Chương 6 : Đua ngựa

Cố Sở Sở và Yên nhi trở về phủ , Yên nhi nãy giờ luôn lải nhải khiến nàng có chút đinh tai vì con người này

-Yên nhi , ngươi im lặng một chút không được sao?

-Aiya tiểu thư , người còn tâm trạng đọc sách nữa sao? Người mau đi giải thích với công chúa là người không có làm đi chứ

- Trên đời này nếu có thứ không thể cưỡng cầu thì chính là duyên phận. Mọi thứ muốn tốt đẹp cứ để tùy duyên đi

-Nhưng mà tiểu thư à , duyên phận cũng chia thành hai loại, khi thời cơ đến, đó là hữu duyên, hoặc ngược lại, chính là nghiệt duyên. Người phải biết níu giữ ...

-Ngươi giáo huấn ta?

-Nô ... nô tì không dám!

-Ngươi nói xem , thơ của ta đâu đến mức không thể làm nổi . Tại sao họ không đối lại?

-Là vì người a! Hội của người ta vui như vậy , người lại nói thơ buồn thê thảm , vả lại mặt người còn lạnh tanh làm sao họ dám trả lời chứ

-Oh nguyên lai là như vậy . Người yêu ta, vì ta mà chết. Người ta yêu, một mực muốn gϊếŧ ta. Người ta tin tưởng, phản bội ta. Người ta nương tựa, ruồng bỏ ta . Đến lúc chết vẫn không đổi

-Người nói gì vậy chứ? Yên nhi vẫn sẽ ở bên cạnh người mà

-Hahaha đúng , đúng! Ta vẫn còn có ngươi , nha đầu ngốc!

-Ngốc gì chứ? Người mau đi giải thích với họ đi , hôm trước Mẫn Mẫn công chúa cho người ở cùng phòng , có lẽ nàng ấy mở lòng với người rồi. Biết đâu người nói công chúa sẽ hiểu

-Ta còn không hiểu cô ấy sao . Cả một đời người , ta chỉ mượn cô ấy một đoạn đường, mà cô ấy một cái ngoái đầu cũng không ngoảnh lại nhìn ta . Mười câu nói của ta cũng không bằng một câu nói của hắn .Cuộc sống vô ái hay vô hận , ta sẽ để thời gian quyết định. Bỏ đi , cưỡng cầu vô ích , vạn sư tùy duyên! Sáng mai còn phải đua ngựa , ta ngủ trước , ngươi về phòng đi

-Vâng

Yên nhi bĩu môi bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại , Cố Sở Sở sau đó cũng thϊếp đi . Cố Sở Sở sáng hôm sau dậy từ rất sớm để tập tành lại một chút rồi thay y phục đi tới sân đua ngựa đã chuẩn bị từ trước . Ở đây rất rộng , còn có chướng ngại vậy trên đường , có lẽ đi một đoạn những người ở đây sẽ không thấy nàng đâu nữa cũng nên . Hắc mã là ngựa của nàng , lâu rồi không động tới nhưng có lẽ ca ca vẫn luyện tập cho nó hằng ngày nên hiện tại vẫn rất tốt . Luật đã phổ biến rất rõ ràng , có 3 đường , đua đến khi nào thấy cờ thì quay lại , ai về đầu tiên sẽ là người thắng .

Nhớ kiếp trước Cố Sở Sở muốn tham gia nhưng 3 vị công chúa kia không muốn nên nàng đành ngồi xem rồi nhìn Doãn Chí Bình thành người chiến thắng .

-Hoàng thượng giá đáo!

-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

-Miễn lễ đi!

Hôm nay đặc biệt hơn ngoài hoàng thượng , hoàng hậu và các phi tần ra còn có Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu .

-Bắt đầu đi

Có khá nhiều người bao gồm : Cố Sở Sở , Mẫn Mẫn , Thiện Ni , Thục Di , Phú Vân , Doãn Chí Bình và huynh đệ thân thiết của hắn Đới Chí Vĩ . Đường giữa rộng nhất dành cho 3 người , xui thay nàng và Doãn Chí Bình lại cùng 1 đường . Hắn có vẻ được chăm sóc rất tốt nên hiện tại đã gần như khỏe hẳn . Tiếng pháo bắn lên , cuộc đua bắt đầu .

Cố Sở Sở là con nhà lính nên tất nhiên nhanh hơn hắn một quãng . Hắn cũng không vừa , luôn cố tình đυ.ng nàng nhưng may mắn kĩ thuật của nàng tốt nên lần nào cũng né được . Mọi chuyện diễn ra cũng không quá khó khăn , bỗng sắp tới chỗ cờ thì không ngờ rằng có một cái huyệt khá sâu , ngựa phanh gấp khiến nàng ngã cái " Rầm" xuống bên dưới .Cú ngã khiến Cố Sở Sở cảm thấy cơn đau từ tay , chân và bả vai có vết thương đã lan ra khắp cơ thể , đau nhức kinh khủng . Vết thương ở tay vốn đang sắp khỏi thì bị cú ngã này làm rách toạc ra , chân thì có cảm giác như đã gãy mất rồi .

-A!Đau, đau quá!

