Chương 9: Giữ lại

Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sau đó bày kết giới ngăn cấm người khác tiến vào. Đây là cơ duyên của Nguyệt nhi, nàng không muốn bất cứ ai phá hủy nó.

Lục Tuyết Kỳ đang dự định trở về phòng tu luyện thì trên trời xẹt qua một cái bóng "sư phụ đã trở về, nhưng mà...hình như có gì đó không thích hợp."

Lục Tuyết Kỳ lo lắng sư phụ có chuyện cho nên lập tức ngự kiếm phi hành đuổi theo.

Thủy Nguyệt bế Tô Như lao thẳng vào Ngọc Thanh Điện hô lên "sư huynh, sư huynh, người mau ra đây, Tô Như gặp chuyện rồi."

Đạo Huyền cũng từ trong lao ra, vọt tới chỗ Thủy Nguyệt đang đứng, vươn tay bắt mạch cho Tô Như đang được nàng bế trong lòng, hắn phất tay, một viên thuốc màu đỏ sậm trôi nổi trên không trung, sau đó nhập vào người Tô Như.

"Rốt cuộc là làm sao, tại sao Tô sư muội lại trúng độc của Hắc Kim Xà?" Đạo Huyền Chân Nhân trầm giọng nói, mặt hắn đã mất đi vẻ ôn hoà thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc.

Thủy Nguyệt ôm Tô Như trong lòng không hề buông ra, ngắn gọn giải thích cho Đạo Huyền.

"Sư huynh, độc này ngươi giải được chứ? Tô Như có sao không?" Thủy Nguyệt lo lắng nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tô Như hỏi.

"Ta chỉ tạm thời ngăn cản chất độc trong người nàng, muốn giải hết độc trong người nàng cần phải có thời gian. Độc của Hắc Kim Xà muốn giải cần có Chu Tiên quả chế thuốc, ta sẽ đi tìm, ngươi đưa Tô sư muội về Đại Trúc Phong cho Điền sư đệ chăm sóc đi. Ngươi trong người linh khí cũng hao hụt rất nhiều, chậm rãi khôi phục đi." Dứt lời, Đạo Huyền liền bay ra khỏi Thanh Vân Môn.

Thủy Nguyệt thống khổ ôm chặt lấy Tô Như, nàng không muốn đem người nàng yêu thương giao cho tình địch của mình. Đặc biệt là lúc này, nàng càng không muốn Như nhi của nàng rời xa nàng dù chỉ một giây.

"Sư phụ" giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ đánh vỡ suy nghĩ của Thủy Nguyệt, nàng nhìn về phía đồ đệ mình yêu thương nhất, lãnh đạm gật đầu.

"Ngươi đem Điền sư thúc gọi đến Tiểu Trúc Phong, ta có chuyện cần nói với hắn" nói rồi Thủy Nguyệt không hề chần chừ hướng về Tiểu Trúc Phong mà bay đi.

Lục Tuyết Kỳ lãnh mệnh ngự kiếm phi hành đến Đại Trúc Phong tìm Điền Bất Dịch.

Điền Bất Dịch hay tin nương tử nhà mình gặp chuyện, hốt hoảng bay nhanh đến Tiểu Trúc Phong.

"Thủy Nguyệt sư muội, nương tử nhà ta thế nào rồi." Hắn vừa vào tới là vội vã tìm Thủy Nguyệt hỏi thăm tình hình của Tô Như.

Thủy Nguyệt trầm mặc nhìn nam nhân đang lo lắng trước mặt mình, nàng có làm sao cũng không hiểu vì cái gì Như nhi lại lựa chọn người này, luận tướng mạo hắn tuyệt đối không bằng Vạn Kiếm Nhất, luận thân thủ Vạn Kiếm Nhất đều đứng trên hắn, luận khí độ Vạn Kiếm Nhất so với hắn cũng tốt hơn nhiều lắm. Nếu Tô Như lựa chọn Vạn Kiếm Nhất, Thủy Nguyệt tất nhiên cam tâm tình nguyện chịu thua, thế nhưng...nàng lại chọn người này, Thủy Nguyệt không phục. Nhưng không phục thì một nữ nhân như nàng có thể làm gì chứ? Nàng chỉ có thể đem phần yêu này chôn sâu tận đáy lòng, bởi vì đây là thứ tình yêu thiên địa bất dung.

Điện Bất Dịch thấy Thủy Nguyệt trầm mặc trong lòng càng nôn nóng "sư muội, rốt cuộc nương tử làm sao rồi a."

