Chương 53

Sau khi Bích Dao đưa mọi người đến nơi an toàn, Chu Nhất Tiên cùng hai người cáo biệt sau đó dẫn cháu gái cùng tiểu Bạch rời đi. Trước khi đi không quên cảm tạ ơn cứu giúp của hai người, cùng với lời hứa nếu có việc cần hắn, hắn nhất định không từ nan.

Tiễn đi hai ông cháu Chu Nhất Tiên, Bích Dao mới quay sang hỏi Lạc Nguyệt "tiểu Nguyệt, ngươi muốn đi đâu?"

"Dao tỷ, muội phải về Lưu Ba Sơn. Tỷ có thể đưa ta đến đó chứ?" Lạc Nguyệt nhớ đến Lục Tuyết Kỳ ở nơi đó có thể sẽ bị thương, trong lòng một trận nôn nóng, hận không thể lập tức xuất hiện ở đó.

"Hảo, chúng ta đi thôi." Bích Dao nhìn biểu hiện lo lắng của Lạc Nguyệt liền biết nàng muốn đi gặp ai. Cũng không nhiều lời, đem theo nàng ngự kiếm mà đi.

***************

Tại Lưu Ba Sơn, chính đạo nhân sĩ tập trung đông đảo, quyết tâm thề phải tiêu diệt Ma giáo.

Mà tại nơi Thanh Vân Môn đang tập trung nghỉ ngơi, có một vị thiếu niên vẻ mặt lo âu ngẩng đầu nhìn cách đó không xa đang ngồi điều tức nữ tử.

Nữ nhân bận một bộ bạch y trắng như tuyết, khí chất phiêu dật lạnh lùng, chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt chứng minh nàng lúc này đang bị thương.

Trương Tiểu Phàm muốn đi tới chỗ của Lục Tuyết Kỳ, lại sợ làm gián đoạn quá trình vận chân khí chữa trị, khiến nàng bị phản phệ. Do dự trong chốc lát hắn chỉ đành đứng cách chỗ Lục Tuyết Kỳ ngồi không xa chờ nàng.

Văn Mẫn thở dài nhìn cảnh tượng hầu như ngày nào cũng xảy ra trước mặt, không cần nhìn nàng cũng đoán được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Trong chốc lát Lục sư muội tỉnh lại, muội ấy nhất định sẽ tiếp tục đi liều mạng đánh Ma giáo, mà Trương sư đệ tội nghiệp lại tiếp tục bị bỏ qua một bên, hoàn toàn bị nàng làm lơ.

Từ lúc Lục Tuyết Kỳ trở về, trừ bỏ lúc đầu báo cho nàng Lạc sư muội vẫn bình an liền không hề hé răng nửa lời. Sau đó Ma giáo tụ tập càng lúc càng nhiều, mỗi ngày đều có chính đạo tu sĩ cùng người Ma giáo đánh sống đánh chết mà Lục sư muội hầu như trận đánh nào cũng tham gia. Nhìn sư muội một lần rồi lại một lần bị thương, lại một lần rồi lại một lần liều mạng, Văn Mẫn cảm thấy đau lòng vô cùng.

Mọi người đều nói Lục Tuyết Kỳ là tấm gương của chính đạo nhân sĩ, là niềm tự hào của Thanh Vân Môn, nhưng Văn Mẫn nhận ra nàng

là đang cố gắng phát tiết khổ sở trong lòng. Dường như chỉ có làm mình bị thương, làm mình bận rộn, mới làm nàng tạm thời quên đi thống khổ trong lòng.

Mà Trương Tiểu Phàm từ lúc Lục Tuyết Kỳ trở về liền liên tục thỉnh cầu muốn hỏi thăm về tin tức của Lạc Nguyệt. Văn Mẫn cũng nhận ra mỗi lần Lục sư muội nghe thấy Trương sư đệ nhắc đến Lạc sư muội, vẻ mặt càng thêm lạnh băng, hoàn toàn xem hắn như không khí, không để ý tới.

