Bích Dao trả lời hắn xong, liền lôi kéo Chu Nhất Tiên cùng Lạc Nguyệt hai người bay theo vết máu.

Đi được một lúc, Chu Nhất Tiên đột nhiên hô lên "mau dừng lại!"

Bích Dao khó hiểu nhưng vẫn ngừng lại, Chu Nhất Tiên vừa xuống đất liền chạy như bay đến một khe đá gần đó, kẹt giữa khe đá là một cái lắc lục lạc màu đồng.

Chu Nhất Tiên run rẩy cầm lục lạc lên, nhìn thấy chữ "Hoàn" được khắc trên lục lạc, cả người hắn đã đứng không vững nữa, trực tiếp ngã khụy xuống nền đất.

"Chu tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì?" Bích Dao nhìn phản ứng của hắn, trong lòng đoán được vài phần, nhưng vẫn không dám tin hỏi lại.

"Cái...cái này là của tiểu Hoàn a... Lục lạc này là năm nó một tuổi ta đã thân thủ khắc chữ 'Hoàn' này lên tặng nó. Tiểu Hoàn nó...nó ở nơi này..." Nói đến đây, Chu Nhất Tiên không nhịn được mà khóc rống.

Lạc Nguyệt cùng Bích Dao nghe vậy, trong lòng cũng không khỏi bi thương, nhưng so với Chu Nhất Tiên bi thống, hai nàng càng lý trí hơn một chút. Lạc Nguyệt lập tức lên tiếng "Chu tiên sinh, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Hiện tại chúng ta vẫn còn hi vọng, ngài đừng bỏ."

Nghe Lạc Nguyệt nói vậy, Chu Nhất Tiên cũng bình tĩnh trở lại, hắn cắn răng đem bi thương chôn xuống đau lòng, gật đầu cùng hai người nói "ân, ta đã biết. Chúng ta tiếp tục tìm thôi."

Bích Dao nghe hắn nói vậy cũng không chậm trễ đem hai người tiếp tục đi theo vết máu.

Mà tình huống của tiểu Hoàn lúc này cũng hung hiểm vạn phần. Nàng bị đám chồn yêu đuổi theo không bỏ.

Bọn chồn yêu ý đồ muốn ăn thịt tiểu Bạch. Tiểu Hoàn đương nhiên không đồng ý, nàng dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn khỏi đám chồn yêu.

Đám chồn đương nhiên sẽ không tha cho con mồi thơm ngon như vậy, đuổi theo tiểu Hoàn, không cho nàng có cơ hội chạy trốn.

Tiểu Hoàn chạy mãi, đến cuối cùng lại đυ.ng đến ngõ cục, nàng cắn răng dựa sát vào vách đá, hai tay che chở tiểu Bạch sợ hãi đám chồn yêu kia nhào đến làm hại bạch hồ trong lòng.

Lần đầu tiên tiểu Hoàn cảm giác được chính mình nhỏ yếu, vô dụng như thế nào. Nếu...nếu nàng mạnh mẽ hơn một chút nàng sẽ bảo vệ được tiểu Bạch, không để tiểu Bạch bị thương, sẽ không để bất cứ ai làm hại đến người nàng yêu thương.

Tiểu Hoàn cắn răng, hai mắt đỏ ửng mang theo tia quyết tuyệt nhìn chằm chằm đám chồn yêu. Nàng hiện tại chỉ có một ý niệm, nếu đám chồn kia nhào đến, nàng sẽ liều chết với chúng.

Nhưng không đợi đám chồn yêu hành động, đột nhiên vô số cánh hoa màu trắng bao quanh chúng, sau đó từng con từng con bị linh lực bên trong cánh hoa diệt sát.

"Tiểu Hoàn!" Tiếng hô mừng rỡ từ xa truyền đến.

Tiểu Hoàn nghe thấy tiếng gia gia vui mừng quá đỗi nhất thời không biết làm sao quay đầu qua lại tìm kiếm bóng dáng gia gia của nàng.

Bích Dao Lạc Nguyệt cùng Chu Nhất Tiên từ xa đến. Chu Nhất Tiên là người đầu tiên chạy đến chỗ Tiểu Hoàn, hắn ôm lấy nàng khóc rống.

Bích Dao cùng Lạc Nguyệt liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra trong mắt đối phương tia vui sướиɠ cùng may mắn. May mắn bọn họ không từ bỏ.

Tiểu Hoàn cũng muốn ôm lấy gia gia khóc, nhưng nhớ đến tiểu Bạch, nàng cắn răng ngăn lại nước mắt nói "gia gia, người mau cứu tiểu Bạch, nàng vì cứu ta mà..."

Nói đến đây, Tiểu Hoàn không nhịn được mà nức nở, nàng cẩn thận ôm lấy tiểu Bạch đưa cho Chu Nhất Tiên xem, ánh mắt chờ mong hắn có thể giúp tiểu Bạch khoẻ mạnh trở lại.

Chu Nhất Tiên nhìn bạch hồ trên dưới toàn thân đều là vết thương nhất thời ngẩng ra. Nếu không phải phần bụng bạch hồ nhấp nhô chứng minh hơi thở yếu ớt, thì hắn đã cho rằng con bạch hồ này là một con hồ ly đã chết.

