Chương 7: Tô Như và Thủy Nguyệt

Tới giờ ăn cơm, Lạc Nguyệt như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Lục Tuyết Kỳ, mà Lục Tuyết Kỳ cũng không phiền chán, mặc kệ nàng theo sau chính mình.

Đến bàn ăn, Lục Tuyết Kỳ ngồi xuống, Lạc Nguyệt cũng lật đật ngồi bên cạnh nàng, nhìn món ăn trên bàn tiểu Nguyệt tử mặt chuyển từ hưng phấn sang nhăn nhó như trái khổ qua.

"Làm sao?" Lục Tuyết Kỳ nhìn hình dạng của nàng trong lòng cũng đoán được tám chín phần nhưng vẫn hỏi lại.

"Ta..ta...thức ăn...không có thịt sao?"

"Nơi này là Thanh Vân môn, chủ yếu thanh tâm quả dục, không ăn mặn." Lục Tuyết Kỳ đạm mạc nói, tay thản nhiên gắp cọng rau bỏ vào trong chén.

Lạc Nguyệt trên mặt nổi lên ba đường hắc tuyến, đây là chơi nàng sao? Lúc mới xuyên qua suốt ngày ăn khoai, cỏ dại sống qua ngày còn chưa tính, bây giờ vào Thanh Vân môn lại tiếp tục ăn rau xanh, đậu hủ. Chỗ này là am ni cô hay thiếu lâm tự? Làm quái gì miếng thịt cũng không có a! Nàng là động vật ăn thịt không phải động vật ăn cỏ được không, cái gì mà thanh tâm quả dục, nàng cũng không phải ni cô."

Lạc Nguyệt bỉu môi, giận dỗi xoay người sang chỗ khác không thèm ăn cơm. Mà Lục Tuyết Kỳ là ai? Băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết a, ngươi không ăn? Mặc kệ ngươi, liên quan gì ta. Thế là Lục sư tỷ vẫn nhàn nhã ăn cơm, hoàn toàn không thèm để ý tới hài tử đang giận dỗi bên cạnh.

"Rột...rột..." tiếng kêu từ bụng phát ra khiến Lạc Nguyệt muốn tìm cái lỗ chui xuống ngay lập tức, nàng mặt đỏ bừng nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ mặt không đổi sắc gắp cơm nhưng tiếu ý ở đuôi mắt đã bán đứng nàng.

Lạc Nguyệt liên tục bỉu môi, trong lòng không ngừng gào thét "rõ ràng là cười nhạo ta, còn giả vờ đứng đắn cái gì, Lục Tuyết Kỳ đáng ghét!"

Lục Tuyết Kỳ thấy nàng không vui, cũng không trêu nàng nữa, gắp cọng rau bỏ vào chén nàng "sau núi có một cái ao, cá ở đó hình như rất nhiều a."

Ý tứ quá rõ ràng, ngươi muốn ăn thịt? Đến đó bắt ăn đi. Cái này cũng không biết có phải là câu nói "ngươi muốn đốt nhà, ta đưa diêm tới" trong truyền thuyết không nữa. Ai...thật sự là sư muội hư là tại sư tỷ mà.

Lạc Nguyệt trong lòng còn đang rầu rĩ không vui, nghe xong lời nói của Lục Tuyết Kỳ mặt lập tức tươi tỉnh trở lại, vui vẻ gắp miếng đậu hủ cho Lục Tuyết Kỳ la lên"sư tỷ tốt nhất."

"Được rồi, ăn cơm đi" Lục Tuyết Kỳ mặt cũng tràn đầy tiếu ý ăn cơm, không thèm để ý đến tên hài tử đang nhìn lén nào đó.

Cơm nước xong, Lạc Nguyệt được Lục Tuyết Kỳ dẫn vào thư phòng, sau đó nàng nói "ngươi so với các sư tỷ muội khác nhập môn trễ nhất, hiện tại ta giảng giải về Thanh Vân môn một chút cho ngươi nghe đi."

Lạc Nguyệt tuy rằng biết rõ cốt truyện trong lòng bàn tay, nhưng vẫn hào hứng lắng nghe.

"Đạo pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo gồm 3 cảnh giới Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh. Pháp quyết tối cao là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết. Trong Thanh Vân Môn, đột phá được Ngọc Thanh cảnh để lên Thượng Thanh Cảnh ngoài Đạo Huyền sư bá ra thì còn khoảng hơn mười vị, nhưng lên đến Thái Thanh cảnh chỉ có Thanh Diệp tổ sư tu được."