-Có chết dưới đó cũng do ngươi tự chuốc lấy , đừng trách ta!

Nói rồi có một đống rơm trên một tấm đồng rơi xuống , che khuất đi cái huyệt sâu . Cố Sở Sở cảm thấy bản thân thật sự đã bị tuyệt đi đường sống cuối cùng mất rồi . Hắn quất ngựa quay trở lại vạch xuất phát . Không ngoài dự đoán , hắn đã dành chiến thắng . Mọi người đang chuẩn bị thưởng cho Doãn Chí Bình thì giọng của Phú Vân khiến mọi người bừng tỉnh

-Sở Sở đâu?

Sở Sở đua ngựa tốt như vậy nếu không về đầu cũng chỉ sau hắn một chút , tại sao mọi người về hết rồi vẫn chưa thấy . Sở Sở bên kia máu từ vết thương chảy ra ngày càng nhiều , mặc dù đã xé y phục để cầm máu nhưng máu vẫn không ngừng tuôn . Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên Cố Sở Sở vô lực chỉ biết nằm đó chờ chết , dần dần cũng không chịu nổi mà ngủ mất . Phú Vân mặc cho mọi người ngăn cản một mực lên ngựa đi tìm Cố Sở Sở , Mẫn Mẫn cùng chờ không nổi mà lên ngựa đi theo .

Bọn họ cùng lính tìm cả ngày trời nhưng tuyệt nhiên không có chút manh mối gì . Ngựa thì tìm thấy ở một góc gần đó nhưng nàng thì vẫn không thấy . Bỗng Mẫn Mẫn thấy một cái vòng tay , là vòng tay của Cố Sở Sở! Ngay lập tức dùng kiếm đánh bay đống rơm trước mặt lên . Quả nhiên Cố Sở Sở ở dưới , nhìn nàng thoi thóp ở dưới , bả vai không ngừng chảy máu mà lòng đau nhói không thôi

-Mau lại đây! Sở Sở ở đây!

Rất nhanh ngựa của Phú Vân và Thiện Ni đã chạy tới . Bọn họ gạt tấm đồng ra rồi gọi nàng nhưng nàng tất nhiên không có trả lời . Phú Vân đành phải dùng dây thừng trèo xuống dưới đỡ nàng lên trên . Qua khoảng 1 canh giờ mới xong việc . Nhìn Cố Sở Sở cơ thể lạnh ngắt , hơi thở yếu dần khiến Mẫn Mẫn không tránh khỏi sợ hãi .

Nàng nhanh chóng được đưa về phủ dưỡng thương , ngoài gia đình và Yên nhi thì nàng cũng không thiết gặp ai . Mẫn Mẫn cũng không có ý định làm đỉa bám đuôi nên thấy nàng không muốn gặp thì liền đáp ứng . 1 tháng dưỡng thương cũng là lúc nàng không gặp ai ngoài Yên nhi nữa . Mẫn Mẫn đối với Doãn Chí Bình ngày càng lạnh nhạt , tuyệt không có cử chỉ thân mật gì nữa . Mẫn Mẫn đứng trước cửa phòng Cố Sở Sở đã một hồi lâu nhưng vẫn chưa vào .

-A! Công chúa , sao người lại ở đây?

-Đó là gì?

-Là cháo của tiểu thư

-Đưa ta

-Dạ?

-Ta nói đưa nó cho ta

Yên nhi đành phải đưa bát chào nóng hổi cho Quách Mẫn Mẫn

"Cạch"

-Yên nhi à , ngươi mang ra ngoài đi! Lát nữa ta sẽ ăn

Người kia không ra ngoài mà còn tiến tới phía giường ngủ

-Yên nhi , ta nói là chưa ăn mà , ngươi mang ra ngoài đi

-Ăn đi!

Vừa ngước mắt lên Quách Mẫn Mẫn đã giơ thìa cháo tới miệng nàng .

-Công ... công chúa!?

-Ta nói ngươi ăn đi!

Cố Sở Sở gượng gạo ăn từng muỗng cháo mà Mẫn Mẫn đưa tới . Dù nàng không muốn ăn tiếp thì người kia cũng ép cho bằng được . Ăn cháo xong thì đến hoa quả , Mẫn Mẫn dùng tay đưa quả nho đến miệng nàng

-Công chúa , người còn bận nhiều chính sự , không cần ở đây với ... Ưm~~

"Cái quái gì!?"

Quách Mẫn Mẫn ghét nàng đến tận xương tủy đang cưỡng hôn nàng!!! Cố Sở Sở trợn tròn mắt nhìn bờ môi mình bị chiếm lấy , Mẫn Mẫn liếʍ nhẹ môi nàng rồi mới rời ra

-Ngươi không ăn , ta ăn ngươi!

Cố Sở Sở bất lực không đuổi nàng ta nữa mà ngoan ngoãn ăn tất cả những gì Mẫn Mẫn đưa tới , trong lòng không khỏi oán thán khóc ròng

"Huhuhu , một đời nằm trên của ta đây xem như hủy diệt tan tành"

______ To be continue_______

Đừng đọc chùa mà hãy Bình luận và kick sao ủng hộ đi nè!