"Cháu gái a, con hồ ly này bị thương quá nặng, chỉ sợ..." Nói đến đây Chu Nhất Tiên không nói nữa, nhưng hắn biết Tiểu Hoàn hiểu ý hắn.

Tiểu Hoàn vừa nghe lời này của hắn lập tức khóc rống lắc đầu "gia gia, ta không tin, người lợi hại như vậy nhất định phải có cách. Cứu cứu tiểu Bạch a, ta không thể không có nàng."

"Tiểu Hoàn ta...aiiiiii" Chu Nhất Tiên bất đắc dĩ, hắn không phải thần tiên, cũng không có pháp thuật cải tử hồi sinh làm sao có thể cứu sống một con hồ ly bị thương nặng sắp chết như vậy a.

Lạc Nguyệt nhìn bạch hồ trong lòng ngực Tiểu Hoàn, không khỏi suy đoán thân phận của nó. Nàng nhớ đến trong Tru Tiên có một nhân vật tên Tiểu Bạch là một con màu trắng cửu vỹ yêu hồ, thân phận là dì ruột của Dao tỷ. Nhưng Tiểu Bạch là ở sau khi Trương Tiểu Phàm biến thành Quỷ Lệ mới xuất hiện.

Lạc Nguyệt ngẫm lại liền thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đây hẳn chỉ là một con bạch hồ bình thường mà thôi. Nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn khóc thương tâm như vậy nàng có một tia không đành lòng quay sang Bích Dao nói "Dao tỷ, ngươi có cách nào giúp nàng không?"

Bích Dao nhíu mày, nàng hiện tại cũng bất lực, nếu nơi này là Hồ Kỳ Sơn thì còn có khả năng, nhưng nơi này lại là....

"Ta... có thể cứu nàng..." Một giọng nam suy yếu đột nhiên vang lên. Mấy người Bích Dao lập tức dâng lên cảnh giác.

"Khụ...khụ... không cần sợ...chúng ta không có ác ý...." Trong bóng tối, Tam Vỹ Hồ chậm rãi bước ra, tay nàng ôm là một con hồ ly tuyệt đẹp, màu lông trắng như tuyết không pha chút tạp chất nào. Đặc biệt là sáu cái đuôi sau lưng thêm tô điểm vẻ đẹp của nó. Nhưng mà không biết vì sao hai mắt nó lại nhắm nghiền, khoảng giữa hai mắt hơi hơi nhíu lại nơi hàng mi phảng phất như đang phải gánh chịu đau đớn.

"Đại ca, huynh không sao chứ" Tam Vỹ Hồ thấy Lục Vỹ bạch hồ ho nhiều như vậy lòng đau đến không chịu được, ôn nhu hỏi.

"Ta không sao. Đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho muội, ta sẽ gắng gượng."

Bên trong giọng nói Lục Vỹ Hồ mang theo tia quyết tuyệt khiến lòng Tam Vỹ Hồ không khỏi run lên, nàng run rẩy nói "Đại ca..."

Lục Vỹ Hồ chạm tay nàng, tựa hồ đang trấn an cảm xúc không ổn định của người trong lòng "Ba trăm năm nay, ta trốn đông chạy tây, ngày đêm chui nhủi sống trong tăm tối, vừa sợ người của Phần Hương Cốc đuổi giết, vừa khổ sợ chịu đựng hàn độc của Cửu hàn ngưng băng thích. Đến ngày hôm nay, đệ tử Phần Hương Cốc tìm đến, ta biết chúng ta

cuối cùng vẫn chạy không thoát. Mà ta, toàn bộ đạo hạnh ngàn năm căn cơ trong ba trăm năm nay bị băng độc của Cửu hàn ngưng băng thích từng chút từng chút tàn hại, cho đến hôm nay ta toàn thân đã lạnh băng, khí lạnh thấm đến xương tủy, tự biết là không xong rồi…”

Nói đến đây, Lục Vỹ bạch hồ ho khan vài tiếng mới tiếp tục nói "ta chết không có gì, nhưng ta không đành lòng muội ấy cùng ta xuống Hoàng Tuyền. Cho nên, ta có thể giúp cứu sống con bạch hồ kia, đổi lại các ngươi đưa muội ấy rời khỏi nơi này an toàn."

"Đại ca...ta không muốn! Ba trăm năm rồi, đại ca. Đã tròn ba trăm năm kể từ ngày muội tu đạo sơ thành và gặp huynh ở Hồ Kỳ Sơn, rồi từ đó muội đã theo huynh. Chân trời góc biển, nơi nơi mù mịt, từ đó mà chịu cảnh tối tăm u ám không thấy ánh mặt trời, từ đó mà ngày đêm lo sợ, bị người ta đuổi giết... Nhưng mà, đại ca, muội không hề hối tiếc." Nói đến đây Tam Vỹ Hồ nở nụ cười ngọt ngào, dường như có trăm ngàn vì sao vụt sáng bên trong đôi mắt nàng chiếu rọi vào lòng Lục Vỹ bạch hồ.