Mà Trương sư đệ cũng thật kiên trì, không màng đến Lục sư muội lạnh lùng, ngày ngày vẫn đến nơi này chờ Lục sư muội. Khung cảnh không khác si tình nam tử đang chờ đợi nữ nhân mà hắn yêu thương đồng ý đón nhận tấm chân tình của mình.

"Lục Tuyết Kỳ, ngươi ra đây cùng chúng ta đánh, có phải bị chúng ta đánh sợ muốn làm rùa rút đầu rồi phải không?" Ở bên ngoài cách môn hạ Thanh Vân Môn nghỉ ngơi khoảng trăm dặm, đám người Ma giáo liên tục kêu la muốn Lục Tuyết Kỳ ra mặt. Mấy hôm nay Lục Tuyết Kỳ gϊếŧ người của bọn họ càng ngày càng nhiều khiến cho bọn hắn hận nàng thấu xương. Biết được trận chiến khi sáng Lục Tuyết Kỳ đã bị thương cho nên liên tục nhục mạ, kích động nàng ra mặt, như vậy bọn họ có thể thừa cơ nàng bị thương diệt trừ nàng.

Mà chính đạo nhân sĩ cũng không phải ăn chay. Bọn họ đương nhiên sẽ không để đám người Ma giáo thực hiện được âm mưu, huống chi biểu hiện gần đây của Lục Tuyết Kỳ khiến bọn họ rất kính phục nàng, càng sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm. Cho nên lập tức kéo người cùng đám Ma giáo đánh lên.

Trương Tiểu Phàm tuy ngốc, nhưng nghe thấy đám người đó xúc phạm Lục sư tỷ liền không chịu nổi mà chạy ra bên ngoài muốn động thủ với bọn chúng.

Lục Tuyết Kỳ vẫn yên lặng mà ngồi tĩnh tọa trị thương, tựa như những tiếng mắng chửi đó hoàn toàn không liên quan tới nàng.

So với đám người ồn ào bên ngoài, Văn Mẫn càng lo lắng cho Lục Tuyết Kỳ hơn, cho nên nàng cũng không đi ra ngoài tham dự náo nhiệt mà ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết Kỳ chờ đợi.

Tại khoảng thời gian này, Bích Dao cùng Lạc Nguyệt sau một ngày một đêm lên đường không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đã đến Lưu Ba Sơn. Hai người vừa đến chân núi đã nghe được tiếng đánh nhau cùng với tiếng chửi rủa Lục Tuyết Kỳ của đám người Ma giáo.

Lạc Nguyệt nghe được người nàng xem như trân bảo lại bị kẻ khác dùng lời lẽ nhục mạ, xúc phạm. Trong lòng một trận lửa giận như thiêu đốt, hận không thể đem đám người này lăng trì xử tử ngay lập tức.

Cảm nhận được sát khí của người bên cạnh, Bích Dao hiểu được vì sao Lạc Nguyệt giận dữ như thế, nếu đổi lại người bị xúc phạm là U di, nàng cũng sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của Lạc Nguyệt hiện giờ, Bích Dao không thể không nhắc nhở nàng "tiểu Nguyệt, bình tĩnh một chút, pháp lực hiện tại của ngươi..."

"Ta hiểu" không cần Bích Dao nói hết câu, Lạc Nguyệt cũng biết nàng muốn nhắc đến cái gì. Nàng cúi đầu cười khổ, hai nắm tay xiết chặt kiềm nén thống khổ trong lòng. Thì ra không có pháp lực, nàng ngay cả năng lực vì sư tỷ ra mặt cũng không có.

Hít một hơi thật sâu, nén đi khổ sở trong lòng, Lạc Nguyệt ngẩng đầu miễn cưỡng đối với Bích Dao tươi cười "Dao tỷ, ngươi đưa ta đến đây là được rồi. Nơi này có chính đạo tu sĩ, tỷ ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm."