"Nàng bị Hắc Kim Xà cắn trúng, độc trong người nàng đã tạm thời khống chế, Đạo Huyền sư huynh đã đi tìm Chu Tiên quả chế thuốc." Thủy Nguyệt lạnh lùng nói, mỗi lần đối mặt với Điền Bất Dịch nàng lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Điền Bất Dịch trong lòng sầu lo âm thầm hy vọng Đạo Huyền sư huynh mau mau trở về cứu nương tử.

"Như vậy ta đưa nàng trở về, cảm tạ Thủy Nguyệt sư muội" Điền Bất Dịch ôm quyền cảm ơn, sau đó dự định đi vào bế Tô Như ra thì bị Thủy Nguyệt chặn lại.

Điền Bất Dịch khó hiểu nhìn Thủy Nguyệt "Đại Trúc Phong đa phần làm nam nhân bất tiện chăm sóc cho nàng, cứ để nàng ở đây đi."

Điền Bất Dịch trong lòng không hiểu mãnh liệt dâng lên cảm giác không muốn để Tô Như cho Thủy Nguyệt chăm sóc "cảm tạ Thủy Nguyệt sư muội ý tốt, nhưng nương tử dù sao cũng là người Đại Trúc Phong ở đây có chút không tiện lắm."

Thủy Nguyệt cười lạnh một tiếng "ngươi ngay cả đệ tử cũng lười quản, có thể chăm sóc được cho nàng? Điền Bất Dịch, ta sẽ không để Tô sư muội xảy ra chuyện gì, cho dù một chút bất trắc nhỏ cũng không được."

Điền Bất Dịch im lặng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn gật đầu. Sau khi hắn rời đi, Thủy Nguyệt trở lại trong phòng, cầm khăn mặt nhúng nước vắt khô, lau mặt cho Tô Như, ôn nhu nói "Như nhi, ngươi an tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lạc Nguyệt chậm rãi mở mắt, nàng cảm thấy tứ chi bách hài***hình như có một nguồn năng lượng mới, trở nên thoả mái rất nhiều.

***toàn thân

Nàng nhìn xung quanh, không thấy Lục Tuyết Kỳ đâu, cảm thấy hơi thất vọng. Đứng dậy, ưỡn lưng một cái, sau đó mở cửa.

Đúng lúc Văn Mẫn cũng từ ngoài trở về, nhìn thấy Lạc Nguyệt liền vui vẻ kéo tay nàng hỏi "tiểu Nguyệt Nguyệt. Nói cho đại sư tỷ biết, Lục sư tỷ của ngươi đâu?"

"Ta cũng không biết, khi nãy ta tu luyện xong thì không thấy Lục sư tỷ nữa" Lạc Nguyệt ngoẻn miệng đối với Văn Mẫn cười ngọt ngào.

"Đi, chúng ta đi kím Lục sư tỷ của ngươi." Văn Mẫn ôm Lạc Nguyệt ngự kiếm phi hành đi tìm Lục Tuyết Kỳ.

Mà lúc này, Lục Tuyết Kỳ đang đứng ở trong phòng Thủy Nguyệt chờ nàng phân phó

Thủy Nguyệt sau khi lau mặt cho Tô Như xong thì cẩn thận đắp chăn cho nàng. Tuyết Kỳ trong mắt loé ra tia kinh ngạc, nàng lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ đối với người khác ôn nhu như vậy, mà người này lại là Tô Như sư thúc, không phải hai người luôn luôn đối chọi sao, tại sao bây giờ thái độ của sư phụ lại khác thường như vậy?

"Tuyết Kỳ, Tô sư thúc ngươi bị trúng độc, sư phụ thời gian này sẽ không tham dự vào chuyện của Tiểu Trúc Phong. Tạm thời ngươi cùng Văn Mẫn xử lý mọi chuyện đi."

Tuyết Kỳ diện vô biểu tình, xưng "dạ" sau đó rời khỏi. Xem ra chuyện của Nguyệt nhi tạm thời không cần nói sư phụ, để sau vậy.

Rời khỏi phòng của Thủy Nguyệt, Lục Tuyết Kỳ dự định đến thiền phòng xem Lạc Nguyệt thì thấy từ xa Văn Mẫn đang ôm nàng bay tới.

