Chương 12: Mười một câu ám thị.

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

Tập 2: Một chọi mười một

Chương 12: Mười một câu ám thị

Người dịch: Robin Lee

Nguồn: tangthuvien.vn

- Con phải đối phó Trương Thập Nhất.

- Trương Thập Nhất cực kỳ đáng sợ, quan phủ tốn mất mười hai năm, tổn thất ba mươi tám bộ khoái hạng nhất nhưng vẫn không bắt được.

- Người đầu tiên Trương Thập Nhất gϊếŧ chính là cha ruột hắn, người đầu tiên bị hắn cưỡng đoạt chính là muội muội hắn, vụ án đầu tiên hắn gây ra chính là đốt sạch ngôi làng và hương trấn nơi chôn rau cắt rốn của hắn, cướp sạch không chừa một nhà nào. Trong mười sáu năm hoành hành, vụ án nào cũng khiến người người phẫn nộ. Khi đối đầu với Trương Thập Nhất, con phải cẩn thận. Thực ra gặp phải loại người này, cẩn thận cũng bằng thừa. Nhưng con vẫn phải cẩn thận.

Gia Cát tiên sinh bất giác lại nói thêm một câu. Phải cẩn thận.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lãnh Huyết.

Bắt Trương Thập Nhất.

Nếu không bắt được thì gϊếŧ!

Chàng không tốn nhiều công sức đã tìm được Trương Thập Nhất.

Bởi lẽ con mồi không hề tháo chạy.

Trương Thập Nhất vốn dĩ không sợ hãi.

“Chúng” còn mong có người đến bắt.

Thì ra “Trương Thập Nhất” vốn dĩ không phải một người.

Mà là mười một người.

Mười một cao thủ.

Trương Nhất, Trương Nhị, Trương Tam, Trương Tứ, Trương Ngũ, Trương Lục, Trương Thất, Trương Bát, Trương Cửu, Trương Thập, Trương Thập Nhất.

Không sai, tổng cộng có mười một người!

Mỗi người sử dụng loại vũ khí khác nhau: Nhạn Sí Đao, Khoá Hổ Lam, Độc Cước Đồng Nhân, Lục Điểm Bán Côn, Tam Xoa Kích, Cao Dương Thiết Kiếm, Thiết Bản Đồng Bà, Bán Tiên Tác, Nhật Nguyệt Song Câu, Đại Tảo Đao, Cửu Tiết Tiên.

Môn phái võ công của mỗi người cũng không giống nhau.

Ngoại hình, cá tính, chiều cao, mỗi người một vẻ.

Võ công của họ giống như mười một câu nói khó phân biệt, ẩn chứa đầy ám thị, nếu nghe không hiểu thì không tài nào tiếp chiêu nổi.

Khi nhìn thấy Lãnh Huyết, cả bọn kinh ngạc như thể phát hiện ra trong giày có một con cá.

- Chỉ...một mình ngươi?

- Ha ha ha...lẽ nào lão già Gia Cát hết người rồi hay sao mà lại phái một thằng nhóc đến đây!

- Ê, oắt con tạp chủng, mày tên gì?

Trong lòng Lãnh Huyết đang thầm trách cứ một chuyện.

Sao Gia Cát tiên sinh lại không nói với chàng là bọn chúng có tận mười một người!

Đây là lần đầu tiên chàng xuất trận đối địch!

Ai ngờ địch nhân không chỉ một người, hai người, mà những mười một người!

Lần đầu tiên giáp địch, lại phải đối phó những mười một người!

Mười một kình địch, tên nào tên nấy như sài lang hổ báo!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đến khi “Trương Thập Nhất” kia buông lời giễu cợt, khinh nhờn, chàng liền cắt đứt mọi suy nghĩ vẩn vơ.

Chàng chỉ chú tâm vào một chuyện:

Làm thế nào lấy một chọi mười một!

Tức là biến mười một người thành một người!

Một hay mười một cũng đều là kẻ địch, người có bản lĩnh thực sự thì việc chi phải sợ? Kẻ địch đông hơn thì sao? Đánh một tên cũng là đánh, gϊếŧ mười tên cũng là gϊếŧ, không đánh một trăm, không gϊếŧ một ngàn thì há có thể đạt tới cảnh giới một mình chọi vạn địch nhân?

- Ta họ Lãnh.

Vì thế Lãnh Huyết trả lời như vậy.

Nói xong ba chữ này, chàng như biến thành một con ngựa đang điên cuồng vì bị người đuổi gϊếŧ, lại không thể quay đầu, chỉ có thể truy kích.

Y phục của chàng tức thì nhuốm máu.

Là máu của chàng hay máu của địch nhân?

Nhưng kiếm là kiếm của chàng: một thanh kiếm không tên, không vỏ, không tình.

Một thanh kiếm lạnh lùng.

Còn người sử kiếm thì sao?