"Không được." Bích Dao lập tức phản bác lời của Lạc Nguyệt, tuy rằng nơi này có chính đạo tu sĩ nhưng cũng có người Ma giáo, nàng không yên tâm một mình Lạc Nguyệt lên núi. Huống chi lòng người khó dò, chính đạo tu sĩ cũng không phải thứ gì tốt. Chỉ có đem người đưa đến trước mặt Lục Tuyết Kỳ nàng mới an tâm mà rời đi.

"Ta biết tỷ đang lo lắng điều gì, nhưng mà ta muốn tự mình lên núi tìm nàng. Ta tuy rằng pháp lực mất hết, nhưng cũng có cách tự bảo vệ chính mình, cho nên đừng lo cho ta." Lạc Nguyệt kiên định mà nhìn Bích Dao, nàng muốn tự mình lên núi gặp người kia, muốn chứng minh dù không có pháp lực nàng cũng không phải là kẻ vô dụng. Người bên cạnh sư tỷ, ít nhất không thể là kẻ nhát gan, sợ chết!

Lạc Nguyệt đã kiên quyết, Bích Dao biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành thỏa hiệp "ta tin ngươi, bảo hộ tốt chính mình."

Lạc Nguyệt mỉm cười gật đầu đáp ứng "cảm ơn Dao tỷ, ta đương nhiên phải giữ lại cái mạng này để gặp lại sư tỷ. Tỷ cũng nên trở về tìm U di của tỷ đi. Ta đoán không lầm nàng hẳn cũng ở trên Lưu Ba Sơn này."

"Ân, chỉ biết nói hươu nói vượn. Nhớ phải bảo vệ chính mình, sư tỷ ngươi còn đang chờ ngươi cùng nàng làm lành. Ta đi đây. " Bích Dao cũng không day dưa, nàng đã quyết định âm thầm đi theo bảo vệ Lạc Nguyệt, dù sao nàng thật sự không yên tâm để muội ấy lên đường một mình. Cho nên nàng dự tính sau khi từ biệt Lạc Nguyệt, nàng sẽ giả vờ đi, sau đó lại âm thầm trở về ẩn nấp đi theo phía sau muội ấy.

Nhưng mà kế hoạch thật sự không theo kịp biến hoá, không nghĩ tới Bích Dao vừa giả vờ đi được một lúc lại gặp được người của Quỷ Vương Tông, hơn nữa còn là thân tín của cha nàng. Hắn nhìn thấy Bích Dao, lập tức khom lưng hô lên "Thiếu tông chủ, thỉnh người theo ta. Tông chủ muốn gặp ngài."

Bích Dao vốn định từ chối, nhưng nghe hắn nhắc đến cha của mình thì nhất thời do dự. Nàng hiện tại đã bị phát hiện nếu còn cố tình đi theo phía sau Lạc Nguyệt, e rằng muội ấy càng thêm nguy hiểm. Chẳng thà bây giờ nàng đi theo kẻ trước mặt đến gặp cha, ít nhất thu hút đi một đám người tập trung về phía nàng, giảm bớt nguy hiểm cho Lạc Nguyệt.

"Hảo, ta cùng ngươi đi. Nhưng nơi này tập trung rất nhiều chính đạo tu sĩ, ta sợ sẽ bị tập kích. Ngươi tập trung thêm người cùng ta đến chỗ tụ tập của Quỷ Vương Tông." Nghĩ vậy, Bích Dao liền quay sang đối với người đang khom lưng trước mặt ra lệnh.

"Dạ." Người kia nhận được mệnh lệnh, nghĩ lời Bích Dao nói cũng không sai nên lập tức làm theo. Hai người cứ thế mà rời đi. Bích Dao trong lòng cầu khẩn hi vọng Lạc Nguyệt có thể bình an đến chỗ của Lục Tuyết Kỳ.

Lạc Nguyệt lúc này cũng không biết những điều Bích Dao lo nghĩ, từng bước kiên định hướng về trên núi mà đi. Bởi vì nàng hiện giờ pháp lực mất hết, nên tốc độ đi đường cũng không nhanh hơn phàm nhân là bao.

