Chương 28: Andrew Dawkwe

Sự ngộ nhận của tư duy dựa trên tính chuẩn mực, phương thức tư duy cố định và nhận thức.

Có 16 hành khách trên một chiếc xe buýt, vậy có bao nhiêu chỗ ngồi?

Những người bình thường sẽ nghĩ chỉ có 16 chỗ.

Nhưng Đỗ Duy cho rằng có tới 17 chỗ.

Ghế lái cũng nên được tính, dù ở một khía cạnh nào đó, đây là một BUG.

Trong xe buýt, Đỗ Duy rút con dao găm thánh giá màu bạc ra và đâm mạnh vào cửa kính cách ly.

Âm thanh loảng xoảng vang lên, mảnh thủy tinh rơi vỡ khắp sàn.

Đưa tay vào, đẩy chốt cửa kính cách ly của ghế lái ra. Sau đó Đỗ Duy nắm lấy đôi tay của tài xế.

Chạm vào.... trống rỗng.

Như thể nắm phải một cái túi da, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến, khiến cho Đỗ Duy lần đầu cảm thấy kinh sợ.

Hắn cứ tưởng đó là một cái xác, nhưng không ngờ đó chỉ là một túi da.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Đỗ Duy đã đột ngột lôi tài xế ra khỏi ghế lái. Tiện tay quăng trên mặt đất, ngoại trừ quần áo ra, chỉ còn lại một lớp da mềm oặt mỏng lét.

Sau đó, hắn bèn ngồi vào ghế lái xe, đặt tay lên vô lăng và nhấn nút đóng cửa.

Bây giờ Đỗ Duy đang đóng vai một tài xế.

Cạch!...

Cửa trước ngay lập tức đóng lại.

Trong xe, người phụ nữ quấn đầy băng lên xe cuối cùng, vẫn đứng yên nhìn Đỗ Duy một lúc rồi mới quay người đi về phía sau xe.

Lúc này, chỗ ngồi của Đỗ Duy đã bị người đàn ông cao lớn quấn băng trên đầu và lòng bàn tay chiếm lấy.

Nữ hành khách cuối cùng với cái gương mặt vô hồn, bước đến trước mặt Linda, đưa tay ra và đặt lên đầu cô ấy.

Răng rắc...

Đỗ Duy nhìn thấy qua gương chiếu hậu của xe buýt, đầu của Linda đã bị lấy xuống. Điều kỳ lạ là vết thương không hề chảy máu, càng không xảy ra tình huống máu phụt ra như suối.

Đỗ Duy thu hồi ánh mắt, không còn để ý tới chuyện đó nữa, lúc này xe buýt đã chậm rãi khởi hành hướng đến điểm dừng tiếp theo.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, khi hắn ngồi ở vị trí lái xe, trạng thái Quỷ Nhãn dần dần biến mất.

Mặc dù không biết nguyên lý của hiện tượng này, nhưng dù sao đó cũng là một tin tốt.

...

11:21, nửa đêm.

Xe buýt giảm tốc độ và dừng lại.

Lần này, những hành khách cầm ô màu đen lần lượt bước ra khỏi xe.

Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm.

Hắn liếc qua kính chiếu hậu, quan sát chỗ mà hắn và Linda ngồi lúc ban đầu. Hai kẻ quấn đầy băng vải bị nghi ngờ là ác linh không hề có ý định xuống xe.

"Có vẻ phải đợi thêm một lúc nữa, hoặc lần sau."

Đỗ Duy tự nhủ: cơ hội rời đi đã đến.

Thực ra, hiện giờ dù chỉ một giây hắn cũng chẳng muốn chờ thê. Nếu không vì từ khi ngồi lên ghế lái, trạng thái Quỷ Nhãn tự động biến mất, hơn nữa mơ hồ có một loại cảm giác an toàn, thì lúc này hắn đã đập bể chiếc gương.

Ngồi trên ghế lái xe buýt, Đỗ Duy không dám thả lỏng, luôn giữ vững tinh thần, đề phòng nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Trong túi xách của hắn vẫn còn rất nhiều thứ để có thể ứng phó với những tình huống nguy cấp.

Đột nhiên...

Đỗ Duy vô tình nhìn thấy dưới lớp da người trên mặt đất, nói chính xác là nửa cây thánh giá lộ ra trong túi áo trước ngực của tài xế.

Bề mặt đã gỉ sét, nhưng có thể thấy mờ nhạt những bức phù điêu tinh xảo nguyên bản — một số loại chữ khắc và hoa văn thiên thần xuất xứ từ giáo hội.

Đây là……

Đỗ Duy cau mày nhìn con dao găm thánh giá màu bạc đang cầm trong tay phải, chữ khắc và hoa văn trên bề mặt về cơ bản là giống nhau.

"Là đồ của giáo hội."

Đỗ Duy mơ hồ có một dự cảm xấu, suy nghĩ một lúc, rồi cúi người kéo bộ quần áo của tài xế lên.

Ngoài cây thánh giá đã gỉ sét, Đỗ Duy còn lôi ra một quyển sổ nhỏ.