Lãnh huyết nghênh đón đòn tấn công của “Trương Thập Nhất,” chàng xông thẳng vào nơi toả ra sát khí mạnh nhất.

Chàng lao tới tựa như đảo lộn hoàn toàn mười một câu nói mập mờ và sắp xếp lại theo ý mình. Kiếm của chàng đâm trúng yết hầu Trương Bát. Kiếm của chàng đâm trúng eo Trương Lục. Chàng trúng một đao. Chàng xoay người chém ngã Trương Tam, rồi đâm Trương Thập. Chàng trúng một côn. Chàng tung mình lao tới chém gục Trương Cửu, sau đó hoàn thủ đâm Trương Nhị ở sau lưng. Chàng bị đánh ngã. Khi đang nằm sóng soài trên đất, chàng đâm trúng thân dưới của Trương Thập Nhất. Khi xoay mình đứng dậy, lại đâm trúng mắt trái của Trương Thất. Cùng lúc khi bị Độc Cước Đồng Nhân đánh trúng vai, chàng lại đâm trúng Trương Tứ. Sau đó khi nhổ máu ra, chàng đâm trúng Trương Ngũ.

Chàng chậm rãi đứng dậy.

Đối thủ chỉ còn lại một mình Trương Nhất.

Chàng chém ngã mười người, công lực tiêu tốn thậm chí chưa bằng việc chớp mắt bốn lần. Địch nhân máu đổ lệ rơi, chính chàng cũng biến thành một huyết nhân.

Leng keng một tiếng, Nhạn Cương Đao của Trương Nhất rơi xuống. Hắn bị doạ đến nỗi mất hết cả đấu chí và sức lực.

Lần đầu tiên Lãnh Huyết chính thức ra trận là trận đấu một chọi mười một.

Chàng không khách khí, không do dự, đánh bại mười một đối thủ.

- Thất Thất Đầu còn đáng sợ hơn Trương Thập Nhất.

- Ta không nói với con Trương Thập Nhất có mười một người vì muốn con hiểu một điều, không phải lần nào cũng có người thông báo cặn kẽ cho con về chân tướng của địch, hơn nữa cho dù có thì những gì con biết cũng chưa chắc đã là tin chính xác. Nếu muốn hiểu rõ thực lực của địch, con phải tốn thời gian, công sức đi nghe ngóng, hoặc phải đích thân trà trộn để theo dõi. Nếu không hiểu tường tận về đối phương thì chỉ còn cách làm bản thân mình mạnh lên.

- Có điều Thất Thất Đầu là kẻ có thực lực. Trương Thập Nhất có mười một huynh đệ, gộp lại võ công rất cao, tách ra thì chưa chắc. Chúng đột nhiên bị con công tới phân tán đội ngũ, từng người từng người bị đánh gục. Thất Thất Đầu lại khác. Một mình hắn mạnh hơn mười một người Trương Thập Nhất cộng lại. Ta có thể bỏ qua không nói với con về lộ số võ công của Trương Thập Nhất nhưng lần này không thể không cho con biết trước: Thất Thất Đầu có bảy tuyệt chiêu khác nhau, mỗi tuyệt chiêu lại có thể thi triển bằng bảy loại thủ pháp không đồng dạng, loại sau độc hơn loại trước, dạng này khó phòng hơn dạng kia.

- Tính đến nay, Thất Thất Đầu đã cưỡиɠ ɠiαи và sát hại mười ba thiếu nữ, chưa kể những nạn nhân chúng ta chưa tra được.

- Nếu không gϊếŧ được Thất Thất Đầu, con không cần miễn cưỡng.

Câu cuối cùng cho thấy Gia Cát tiên sinh lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Huyết.

Đây là nhiệm vụ thứ hai của chàng.

Cũng là “đại địch” thứ “hai” chàng phải đối phó.

Chàng tìm thấy Thất Thất Đầu rất nhanh, quá trình tìm kiếm không vất vả.

Đó là nhờ bản năng và bản lĩnh thiên bẩm của dã thú, có thể đánh hơi được con mồi đang ở đâu.

Chàng tìm thấy Thất Thất Đầu dưới một cây đào trĩu quả.

Chàng không ngờ nổi Thất Thất Đầu lại là một người như thế!

Tay, chân, dáng người, giọng nói, khuôn mặt đều như một đứa bé, có điều trên mặt đầy nếp nhăn chằng chịt như gân lá khô!

Trái lại, Thất Thất Đầu rất tò mò khi thấy chàng.

- Chính ngươi đã giải quyết đám Trương Thập Nhất à?

Lãnh Huyết gật đầu.

- Chính ngươi một mình đả bại mười một người nhà Trương Gia?

Lãnh Huyết im lặng quan sát hăn, ánh mắt chàng như muốn nói “kẻ tiếp theo là ngươi.”