Đi đến giữa chân núi, Lạc Nguyệt cảm thấy sức lực của chính mình đã cạn dần, nàng cũng không cậy mạnh mà đi đến tảng đá to dưới bóng cây ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vừa ngồi nghỉ trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, Lạc Nguyệt lập tức cảnh giác lên. Nàng đi dậy, tay nắm chặt lấy Băng Phách kiếm, ánh mắt nhìn xung quanh.

"Ha ha, không nghĩ tới lão nhân ta thật là có phúc. Xuống núi một chuyến lại gặp được một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đêm nay ta có hưởng thụ một đêm mỹ diệu rồi" kẻ đến là một lão già râu tóc bạc trắng, trên mặt chằng chịt những đường gân đen, trên người mặc một bộ bố y màu xám tro, dáng người gầy trơ xương, trên tay cầm theo một lưỡi hái dài.

Lạc Nguyệt nhìn tạo hình của hắn suýt chút thì bật cười, lão nhân thoạt nhìn không khác vị tử thần trong truyền thuyết là bao. Trong lòng tuy giễu cợt hắn, Lạc Nguyệt tất nhiên cũng không dám thiếu cảnh giác, kẻ trước mặt vừa nhìn đã biết là người của Ma giáo. Dựa theo lời hắn nói khi nãy, kẻ này nhất định sẽ không buông tha chính mình, một phàm nhân sẽ không đấu lại tu sĩ cho nên nàng phải mau chóng nghĩ cách thoát thân.

"Lão bá, ta cùng người nhà tách ra bị

lạc đường tới nơi này. Ngài có thể hay không chỉ đường giúp ta rời khỏi" Lạc Nguyệt quyết định giả làm phàm nhân, ý đồ làm kẻ địch buông lỏng cảnh giác.

Lão nhân nghe lời của nàng, không khỏi càn rỡ mà cười "tiểu mỹ nhân, ngươi không cần lừa gạt ta. Chu Thiên ta sống bao nhiêu năm, làm sao dễ để một con nha đầu như ngươi lừa gạt được. Thanh kiếm trên tay ngươi không phải phàm vật, còn muốn cùng ta nói dối?"

"Lão bá, ta không hiểu ngươi nói gì. Thanh kiếm này là trước khi rời nhà, phụ thân ta đưa cho ta phòng thân. Ngươi nếu muốn, ta có thể cho ngươi. Nhưng làm trao đổi, ta muốn ngươi dẫn ta xuống núi." Lạc Nguyệt cũng không bị vài lời của hắn làm cho dao động, tiếp tục giả ngây giả ngô.

Chu Thiên cười lạnh, thật ra điều nàng ta nói hắn cũng tin vài phần, dù sao cũng không có tu sĩ nào rảnh rỗi tới mức lên núi không phi kiếm mà lại đi bộ, trừ khi người này là phàm nhân hoặc tu sĩ pháp lực yếu kém. Nhưng dù là loại nào đi nữa, nữ nhân này hắn nhất định phải được. Mấy ngày nay ở trên núi hắn sớm đã nghẹn ra hoả, vốn định xuống núi giải toả một chút, không nghĩ tới vô tình bắt gặp được con mồi ngon, hắn đương nhiên sẽ không để con mồi trước mắt chạy thoát.

"Tiểu mỹ nhân, dẫn ngươi xuống núi thì cũng được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, qua đêm nay ta sẽ đem ngươi trở về với phụ thân của ngươi" dứt lời , Chu Thiên cười lên dâʍ đãиɠ chầm chầm mà tiến gần đến chỗ Lạc Nguyệt.

"Ngươi... ngươi muốn gì? Ngươi đừng làm bậy, phụ thân ta là quan lớn, ta có chuyện gì hắn nhất định không buông tha ngươi" Lạc Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ liên tục lùi về phía sau. Tuy rằng nàng đang giả vờ, nhưng trong lòng sợ hãi cũng không phải là giả. Nàng nắm chặt tay trái, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến đại não, bắt buộc chính mình phải thanh tỉnh.

