Chương 52

Lục Vỹ hồ nhìn vào đôi mắt quyết tuyệt của Tam Vỹ hồ, nhất thời không biết nói gì.

Mà Tam Vỹ hồ cũng không muốn lại nghe hắn khuyên răng chính mình cái gì, lập tức đối với đám người Lạc Nguyệt nói "hồ tộc chúng ta có một loại cấm thuật tên gọi "Phục Mệnh", loại này pháp thuật tuy không thể khởi tử hồi sinh, nhưng nếu tộc nhân còn một hơi thở liền có thể cứu trị. Đại giá là dùng mệnh đổi mệnh."

"Như vậy chẳng phải là..." Lạc Nguyệt nghe Tam Vỹ hồ nói, lập tức hiểu được những lời khi nãy của hai con yêu hồ trước mặt, trong lòng không khỏi có chút trầm trọng.

"Hắn muốn dùng hắn mệnh đổi lấy an toàn cho ta. Nhưng ta không muốn, ta không nghĩ một mình bỏ trốn. Hoặc là ta và hắn cùng nhau rời đi, hoặc là vĩnh viễn lưu lại nơi này." Tam Vỹ hồ nắm chặt bàn tay người bên cạnh, ngữ khí tuy rằng cứng rắn không cho cự tuyệt, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ôn nhu vô cùng. Cảm giác ấm áp bao trọn trái tim Lục Vỹ, cũng chiếu rọi tâm hồn hắn.

"Khụ...khụ...hảo, chúng ta sẽ không xa nhau. Có thê như nàng, còn cầu gì hơn." Lục Vỹ hồ mỉm cười, tuấn tú gương mặt tuy rằng tái nhợt nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời tựa như trăm ngàn tinh tượng đang chiếu sáng nhân gian u tối.

"Các ngươi khụ...đem tiểu bạch hồ khụ...lại đây đi" Lục Vỹ hồ biết thời gian của mình đã không còn nhiều, nếu đã hạ quyết tâm cùng người mình yêu "sinh cùng tẩm, chết cùng huyệt" thì dùng thời gian ít ỏi của mình cứu sống mạng tộc nhân cũng không phải chuyện gì xấu.

Mà đứng bên cạnh Lục Vỹ hồ, Tam Vỹ hồ tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của hắn, chỉ nhìn hắn mỉm cười lặng lẽ ủng hộ quyết định của hắn.

Tiểu Hoàn một lòng chỉ đặt trên người tiểu Bạch, vừa nghe Lục Vỹ nói liền nhanh chóng đem tiểu bạch hồ đưa tới chỗ hắn, gương mặt nhỏ hiện lên vẻ nôn nóng cùng lo lắng.

"Khụ...yên tâm, nàng sẽ không sao. Ta vốn khụ..không tin loài người, nhưng nàng vì ngươi khụ... sẵn sàng hi sinh mạng sống, chứng minh ngươi đối với nàng không tệ. Khụ...chúng ta sẽ dốc toàn lực cứu nàng " Lục Vỹ hồ vươn tay tiếp nhận tiểu bạch hồ đang thoi thóp trên tay tiểu Hoàn.

"Chúng ta cần một vòng bảo hộ" Tam Vỹ hồ ôn hoà nhìn đám người Lạc Nguyệt nói ra yêu cầu của chính mình.

Bích Dao nghe vậy cũng không nhiều lời, dùng Thương Tâm hoa thi pháp bảo hộ xung quanh Lục Vỹ cùng Tam Vỹ.

Lục Vỹ cùng Tam Vỹ hồ cả hai ngồi trong tròn bảo hộ của Bích Dao, tiểu

Bạch nằm giữ hai người bọn họ.

"Đại ca, muội đã sẵn sàng" Tam Vỹ hồ ôn nhu mỉm cười, tay nàng nắm chặt lấy tay ái nhân, ánh mắt kiên định không rời. Mà bên cạnh nàng Lục Vỹ cũng tương tự.

Chẳng mấy chốc, quầng sáng màu hồng nhạt hiện lên chung quanh hai người Lục Vỹ, hồng quang từ người bọn họ lặng lẽ chuyển dời sang cho tiểu bạch hồ. Vết thương trên người chậm rãi biến mất mà cơ thể Tam Vỹ cùng Lục Vỹ càng ngày càng trở nên mờ nhạt.

