Chương 14: Mỹ lệ là nàng

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

Tập 3: Một người gây chuyện, tám người gánh vác

Chương 14: Mỹ lệ là nàng

Người dịch: Robin Lee

Nguồn: tangthuvien.vn

Dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, Lãnh Huyết đang gặm bánh bao bên đường.

Mặt trời ban trưa nóng đến nỗi con chó của một nhà nông ngồi thè lưỡi. Có khi vì thè lưỡi quá dài, nó sợ cái lưỡi lấm tấm loang lổ bị rơi ra mất nên “tắc” một cái, cuốn lưỡi trở về khe hở lồi lõm giữa hai hàm răng.

Lãnh Huyết lớn lên ở nơi hoang dã nên đặc biệt hứng thú với chim muông, dã thú.

Vì thế chàng không chú ý đến một nữ tử.

Nữ tử đó rất xinh đẹp.

Giữa một tốp nông phụ đang cấy lúa, nàng ta đặc biệt xinh đẹp, thậm chí cho dù đứng ở chốn kinh thành hoa lệ nơi trăm hoa đua nhau khoe sắc, nàng ta vẫn toả ra một vẻ đẹp không lẫn vào đâu được.

Bên cánh đồng có một hồ cá, đường đi chằng chịt, khung cảnh rất đẹp.

Nữ tử đột nhiên ném bó mạ trên tay xuống, sau đó lấy lưỡi câu nhỏ vốn dùng để cấy mạ, rạch một đường lên cổ tay phải chỗ yếu nược, máu tức thì tuôn ra, chảy một mạch xuống bùn, khi chúng bạn xung quanh nhận ra ý đồ của nàng, kinh hãi thét lên, thì nàng ta đã gục ngã, chỉ còn lại những tiếng ú ớ khe khẽ và bong bóng nổi dày đặc trong vũng bùn.

Giữa thanh thiên bạch nhật lại xảy ra chuyện quỉ dị như vậy.

Lãnh Huyết một thân đẫm mồ hôi, cảm giác kinh hoàng.

Càng đến gần địa bàn của Kinh Bố Đại tướng quân, càng gặp nhiều chuyện lạ!

Lãnh Huyết chú ý tới một điểm: máu của mỹ phụ kia từng đường từng đường trôi nổi, dường như chưa chịu dung hoà làm một với nước trong ruộng.

Khi nông phụ được vớt lên, hình dạng biến đổi hoàn toàn.

Cắt cổ tay, cố ý trầm mình, đây rõ ràng là muốn tìm chết.

Rốt cuộc điều gì khiến nàng ta hạ quyết tâm lớn như vậy?

Những người có mặt ở hiện trường đang tìm cách cứu sống nàng ta, chợt phát hiện ra người chết đang mang thai.

Ai nấy thần sắc bối rối hệt như gặp phải ma, đυ.ng phải quỷ.

Nhờ thính giác nhạy bén hơn người, Lãnh Huyết nghe được những lời xì xào:

- ...Sao mà A Ngọc lại to gan thế cơ chứ? Cô ấy...(đoạn sau nói quá nhỏ, không nghe rõ)

- ...Ai da, tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!

- ...Là ai gây ra...cô ấy bị nhìn trúng rồi...đứa bé này cũng thật tội nghiệp...

Không bao lâu sau, một nông phu lực lưỡng cao lớn tất tả chạy tới, quỳ xuống trước thi thể người phụ nữ, khóc rống lên như chó tru, nghe phảng phất trong tiếng khóc còn ẩn chứa nhiều oan tình không khóc ra được.

Lãnh Huyết bất giác tiến lên phía trước, cất tiếng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không ai đáp lại.

Mọi người đánh giá chàng bằng cặp mắt nghi ngờ.

Lãnh Huyết không biết họ đang nhìn mình, chàng hỏi lại:

- Vì sao người phụ nữ này lại tự vẫn?

Người xung quanh nhìn chàng với ánh mắt thù địch.

Ngay cả tiếng khóc cũng im bặt.

Dường như ở nơi này, khóc lóc là tội không thể tha thứ, cho dù muốn tưởng nhớ người xấu số cũng không được để ai biết.

Lãnh Huyết lại hỏi:

- Ta là bộ đầu, ta muốn biết...

Chàng không nói thân phận còn đỡ, vừa nói khỏi miệng, ai nấy ba chân bốn cẳng chạy mất tiêu.

Có người chân thì chạy, mặt trắng bệch như người chết, như đại hoạ giáng xuống đầu.

Có người tương đối to gan, vừa cuống cuồng chạy vừa phun nước bọt, dường như đang mắng mỏ tổ tông nhà ai.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lãnh Huyết bối rối chặn một người lại, hỏi thẳng anh ta:

- Mấy người đã làm gì?

- Không có.

Người nông dân này mặt đen mũi tròn, kinh hãi tột độ, tay không ngừng run rẩy, lắc đầu lia lịa.

- Tôi chẳng làm gì hết.

Lãnh Huyết thấy ông ta sợ hãi, cũng không nỡ doạ nạt, chỉ hỏi:

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

- Không có, không có gì cả.