Thất Thất Đầu một lần nữa nhìn chàng từ đầu đến chân.

Hắn nhìn từ cái đầu, khuôn mặt, lại nhìn xuống thanh kiếm không vỏ giắt bên hông. Sau đó hắn chép miệng:

- Đang tiếc, kiếm của ngươi quá sai!

Lãnh Huyết đáp:

- Kiếm không phân tốt xấu, miễn sao gϊếŧ được kẻ địch là kiếm tốt.

Thất Thất Đầu nhướng bên lông mày chỉ mọc một nửa:

- Hử? Thế tuyệt chiêu của ngươi là gì?

Lãnh Huyết đáp:

- Không có. Miễn sao đánh bại được kẻ địch, đó chính là tuyệt chiêu.

- Ngươi không có.

Khi cười, Thất Thất Đầu để lộ hàm răng đen xì.

- Ta có.

Sau đó hắn nhìn lên trên.

Trên đầu là trời xanh, nhưng bị che khuất.

Bởi vì cây đào kia cành lá sum sê, quả sai lúc lỉu, e phải đến hàng ngàn quả.

Thất Thất Đầu nói:

- Ngươi có biết trên cây có bao nhiêu quả không?

Lãnh Huyết lắc đầu:

- Một ngàn năm trăm sáu mươi mốt quả.

Thất Thất Đầu lại lộ ra hàm răng đen sì.

- Ngươi có biết có bao nhiêu quả chín hẳn rồi không?

Lãnh Huyết nhìn hắn.

Từ lúc Thất Thất Đầu mở miệng huyên thuyên về đào, chàng luôn chú mục nhìn hắn, không hề nhìn cây.

- Một quả.

Giọng Thất Thất Đầu đầy thoả mãn.

- Chỉ còn một quả thôi.

Sau đó hắn lại nói:

- Một quả là đủ rồi. Ta chỉ muốn ăn một quả này, số còn lại chẳng liên quan gì đến ta.

Hắn bước tới, dùng hai cánh tay ngắn tũn vụng về ôm lấy thân cây.

Cây không động.

Lá không rung.

Quả sai lúc lỉu trên cành không rơi xuống.

Chỉ nghe một tiếng “bộp” rất khẽ, một quả đào chín rơi lọt thỏm trong lòng Thất Thất Đầu.

Hắn cười khanh khách.

Y như một đứa trẻ.

Một đứa trẻ mặt mày nhăn nhúm.

Rồi hắn đánh chén quả đào một cách ngon lành, mỗi miếng cắn phát ra tiếng rôm rốp nhịp nhàng.

Lãnh Huyết để ý có hai sự lạ.

Thứ nhất, cây đào sai trĩu quả (phải đến hàng nghìn) chỉ chốc lát đã khô héo như bị hút hết nước.

Thứ hai, mỗi khi Thất Thất Đầu ăn một miếng, trên người như mọc thêm một lạng thịt, lạng thịt mới mọc ra đó vừa rắn rỏi vừa mạnh mẽ, đồng thời các nếp nhăn trên mặt hắn cũng nhanh chóng biến mất.

Ăn xong quả đào, Thất Thất Đầu vỗ vỗ tay, ra vẻ vô cùng mãn nguyện nói:

- Chắc hẳn ngươi đã nghe nói rồi nhỉ? Ta có bảy loại tuyệt kỹ, nhưng ta cần có nguyên khí, mỗi lần ăn một thứ là có thể sử dụng loại tuyệt kỹ đó. Ta không kén ăn, ngay cả sỏi đá ta cũng chén ngon lành không kém.

Đột nhiên hắn nhặt một hòn đá lên, cắn một miêng to.

Nhưng ngay lúc hắn đang gặm đá, Lãnh Huyết lập tức xuất thủ. Xuất chiêu. Xuất kiếm!

Một kiếm của chàng đâm tới.

Không nhắm vào Thất Thất Đầu.

Mà nhắm vào cây đào.

Kiếm đâm trúng cây đào.

Kiếm rời khỏi tay.

Cây đào run rẩy đổ gục.

Cây đào từ từ đổ xuống ngay chỗ Thất Thất Đầu đang đứng.

Thất Thất Đầu dùng thiên chưởng vạn thủ đẩy thân cây ra, thanh kiếm cắm vào bên hông phải của hắn, ngập lút đến cán!

Thất Thất Đầu kinh ngạc.

- Ngươi...

Thần tình của Lãnh Huyết lúc này giống như một văn sĩ vừa hoàn thành xong tác phẩm mới nhất, ung dung đặt bút xuống. Chàng nhìn thanh kiếm cắm trên thân phải của Thất Thất Đầu.

- Ta không nhẫn nại được đâu. Ngươi có bảy loại tuyệt kỹ, còn ta chỉ có một - xuất kiếm nhanh đến mức khiến ngươi không kịp dùng bất cứ tuyệt kỹ nào.