Đến khi tiểu Bạch đã hoàn toàn khỏi hẳn thì cơ thể Lục Vỹ cùng Tam Vỹ hồ đã như một đạo hình ảnh có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

"Nhứ nhi, nàng sợ không" Lục Vỹ hồ ôm lấy Tam Vỹ hồ, giọng nói ôn nhu mà triền miên hỏi.

Tam Vỹ hồ mỉm cười, nụ cười ấm áp mà rực rỡ như lần đầu tiên hắn gặp nàng "A Mục, muội không sợ." Nói rồi, nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn Bởi vì có hắn, nàng sẽ không sợ.

Hai người cứ thế mỉm cười ôm chặt lấy nhau, tan biến giữa trời đất này. Từ nay về sau, bọn họ, vĩnh thế không rời.

Bích Dao hai mắt đỏ ửng, nàng nhớ đến A Cơ, có lẽ nàng không nên dùng "yêu" của nàng làm người kia khó xử. Đôi khi "yêu" chỉ cần lặng lẽ bên cạnh, âm thầm bảo hộ là đủ rồi.

Lạc Nguyệt cúi đầu lặng lẽ lau đi dòng lệ trên khoé mắt, nàng tự hỏi chính mình hèn yếu rời đi người mình yêu thương là đúng sao? Vứt bỏ người kia, một mình bỏ chạy thật là đúng rồi sao? Nàng sao có thể tổn thương người nàng yêu nhiều đến thế?

Cho đến hôm nay, Lạc Nguyệt mới nhận ra, chính mình từ lâu đã đối với sư tỷ sinh ra loại tình cảm không thể nói. Nhưng là, nàng trốn tránh đem nó xem như tình cảm sư tỷ muội, luôn miệng nói rằng sẽ tìm cho sư tỷ nam tử tốt nhất thế gian. Nhưng chỉ nàng biết, tại một góc nhỏ trong lòng mình thật ra vẫn luôn trào dâng cảm giác không cam lòng cùng không muốn.

Tình cảm của Lục Vỹ hồ cùng Tam Vỹ hồ giúp cho Lạc Nguyệt học được hai chữ "đối mặt", dũng cảm nắm tay người yêu tiến lên phía trước mà không phải một mình bỏ chạy.

Tiểu Hoàn cũng vì những chuyện liên tiếp xảy ra mà trưởng thành hơn rất nhiều, nàng ôm lấy tiểu Bạch, cúi đầu thật sâu cảm tạ Lục Vỹ hồ cùng Tam Vỹ hồ, trong lòng lặng lẽ nói với chính mình phải mau chóng trưởng thành. Nàng muốn bảo hộ gia gia cùng tiểu Bạch.

Chu Nhất Tiên nhìn cháu gái, ánh mắt không khỏi hiện lên tia đau lòng, cháu gái của hắn trưởng thành, nhưng mà cái giá của sự trưởng thành chưa bao giờ là rẻ.

"Chúng ta cũng nên rời đi thôi" Bích Dao lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. Tuy rằng trong lòng đối với đôi hồ yêu kia không khỏi kính phục cùng ngưỡng mộ. Nhưng tình huống ở nơi này không cho phép bọn họ ở đâu lâu, huống chi đám người Phần Hương Cốc như hổ rình mồi, nàng không thể không cẩn thận.

Lạc Nguyệt cũng biết không thể ở đây lâu, đồng ý với lời Bích Dao, cùng ông cháu Chu Nhất Tiên rời khỏi động.

Lúc này, không ai để ý trên trán tiểu Bạch lóe qua ấn ký màu đỏ như lửa cháy nhưng rất nhanh liền biến mất.

Khoảng nửa canh giờ, Lí Tuân cùng Yến Hồng xuất hiện ở chỗ đám người Lạc Nguyệt đứng khi nãy, nơi này trừ bỏ vết máu cùng xác của đám tiểu yêu thì không còn gì nữa.

Sắc mặt cả hai đều đặc biệt khó coi, bởi vì dù đã lật tung nơi này nhưng hoàn toàn không có manh mối gì về con yêu hồ kia cùng Huyền Hỏa Giám.

"Sư huynh, chúng ta phải làm sao đây? Huyền Hỏa Giám nếu không tìm được, sư phụ biết được chuyện này nhất định sẽ tức giận trách phạt chúng ta." Gương mặt xinh đẹp của Yến Hồng hiện rõ vẻ nôn nóng cùng lo lắng quay sang Lí Tuân hỏi.