Nhìn Lạc Nguyệt vui vẻ nằm trong lòng Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy trong lòng hình như có chút khó chịu, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Lạc Nguyệt nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ bạch y xuất trần, phiêu phiêu trong gió, trong lòng vui vẻ cực kỳ, vội vàng từ trong lòng Văn Mẫn thoát ra, chạy đến ôm chầm lấy Lục Tuyết Kỳ hô "sư tỷ!"

Lục Tuyết Kỳ nhìn thái độ của nàng, khó chịu trong lòng cũng tiêu tan sạch sẽ, mặt vẫn bình thản nhưng tiếu ý ở trong mắt vẫn không cách nào che giấu được.

"Sư tỷ, ngươi đã trở về, sư phụ đang ở trong phòng của người."

Văn Mẫn nghe Lục Tuyết Kỳ nói sư phụ đã về thì trong lòng vui mừng, dự định vào phòng thỉnh an nàng nhưng bị Lục Tuyết Kỳ chặn lại "sư tỷ, sư phụ hiện tại đang chăm sóc cho Tô sư thúc, người nói đừng cho ai quấy rầy."

"Tô sư thúc ở trong phòng sư phụ? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tô sư thúc bị trúng độc, sư phụ nói ta và sư tỷ trông coi Tiểu Trúc Phong một thời gian."

"A...có chuyện như vậy?" Văn Mẫn kinh ngạc nhưng cũng không nói gì nữa, dù sao đó cũng là quyết định của sư phụ.

Mà Lạc Nguyệt trong lòng nôn nóng muốn đi xem vị Thủy Nguyệt Đại Sư trong truyền thuyết, nhưng hiện tại bị Lục Tuyết Kỳ chặn lại trong lòng có chút ít mất hứng.

Kéo kéo tay áo, làm nũng nói "sư tỷ~Nguyệt nhi chưa gặp sư phụ lần nào hay sư tỷ dẫn Nguyệt nhi đi gặp sư phụ đi~"

"Không thể" Lục Tuyết Kỳ ngữ khí cứng rắn không cho phép Lạc Nguyệt trái lời, tiểu Nguyệt tử đáng thương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sau khi Văn Mẫn rời đi, Lục Tuyết Kỳ phải đến dạy các sư muội công khoá cho nên thả rong Lạc Nguyệt, để nàng muốn đi đâu thì đi.

Lạc Nguyệt trong lòng nghĩ muốn tham quan cảnh vật xung quanh Thanh Vân môn cho nên từ Tiểu Trúc Phong đi dọc từ từ ngắm cảnh.

Ra khỏi địa phận của Tiểu Trúc Phong, Lạc Nguyệt đi đến một nơi khác cũng có rừng trúc um tùm, nàng đoán nơi này hẳn là Đại Trúc Phong đi.

Ngắm cảnh sắc xung quanh, nơi này so với Tiểu Trúc Phong cũng không sai biệt lắm, chẳng qua bởi vì Tiểu Trúc Phong là nơi ở của nữ tử cho nên so với Đại Trúc Phong thì tăng thêm một phần thanh nhã.

"Tủm" một viên đá hoa lệ rơi xuống nước, văng lên những tia nước chi chít, Lạc Nguyệt theo phương hướng phát ra tiếng động mà quay đầu thì nhìn thấy Trương Tiểu Phàm mặt mày buồn bã, ngồi dưới khóm trúc cầm đá ném vào hồ nước.

"Đá không có tội, đừng dùng nó trút giận" Trương Tiểu Phàm nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩn ra một chút sau đó quay lại nhìn chằm chằm Lạc Nguyệt.

"Tại sao ngươi..." Trương Tiểu Phàm còn chưa nói xong thì đã bị Lạc Nguyệt cướp lời "ngu ngốc, Đại Trúc Phong của ngươi cũng không có dán bảng cấm vào, sao ta lại không thể vào?"

"À.."Trương Tiểu Phàm đáp lời một tiếng, sau đó mặt lại quay về trạng thái bí xị.

"Làm sao vậy, sao lại ngồi ở đây nhăn nhó" Lạc Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn thân thiết hỏi.

"Nguyệt muội muội, ngươi nói thử xem ta có phải rất vô dụng hay không? Sư phụ đã dạy đến như thế nhưng ta vẫn không làm được." Trương Tiểu Phàm buồn bã cúi đầu, hắn đối với tư chất ngu dốt của mình cũng rất thất vọng.

"Con người không ai vô dụng cả, mỗi người đều sẽ có sở trường riêng của mình. Chỉ cần ngươi biết cố gắng thì ngươi nhất định có thể đạt được những gì ngươi muốn."