Lục Tuyết Kỳ dừng một chút thì nói tiếp "Thanh Vân Môn chia là thất mạch: Thông Thiên Phong thủ tọa là Đạo Huyền sư bá, Long Hồi Phong thủ tọa là Thương Tùng sư bá, Đại Trúc Phong thủ tọa là Điền Bất Dịch sư bá, Tiểu Trúc Phong thủ tọa là sư phụ của chúng ta Thủy Nguyệt Đại Sư,

Phong Hồi Phong thủ tọa là Tăng Thúc Thường sư bá, Triêu Dương Phong thủ tọa Thương Chính Lương sư bá, Lạc Hà Phong là thủ toạ Thiên Vân sư bá."

Lạc Nguyệt vừa nghe, hai mắt vừa nhíu lại, cuối cùng là gục trên bàn tìm chu công đánh cờ***

***hành động ngủ á

Lục Tuyết Kỳ đang nói hăng say, thì nghe tiếng ngáy nho nhỏ truyền tới, quay sang nhìn tiểu ngu ngốc, thấy nàng không biết từ lúc nào đã ngủ mất tiêu.

Thở dài một tiếng, Lục Tuyết Kỳ đi đến chỗ nàng, nhìn gương mặt non nét mang nét thanh tú của nàng thì hơi mỉm cười, Lục Tuyết Kỳ bế xốc Lạc Nguyệt lên, đem nàng trở về phòng ngủ, mà đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trợn mắt há mồm, không thể tin đây là Lục sư tỷ lạnh lùng như băng thường ngày.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Thủy Nguyệt! Nữ nhân đáng ghét, ngươi dám lấy Tử Linh thảo của ta hả!!!" Tô Như trừng mắt phẫn nộ rút ra Mặc Tuyết kiếm hướng về người đối diện.

Thủy Nguyệt phong kinh vân đạm, nhàn nhạt liếc Tô Như giống như người bị chỉa kiếm vào người không phải nàng vậy "ngươi chậm chân, không lấy được, còn trách ai."

"Ngươi...nếu không phải sáng nay ngươi không gọi ta dậy, ta sẽ đến trễ sao?"

"Là do ngươi không dậy sớm, sao lại trách ta" Thủy Nguyệt vẫn bộ dạng nhàn nhã như cũ.

Tô Như tức đến điên rồi, nếu không phải Bất Dịch kêu nàng nhất định phải đi chung với nữ nhân này, nàng sẽ đi sao? Cứ hai ba ngày lại chọc tức nàng, đã vậy còn cướp Tử Linh thảo của nàng, phải biết loại cây này rất hiếm, bởi vì nó không mọc ở một nơi cố định, hôm qua vừa xác định được vị trí của nó, dự định sáng nay hái, vậy mà để nữ nhân này cướp trước, thật tức chết nàng mà.

"Tử Linh thảo này có công dụng trú nhan, thật sự là tốt quá, không uổng phí chuyến đi lần này." Thủy Nguyệt hơi hơi mỉm cười, cầm Tử Linh thảo trên tay cố ý quơ qua quơ lại trước mặt Tô Như.

Tô Như nắm chặt tay, áp chế xung động muốn cắn chết người này, thật sự là một nữ nhân đáng ghét mà.

Bỗng, từ xa có tiếng kêu cứu vang vọng, Thủy Nguyệt cùng Tô Như lập tức thu liễm, định thần lắng nghe tiếng kêu là từ đâu phát ra.

"Ở phía Tây Bắc" dứt lời Thủy Nguyệt lập tức ngự kiếm phi hành bay đi, mà Tô Như cũng theo sát nàng.

Hai người vừa nhìn xuống cảnh sắc bên dưới thì liền thất kinh, bên dưới là một cái thôn bao bọc xunh quanh tất cả đều là rắn, một số người dân trong thôn đã bị rắn cắn chết, hiện tại đàn rắn càng lúc càng nhiều.

Thủy Nguyệt cùng Tô Như liếc nhau, hai người lập tức thi triển kiếm quyết, dự định diệt sạch đàn rắn, đáng tiếc vừa có con chết đi thì lập tức có con bò tới.

"Ta cảm thấy đàn rắn này bị người điều khiển, người giải quyết hắn, ta xử lý đàn rắn này" người nói là Thủy Nguyệt, nàng thét lên một tiếng lập tức lao vào đàn rắn.