Lí Tuân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nhớ đến gì đó, khóe miệng khẽ cong, bởi vì cười cho nên càng hiển lộ vẻ tuấn tú của hắn, nhưng tia âm hiểm dưới đáy mắt lại không cách nào che giấu "sư muội, ngươi có nhớ đám người của Thânh Vân Môn chúng ta gặp ở cửa động không? Đây là thời cơ mượn đao gϊếŧ người."

Từ lúc gặp với đám người Thanh Vân Môn tại Không Tang sơn, Yến Hồng đã cực không thích bọn họ, nghe Lí Tuân gợi ý, khôn khéo như nàng lập tức hiểu ra ý hắn muốn nói.

"Sư huynh, nhưng nếu sư phụ đến Thanh Vân Môn muốn làm rõ chuyện này thì sao? Nếu đám người kia sống chết không nhận đã lấy đi Huyền Hỏa Giám, chúng ta cũng không thể mượn cớ ép cung được a." Yến Hồng hơi chút suy nghĩ liền nói ra nghi vấn của mình.

"Ngốc sư muội, chúng ta không cần thiết phải nói bọn họ lấy đi Huyền Hỏa Giám, chỉ cần nói chúng ta đã cố sức đánh yêu hồ, nhưng bởi vì bọn họ cản trở mới khiến cho yêu hồ chạy thoát. Sư phụ trước nay không thích Thanh Vân Môn, theo ta đoán ngài có thể sẽ mượn chuyện này làm khó Thanh Vân Môn chủ. Ta là đại đệ tử của Cốc chủ Phần Hương Cốc, lời ta nói tất nhiên có giá trị hơn xa đám đệ tử tầm thường kia, Thanh Vân Môn chủ vì không muốn tổn thương hòa khí của hai phái nhất định sẽ đem đám người kia cho sư phụ xử phạt." Lí Tuân kiên nhẫn mà giải thích cho Yến Hồng.

"Nhưng nếu Thanh Vân Môn chủ không giao người ra thì sao?"

Giống như đã biết trước Yến Hồng sẽ hỏi câu này, Lí Tuân hưng phấn mà nở nụ cười càn rỡ "sư muội hỏi rất hay! Theo tính tình của sư phụ nhất định sẽ không phải hai ba câu liền có thể thiện bãi cam hưu, nếu Thanh Vân Môn chủ nhất quyết không giao người, đến lúc đó hai phái nhất định sẽ rơi vào tình trạng giằng co. Khi đó ta sẽ lấy lý do yêu ma đang hoành hành, chính đạo nên đoàn kết làm một, không nên tổn thương hòa khí, xin sư phụ cùng Thanh Vân Môn chủ vì đại cục mà bỏ qua chuyện này. Nhân đó ta cũng bày tỏ nỗi lòng mến mộ Lục Tuyết Kỳ, mong sư phụ cùng Thanh Vân Môn chủ chấp thuận ta cùng Lục sư muội nên duyên giai ngẫu."

Yến Hồng nghe hắn nói muốn cầu cưới Lục Tuyết Kỳ, trái tim ẩn ẩn làm đau, nàng cuối đầu không để Lí Tuân phát hiện chính mình khác thường, hai bàn tay xiết chặt, móng tay đâm sâu vào bàn tay ý đồ làm cho chính mình thanh tỉnh. Thời điểm Yến Hồng ngẩng mặt lên, trên mặt nàng hết thảy đều như thường, nhẹ nhàng nở nụ cười "kế hoạch của sư huynh thật tuyệt. Nếu vậy chúng ta trở về thôi."

Không biết là do Yến Hồng che giấu quá tốt hay do Lí Tuân còn đang đắm chìm trong kế hoạch hoàn mỹ của mình, hắn cũng không phát hiện nàng có gì khác thường, chỉ gật đầu liền dùng pháp bảo rời đi.

Thời điểm Lí Tuân xoay người, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Yến Hồng đã biến thành chua xót. Nàng buông lỏng hai tay, mặc kệ vết máu từ lòng bàn tay chảy xuống mặt đất. Ánh mắt của nàng vẫn cố chấp đuổi theo bóng lưng của hắn, nhìn hắn từ từ biến mất trên không trung.

"Sư huynh, ngươi là hùng ưng bay lượn trên chín tầng trời, vĩnh viễn chỉ nhìn về phía trước mà tiến tới. Mà ta, chỉ là một con nhỏ nhỏ chim sẻ, vĩnh viễn theo đuổi bóng dáng của ngươi, chim sẻ sẽ cố gắng từng ngày, mong muốn trở thành một con chim sẻ đẹp nhất, để đến khi ngươi quay đầu, một ánh mắt liền có thể nhìn thấy ta."