Chương 2: Vách núi cử động

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu

Chương 2: Vách núi cử động

Người dịch: Robin Lee

Nguồn: tangthuvien.vn

Chữ “gϊếŧ” vừa ra khỏi miệng, Cái Hổ Lam tức thì tung mình nhảy lên.

Hắn không dám ham chiến.

Hắn chỉ có thể xông tới.

Hắn không còn đường lui nào khác.

Trong số các cao thủ bên cạnh Kinh Bố Đại tướng quân, trừ bản thân Đại tướng quân và ái tướng “Tiểu Hàn Thâu” Tiêu Kiếm Tăng, về mặt khinh công không ai qua được hắn. Hắn phi thân chuyển mình, toàn thân co rút gần như đầu và chân tiếp giáp, ôm chặt đứa bé trước bụng, hắn không nhắm về phía trước, không lui về phía sau, không xoay trái phải mà như một tinh cầu lăn thẳng vào trong đám cháy.

Lửa cháy phừng phừng.

Tử địa hoá sinh cơ.

Đi theo Kinh Bố Đại tướng quân nhiều năm, Cái Hổ Lam biết rõ cách tìm đường thoát thân khi ở giữa ranh giới sống chết.

Xông vào đám cháy như vậy, hầu như toàn thân hắn đều bắt lửa, trừ phía trước.

Nhưng hắn vẫn vui mừng.

Hắn đã cắt đuôi được Đường Đại Tông, kẻ đuổi theo hắn vào đám cháy. Lửa trên người hắn vẫn chưa dập hết, đột nhiên bên tai có tiếng động.

“Lên!”

Hắn nghe thấy kiếm phong, ngay khi cảm thấy mũi kiếm tiến lại gần, trước ngực đã trúng một kiếm.

Một thanh kiếm nhỏ.

Tiểu kiếm.

Lưỡi kiếm xinh đẹp, nhỏ nhắn, dài đúng ba thốn ba phân.

“Lão Lý Phi Kiếm”!

Cái Hổ Lam gầm lên một tiếng, mang theo những vụn lửa, bảy chỗ bị cháy trên y phục, lưng cõng vết thương nặng do 127 mũi châm, gắt gao ôm chặt đứa bé sơ sinh chưa rõ sống chết, dùng hết sức bình sinh, toàn lực thi triển tuyệt thế khinh công, dựa vào dũng khí như sấm sét, tốc độ như điện xẹt, dốc toàn lực tiến lên như gió cuốn, dường như đó là chút sức mạnh sinh tồn cuối cùng còn sót lại nhưng đủ sức gϊếŧ kẻ sống, hồi sinh kẻ chết, chút lương tri, đạo nghĩa cuối cùng có thể hoá thành vạn mặt trời từ những đốm sáng nho nhỏ, thậm chí bùng cháy mãnh liệt hơn ngọn lừa khi nãy.

Hắn chạy một hơi đến “đường cùng.”

Đường Đại Tông và Lý Các Hạ vẫn theo sát không tha.

Chúng không dám để mất dấu Cái Hổ Lam, bằng không còn mặt mũi nào về gặp tướng quân.

Chúng tuyệt đối không theo kịp khinh công của Cái Hổ Lam, nhưng hắn đã bị trọng thương, không tài nào cắt đuôi được chúng.

Từ trên núi chạy đến bờ vực.

Gió thổi mạnh như tát thẳng vào mặt.

Mặt trăng thật gần.

Ánh trăng bàng bạc thê lương như một chiếc màn thầu cứng ngắc.

Cái Hổ Lam kinh hoàng nhận ra.

Không còn đường để chạy nữa.

Cùng đường rồi.

Vách đá trước mặt sao mà giống chân trời đến vậy.

Cái Hổ Lam gấp gáp chạy trốn, hắn cảm thấy hình như vách núi cử động.

Ngay cả Lý Các Hạ và Đường Đại Tông điên cuồng truy đuổi, trong một khắc thất thần bỗng sinh ảo giác: Vách núi kia quả thật biết cử động, nghênh đón bọn chúng, tựa như mời chào chúng đến với cơn thịnh nộ của thần linh.

Cảm giác quỷ dị trong những lúc như thế này khiến cho hai đại sát thủ muốn ngừng việc truy tung.