Trang đầu tiên ghi:

[Tên: Andrew Dawkwe]

[Ngày sinh: 09 tháng 11 năm 1856]

[Ngày vào giáo hội: 14 tháng 10 năm 1871]

【Trách nhiệm: Đuổi quỷ】


Trang thứ hai ghi:

[Được Giám mục Matthew phân đến tiểu bang Jedkla vào năm 1873, giải quyết 14 sự kiện ác linh vào năm 1882, được giáo hội trao tặng huân chương Kiên Cường]

[Năm 1883, bởi vì hiện tượng Quỷ Nhãn trở nên trầm trọng, xuất hiện trạng thái ác linh hoá. Sau vài năm được giáo hội làm lễ rửa tội, những nguy hiểm tiềm ẩn đã bị loại bỏ, nhưng cũng mất đi năng lực Quỷ Nhãn, chỉ đành đến Yard để làm giám mục.]

[Sự kiện ác linh xảy ra ở Yard vào năm 1885. Dưới ảnh hưởng của ác linh, Andrew Dawkwe một lần nữa bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn. Do thanh tẩy thất bại, anh ta bị đưa vào Hunter vào tháng 8 cùng năm.]


Thời điểm nhìn thấy điều này, Đỗ Duy không khỏi ngạc nhiên.

Hai trang đầu của quyển sổ này nói về cuộc đời của Andrew Dawkwe, nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin bí mật.

Chẳng hạn như giai đoạn thứ ba của quá trình ác linh hóa và Quỷ Nhãn trong trang thứ hai.

Trong đoạn tin tức này, dùng cụm từ lần nữa, cùng với quá trình ác linh hoá, là ý nói giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn có mối quan hệ nhất định với quá trinh ác linh hóa.

Hơn nữa, Đỗ Duy cũng nhận thấy rằng khi Andrew Dawkwe bước vào giai đoạn thứ ba Quỷ Nhãn lần nữa, thanh tẩy cũng thất bại và anh ta bị đưa vào một nhóm "Hunter".

Hunter là gì?

Ác linh hoá là gì?

Ngoài ra còn có Cha Tony, ông ấy bảo mình lên chiếc xe buýt này, ông ấy có liên quan đến Hunter không?

Đỗ Duy cẩn thận suy nghĩ, hai câu hỏi đầu tiên tạm thời không thể trả lời, về phần Cha Tony ...

Hắn cho rằng điều đó là không thể, bởi vì thời điểm đưa ra yêu cầu này, mục đích của ông ta chỉ là để mình điều tra và kiềm chế chiếc xe buýt quái đản này. Nếu ông ta biết về sự tồn tại của Andrew Dawkwe thì không cần thiết phải che giấu.

Vì điều đó sẽ chỉ khiến mọi thứ càng thêm phức tạp, không cần thiết.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lật sang trang thứ ba.

Từ trang thứ ba trở đi là một số thông tin do chính Andrew Dawkwe viết, tương tự như một cuốn nhật ký.

Đỗ Duy nhanh chóng lật xem các thông tin, và tìm ra hồ sơ về chiếc xe buýt này:

[Ngày 28 tháng 6 năm 1899]

[Tôi nhận được một lá thư từ Matthew, anh ấy yêu cầu tôi điều tra một chiếc xe buýt xuất hiện ác linh. Tôi đồng ý, cảm thấy rất băn khoăn. Sau nhiều năm, anh ấy đã tiến vào cao tầng của giáo hội và lãnh đạo tất cả Người Đuổi Quỷ. Còn tôi đã trở thành kẻ người không ra người, quỷ không phải quỷ, và bị đưa vào Hunter. Tôi biết đây là số phận của mình. Tôi sẽ chiến đấu chống lại những thứ tà ác đã giày vò mình cả cuộc đời. Cho dù một ngày nào đó, tôi trở thành ác linh, mất đi lý trí, tôi cũng không bao giờ hối hận]

……

[Ngày 30 tháng 6 năm 1899]

[Cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc xe buýt, tôi đã cố gắng phá hủy môi giới của nó, nhưng không may tôi đã thất bại, môi giới của nó hình như không thể bị phá hủy]

……

[Ngày 1 tháng 7 năm 1899]

[Chiếc xe buýt này dường như chỉ xuất hiện vào những ngày mưa. Hôm nay mưa rất to. Tôi không còn cách nào khác là lên chiếc xe buýt này và cố gắng phá hủy nó.]

……

[Ngày 1 tháng 7 năm 1899]

[Giờ đã là đêm khuya, tôi đã ngồi trên xe được một ngày, và tôi phát hiện ra chiếc xe này dường như đang đón những ác linh đến điểm đến của chúng. Và bản thân chiếc xe buýt dường như là thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả ác linh, nhưng tôi có thể đảm bảo: chắc chắn nó không phải là một ác linh, nó có quy tắc riêng, không có ác linh hay con người nào có thể chống lại]

……

[Ngày 2 tháng 7 năm 1899]

[Bây giờ là 12 giờ đêm, tôi không thể rời khỏi chiếc xe buýt này, tôi cảm thấy mình đang trở thành một phần của nó. Tôi đang cố gắng, hãy nhớ, thời gian ... thời gian ... nhất định phải nhớ kỹ thời gian ...]