Chu Thiên nghe được những lời nói của nữ nhân đối diện thì tươi cười càng thêm càn rỡ, trong lòng khẳng định nàng là phàm nhân. Sẽ không có nữ nhân nào dưới tình huống này còn có thể nói dối "tiểu mỹ nhân, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta đại phát từ bi mà nói cho ngươi biết. Cho dù là hoàng đế, trong mắt lão nhân ta cũng chỉ là con kiến mà thôi. Bởi vì ta là thần tiên, mà các ngươi là phàm nhân."

Lạc Nguyệt nghe hắn nói như vậy, trong lòng một trận mừng thầm, hắn đã tin nàng là phàm nhân, như vậy phải thực hiện bước tiếp theo.

"Ngươi nói ngươi là tiên nhân? Ta, ta trước giờ đều rất ngưỡng mộ tiên nhân. Nếu ngươi là tiên nhân ta nguyện ý đi với ngươi, nhưng ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật?" Lạc Nguyệt giả vờ lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng lại nghi ngờ nhìn Chu Thiên.

Chu Thiên nghe được nữ nhân này nghi ngờ hắn không phải tu sĩ trong lòng liền không vui, hừ lạnh một tiếng, khởi động vũ khí trong tay sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên đó phi hành. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lạc Nguyệt nói "thế nào? Tin ta là tiên nhân rồi đi."

"Ahh, ta thật sự gặp tiên nhân. Ngài xuống đây đi, ta nguyện ý đi theo ngài. Chỉ cần ngài giúp ta được trường sinh bất tử cùng thanh xuân vĩnh trú là được." Lạc Nguyệt dáng vẻ kích động hai mắt toả sáng nhìn Chu Thiên la lên.

Chu Thiên nghe lời nàng nói, trong lòng tuy mắng nàng ngu xuẩn nhưng tâm hư vinh cũng vì thế mà dâng lên. Nhanh chóng bay đến gần Lạc Nguyệt, nhất thời thả lỏng cảnh giác.

Lạc Nguyệt khoé môi cong lên, sát khí sâu trong đôi mắt lặng lẽ khởi động, Chu Thiên vừa từ lưỡi hái hạ xuống, nàng nhanh như chớp đem Định Thân Phù dán lên người hắn, không chút do dự rút ra Băng Phách một kiếm chuẩn xác xuyên thẳng vào tim.

"Ngươi..." Chu Thiên hai mắt trừng lớn khó tin mà nhìn nữ nhân trước mặt, hắn cả đời khinh thường nhất là nữ nhân, trước nay chỉ xem các nàng như ngoạn vật. Chưa từng nghĩ tới chính mình kết cục lại chết trong tay một nữ nhân như vậy.

Lạc Nguyệt dứt khoát rút Băng Phách ra, máu tươi từ trên người Chu Thiên ào ạt bắn tới, vô tình bắn trúng vạt áo của nàng nhưng nàng chưa từng để ý. Tay phải cầm lấy Băng Phách lần nữa bồi thêm một kiếm lướt qua cổ Chu Thiên, đưa hắn vào cõi vĩnh hằng.

Ánh mắt Lạc Nguyệt trước sau như một lạnh lùng, những kẻ như Chu Thiên không phải người, là súc sinh, nếu hắn không chết, nàng kết cục so với hắn càng thêm thê thảm. Nâng lên Băng Phách, Lạc Nguyệt nhẹ nhàng dùng khăn tay chà lau vết máu trên thân kiếm, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

May mắn trước khi từ biệt, Chu Nhất Tiên tặng cho nàng cùng Dao tỷ mỗi người 3 tấm Định Thân Phù, hắn nói 3 tấm phù này tuy chỉ có làm kẻ địch đứng yên trong một phân (15 giây) nhưng nếu vận dụng thích hợp có thể cứu được mạng của các nàng. Không nghĩ đến, lời hắn nói đã thành sự thật, hắn gián tiếp cứu được mạng của nàng. Lạc Nguyệt không khỏi mỉm cười, đây có lẽ là nhân quả đi.

Chương này tặng cái thím thiên hạ đệ nhất kiên trì ~(˘▾˘~)