Chương 1.1: Ngươi điên rồi

Ma Tôn Kỳ Lam đã chết.

Tin tức làm lòng người sảng khoái này, truyền từ Vân Lam rồi sau đó ngày hôm sau đã truyền ra khắp toàn bộ giới Tu chân.

Các môn phái Tu chân đều đang nói chuyện say sưa, hận không thể khua chiêng gõ trống nói ba ngày ba đêm.

“Tiên Tôn Vân Khâm quả nhiên lợi hại, chỉ với một chiêu mà đã áp chế được ma đầu kia.”

Một người bên cạnh cũng tấm tắc khen: “Đúng vậy, Tiên Tôn Vân Khâm cũng là đại nghĩa diệt thân, Kỳ Lam dùng một tay thôi mà đã đánh hắn đến nát nhừ, ban đầu cũng là thiên tài giới Tu chân có mỹ danh truyền xa, còn là huynh đệ cùng sư phụ với Tiên Tôn Vân Khâm, nhìn xem hiện tại, chết rồi mà tro cốt cũng không còn.”

……

Trong động phủ của phái Vạn Tuyết, động phủ lạnh cứng luôn đơn giản nay được trải lên thảm lông thật dày, đồ vật tinh mỹ cũng được bày biện chỉnh tề, mấy chục viên dạ minh châu phát ra ánh sáng ôn hòa sáng ngời.

Nhưng hấp dẫn nhất chính là, người đang nằm trên giường, bị tay chân tinh tế bị xiềng xích vây khốn.

Ma lực của cậu không còn nhiều mấy, linh mạch gân cốt trên thân thể tất cả cũng đều bị phá hư hầu như không còn nữa, không có cách nào chữa trị, cậu nhắm lại hai mắt, như đang hôn mê cũng không thể an ổn được, mặt mày xinh đẹp kiều diễm bị thống khổ xâm nhiễm tạo ra dụ hoặc nhu nhược đáng thương.

Lúc này cấm chế trên động phủ được mở ra, trích tiên bạch y phiêu lãng chậm rãi đi đến.

Hắn đi đến bên người Kỳ Lam thì dừng lại, ngồi ở mép giường ôn nhu sủng ái sửa sang lại sợi tóc rơi rụng ở bên má: “Lam Lam, sư huynh vừa mới có việc nên phải rời đi, ngươi không được tức giận nha.”

Dứt lời, hắn dường như không khống chế được vui sướиɠ trong lòng, môi hôn không ngừng lên môi tái nhợt của Kỳ Lam, hắn thấp giọng nỉ non: “Là của ta, cuối cùng cũng là của ta.”

……

Kỳ Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại, thân thể đau đớn làm đại não cậu cũng như bị châm trát đến khó nhịn, cậu chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Nam nhân đang ôm cậu đã phát hiện cậu tỉnh, trìu mến khẽ vuốt lưng cậu, Kỳ Lam gian nan chớp chớp mắt, chờ tầm nhìn hoàn toàn rõ ràng, đồng tử nháy mắt co rút lại.

Cậu muốn dùng tay đẩy ra, lại phát hiện đôi tay đã không có một chút tri giác, đơn giản nâng lên cũng không thể làm được.

Cậu hiện tại như là động vật bị nhổ xuống răng nanh, cắt đi móng tay, dù biểu hiện kháng cự mãnh liệt, cũng không có tác dụng gì.

Ngay cả ma khí trong thân thể còn sót lại cũng đang tan đi, cậu rất nhanh sẽ phải hoàn toàn biến thành một phế nhân vô dụng.

Vân Khâm đối với động tác kháng cự nhỏ của cậu không để bụng, thậm chí đôi mắt chất chứa yêu thích nhìn động tác nhỏ muốn đẩy ra của cậu, một bên cầm lấy linh lộ mình đã sớm chuẩn bị tốt ngậm một cái, nắm cằm Kỳ Lam muốn đút vào trong miệng cậu.

Kỳ Lam không có chút sức lực nào để kháng cự, ngay cả miệng cũng bị tay Vân Khâm nhéo không cách nào khép lại, chỉ có thể tùy ý để đầu lưỡi đối phương ở trong miệng mình quấy loạn, dính nhớp không tha.

Kỳ Lam bị động tác hắn kí©h thí©ɧ trào ra nước mắt sinh lý, đôi mắt diễm lệ đào hoa giăng đầy sương mù mênh mông, hơn nữa lệ chí trên khóe mắt, thê lương diễm lệ làm người khác muốn hung hăng chà đạp.

Vân Khâm thương tiếc liếʍ láp lệ chí trên khóe mắt cậu, cường ngạnh đút xong một lọ linh lộ.

Mắt Kỳ Lam đỏ ngầu, oán hận muốn dùng tay chà lau môi cũng làm không được, chỉ có thể đề phòng nhìn Vân Khâm: “Ngươi đưa ta tới nơi này để làm cái gì?”

Vân Khâm như là hoàn toàn không nhìn thấy cậu kinh sợ chán ghét, sủng nịch hôn khóe mắt cậu, lời nói nói ra lại làm tâm Kỳ Lam hoàn toàn lạnh.

“Lam Lam, tất cả mọi người đều biết ngươi đã chết rồi, ngươi là người của ta, ta đã chuẩn bị thật nhiều đồ vật để trang trí nơi này, ngươi thích không?”

Kỳ Lam kinh sợ nhìn hắn cười ôn nhu như nước, muốn cách hắn xa một chút: “Vân Khâm, ngươi điên rồi.”

“Ta đã sớm điên vì ngươi rồi, ngươi không biết sao?”