Tô Như cũng không nhiều lời nàng vận dụng pháp thuật truy tung, tìm kiếm người điều khiển xà trận, quả nhiên cách đó không xa, trong một cái hang, có một hắc y nhân đang liên tục làm phép điều khiển trận.

Tô Như không nói hai lời, lập tức rút kiếm lao về phía hắn. Hắn y nhân sợ hãi tránh ra, Tô Như thế công rào rạt hắc y nhân cũng chỉ có thể liên tục né tránh.

"Vạn Độc Môn to gan! Dám làm hại bá tánh vô tội!" Tô Như xuất ra Hổ Phách Chu Lăng bao quanh người hắn.

"Phi, Thanh Vân môn dám xen vào chuyện người khác, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết" nói rồi hắn né tránh, gọi ra một con hắc xà thật to, trên lưng nó lấm chấm những đốm bạc, hơi thở của nó mang theo một lượng kịch độc không nhỏ.

Tô Như cẩn trọng nhìn nó, điều khiển Mặc Tuyết kiếm bay thẳng về phía nó.

Hắc xà hai mắt màu hoàng kim lấp loé, trường thân thể to dài lao thẳng vào Tô Như.

Hổ Phách Chu Lăng trong tay Tô Như uyển chuyển né tránh hắc xà bay thẳng đến chỗ hắc y nhân. Hắc y nhân cười khinh miệt, lần nữa điều khiển hắn xà bay tới chỗ hắn cắn lấy Hổ Phách Chu Lăng. Mặc Tuyết kiếm xunh thân toả ra hào quang, bay vụt tới đâm thẳng cặp mắt của hắc xà.

Hắc xà đau đớn rít lên, nhả ra Hổ Phách Chu Lăng, Tô Như lập tức điều khiển Hổ Phách Chu Lăng quấn quanh cổ hắc xà xiết chặt nó

Hắc y nhân thấy tình thấy không ổn dự định chạy trốn thoát thân như lại bị Tô Như chặn lại "chạy đâu cho thoát!"

Mặc Tuyết kiếm phi trở lại trên tay Tô Như, nàng ngạo nghễ nhìn hắn, hắc y nhân biết mình không thể thoát trong mắt đột nhiên loé ra quang mang ác độc, hắn áp sát Tô Như, một con rắn nhỏ từ trong ống tay áo hắn chui ra cắn phập vào tay Tô Như khiến nàng rên lên một tiếng.

Đúng lúc đó Thủy Nguyệt cũng vừa chạy đến trông thấy cảnh tượng này, nàng sợ hãi hét lên "Tô Như!"

Hắc y nhân thấy có người chạy tới, sợ hãi bỏ chạy nhưng bị Thủy Nguyệt trong cơn tức giận một kiếm chém chết.

Thủy Nguyệt ôm lấy Tô Như đang chuẩn bị ngã xuống, nhìn nàng dung nhan tái nhợt, tâm đau đớn vạn phần. Nàng không chút do dự cầm lấy cánh tay bị rắn cắn của Tô Như hút độc trong ấy ra, sau đó điểm các đại huyệt quan trọng của nàng, rồi lập tức phi kiếm lao thẳng về Thanh Vân môn.

"Như nhi, Như nhi, ngươi không thể có chuyện. Ta không cho phép ngươi có chuyện." Thủy Nguyệt vừa ôm Tô Như vừa bối rối nói.

Nếu như người Thanh Vân môn thấy hình dạng của Thủy Nguyệt lúc này, nhất định sẽ trợn mắt há mồm. Ai mà biết được Thủy Nguyệt đại sư thường ngày phong kinh vân đạm tưởng chừng như không có chuyện gì có thể làm nàng động dung, mà hôm nay lại bối rối đến sắp khóc.

"Như nhi, Như nhi, ngươi ráng lên một chút, sắp tới Thanh Vân môn rồi, Đạo Huyền sư huynh nhất định có cách cứu ngươi" Thủy Nguyệt trong lòng hoảng hốt, nàng liên tục đem chân khí truyền vào người Tô Như.

"Bất Dịch...Bất Dịch..." Tô Như trong lúc hôn mê thốt ra hai chữ này, thật sự xuyên thấu tâm Thủy Nguyệt.

Bởi vì không ai biết, người nàng thích không phải Vạn Kiếm Nhất, mà là...Tô Như, nữ nhân này.