Nhưng Kinh Bố Đại tướng quân quân lệnh như núi, so với vách đá im lìm kia còn đáng sợ hơn, không thể kháng cự. Nếu đêm nay không gϊếŧ được Cái Hổ Lam và đứa trẻ trong lòng hắn, chỉ e cả đời này chúng đành chôn chân tại đây.

Khi chúng truy sát con mồi, dường như có một thế lực vô hình nào đó cũng đồng thời truy sát chúng.

Lúc này Cái Hổ Lam đã đến sát bờ vực. Hắn đã đến đường cùng, không còn nơi nào khác để đi nữa.

Hắn đột ngột dừng lại, mạnh mẽ quay đầu, vừa kịp nghênh đón một đạo kiếm quang.

Cái Hổ Lam không kịp tránh, không kịp nấp, kiếm đâm vào ngực, hắn không thấy đau, cũng không cảm nhận được vết thương, chỉ thấy đứa trẻ trong lòng chấn động, lẽ nào nó bị đâm trúng rồi?

Cái Hổ Lam nhìn xuống, nương theo ánh trăng, đứa trẻ nhắm chặt hai mắt, trông như một pho tượng Phật thu nhỏ đầy bi phẫn.

Cái Hổ Lam chỉ còn biết ngẩng đầu thở dài.

Vách núi kia như một cơn ác mộng không bao giờ vượt qua nổi.

Lý Các Hạ và Đường Đại Tông từng bước từng bước tiến lại gần hắn và đứa bé trong lòng hắn. Cái Hổ Lam chợt nghĩ: Hẳn giờ này Tướng quân phu nhân và các đường chủ đã phát giác toàn gia Tổng đường gặp phải kiếp nạn? Liệu họ có biết trên đời có một đại tướng quân gϊếŧ địch vô số nhưng gϊếŧ bằng hữu còn nhiều hơn, giờ đang trốn trong chăn ấm nệm êm cười thầm?

Sau khi Tướng quân phu nhân Tống Hồng Nam phát hiện toàn gia Tổng đường chết thảm, bà khóc lóc thương tâm hơn bất kỳ ai, giống như một đoá hoa gãy rụng, ngất lên ngất xuống, không màng ăn uống, ốm liệt giường suốt hai tháng mới hồi lại chút huyết sắc, nhưng vẫn ôm con cả ngày giấu mình trong phòng, mặt ủ mày chau, không nở nụ cười.

Điều này càng khiến cho Kinh Bố Đại tướng quân có lý do danh chính ngôn thuận giương cao lá cờ chính nghĩa, dựa vào sự phẫn nộ, bất bình sôi sục, kêu gọi ngũ đại phân đường của Đại Liên Minh gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, bày tỏ sự phẫn nộ và tuyên bố quét sạch Cửu Liên Minh, báo mối huyết hải thâm thù diệt môn cho toàn gia Tổng minh chủ.

Đêm hôm đó, khi sắc trời lộ ánh bình minh, Lý Các Hạ và Đường Đại Tông hối hả chạy về Thiên Triều Sơn Trang cấp báo với Kinh Bố Đại tướng quân:

- Đại tướng quân đoán không lầm, tên phản đồ Cái Hổ Lam muốn cứu đứa con trai út của Lãnh Hối Thiện là Lãnh Lăng Khí.

Kinh Bố Đại tướng quân hoàn toàn không dao động.

- Ừ?

- Nhưng bọn thuộc hạ đã gϊếŧ chúng rồi ạ.

- Đứa bé thì sao?

Kinh Bố Đại tướng quân đột ngột đổi giọng hiền từ.

- Gϊếŧ rồi ạ.

Kinh Bố Đại tướng quân chợt sa sầm sắc mặt.

- Các ngươi quả thật nhẫn tâm!

Đường Đại Tông và Lý Các Hạ sắc mặt đại biến, nhất thời không biết phải làm sao.

- Có điều đây mới là phong thái của người làm đại sự.

Cuối cùng sắc mặt Kinh Bố Đại tướng quân đã hoà hoãn lại, giống như đang nhìn hai con ngựa tốt trong trang trại.

- Ta muốn dùng chính là loại người như vậy.

Hai kẻ Đường, Lý nghe câu này, có cảm giác như tiền đồ dát đầy hoàng kim đang trải rộng trước mặt chúng.