- Chắc chắn đã xảy ra chuyện bất thường.

- Chuyện gì? Không có, không có mà.

- Thế người vừa nãy thì sao?

Lãnh Huyết nghe ra điểm đáng ngờ.

- Hay là ở đây có người nào đó không bình thường?

- Người...

Nông dân lắp bắp:

- Người...

- Mau nói đi!

Lãnh Huyết quát lên.

- Đừng sợ, đã có ta ở đây!

- Tôi nói, tôi nói.

Nông dân khổ sở nói:

- Chính...chính là cậu...

- Hả?

Lãnh Huyết nghẹn lời.

- Nói vớ vẩn gì vậy?

- Còn...còn có...

Nông dân sợ thanh niên trước mặt bất thình lình nổi nóng, vội vã tiếp lời:

- Còn có...một người nữa...

Lãnh Huyết:

- Ai?

Nông dân chỉ tay:

- Cô ta.

Lãnh Huyết đột ngột quay đầu, động tác vô cùng gấp gáp, đúng lúc ngửi thấy một mùi hương, đầu mũi lập tức đυ.ng phải mũi của người đứng sau lưng, ngực cũng đυ.ng phải ngực người đó.

Lãnh Huyết giật nảy mình.

Người kia cũng giật mình không kém.

Lãnh Huyết lùi về phía sau một bước dài.

Người kia cũng giật mình lùi lại.

Khi trấn tĩnh nhìn lại, Lãnh Huyết mặt đỏ tai hồng, trống ngực đánh thình thịch liên hồi, bởi lẽ người chàng vừa đυ.ng phải là một nữ tử.

Người kia sau khi định thần lại cũng đỏ mặt tía tai, vẻ giận dữ tràn ngập trên đôi má hồng.

Vì nàng là một nữ tử.

Nàng là một thiếu nữ.

Một thiếu nữ xinh đẹp.

Trong trẻo, xinh xắn, mềm mại, như toả sáng.

Dường như hết thảy những gì đẹp đẽ, tươi sáng trên đời đều gắn kết sâu sắc với nàng, và nàng chính là thiếu nữ bước ra từ ánh hào quang của vầng trăng lộng lẫy, vầng mặt trời mĩ lệ.

Lãnh Huyết không sợ trời, không sợ đất.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp rạng ngời kia, chàng sợ hết hồn hết vía.

(Chàng tự thấy mình sao mà ngu ngốc, lỗ mãng, mạo phạm đến vậy, tay chân lúng túng dư thừa không biết để đâu cho phải.)

Cho nên chàng chỉ còn cách lùi ra xa.

- Này!

Giọng nàng rất giận dữ.

- Tên dã nhân này, va vào người khác còn không biết đường xin lỗi một tiếng, đúng là vô lễ.

Lãnh Huyết muốn xin lỗi.

Nhưng lời không thoát ra được.

Có một kiểu người lúc nào cũng dễ dàng nói ra những câu như “xin lỗi,” “cảm ơn,” “tôi được nhường thôi,” “quá khen, quá khen,” “đều nhờ có anh,” “may mà có cô...” Lời nói ra tự nhiên như chớp mắt.

Nhưng có một kiểu người tương phản hoàn toàn, muốn họ nói ra mấy câu thông dụng mà sáo rỗng này e còn khó hơn lên trời.

- Ê, này!

Nàng cất tiếng gọi.

Thanh âm ngày một cao, ngày một gấp, nhưng Lãnh Huyết càng nghe càng thấy dễ chịu.

Chàng muốn dừng lại.

Nhưng chàng không biết dừng lại rồi thì sau đó phải làm gì.

Nên làm thế nào bây giờ.

Do vậy chàng đành bước chân lên con đường “ngàn dặm núi non mình ta một cõi, không dây dưa đến ai mà thật ra cũng không ai muốn dây dưa với ta.”

Đi mãi, đi rất rất rất xa, xa lắm rồi, Lãnh Huyết nhìn thấy chim chóc bay sượt qua tán cây rừng, thấy những đám mây không hình thù lững lờ trôi, thấy hoa mọc bên vách núi, một con rết có màu sắc tuyệt đẹp, một con chuồn chuồn đỏ rực bay trong không trung, chàng thấy mọi vật sao mà đẹp đến thế, khiến chàng lại nhớ đến nữ tử kia.

Dường như nàng chính là mỹ lệ.

Mỹ lệ chính là nàng.

Cùng lúc đó, mỹ nhân đang đi khắp nơi tra hỏi một vài người trong làng:

- Mấy ngày nay có người nào khả nghi lảng vảng quanh đây không?

Hỏi mãi nửa ngày, dân làng đành đáp: “Có.”

- Ai?

Mắt nàng sáng lên, tựa như phóng điện.

- Một thanh niên, bên hông đeo thanh kiếm không vỏ.

- Quả nhiên chính là hắn.

Thiếu nữ tự lẩm bẩm với chính mình bằng một khẩu khí hoàn toàn không ăn nhập gì với ngoại hình của nàng.