Chương 1: Lý Tranh, chúng ta kết hôn đi

Cho đến khi ngồi trên xe đi vào trong khu nhà, Hứa Mộc Tình mới nghĩ bản thân đã trở thành một người vợ rồi ư?

Đây có lẽ là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm trong đời.

Mọi chuyện xảy ra vào hai ngày trước.

“Ding dong – Ding dong –” Chuông cửa vang lên hai tiếng, người đàn ông đã mở cửa ra, chỉ thấy cô gái trang điểm tinh xảo đang mất hồn mất vía.

“Lý Tranh, nói chuyện với tôi một chút, tôi thấy không ổn.” Hứa Mộc Tình quen cửa quen nẻo đi vào trong phòng khách, nép người ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu quýt thoải mái của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn Hứa Mộc Tình thậm chí còn chưa thay giày đã đi vào trong, nhíu chặt đôi lông mày đẹp đẽ, nhìn dáng vẻ thất thần của cô, anh khẽ thở dài, ngồi xổm người xuống cỡi giày cao gót trên chân cô gái ra, sau đó xỏ dép bông vào cho cô.

“Hứa Mộc Tình, tỉnh táo lại đi, đã xảy ra chuyện gì?” Lý Tranh đặt đôi giày cao gót lên kệ giày, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi cô gái đang ngẩn người tỉnh lại, khó khăn lắm anh mới có thể nghỉ ngơi để ngủ bù, lại bị cô gái này quấy rầy.

“Lâm Kỳ Phong trở lại rồi.” Hứa Mộc Tình dùng vẻ mặt tủi thân nhìn Lý Tranh: “Anh ta gọi điện thoại cho tôi.”

“Thế nào? Muốn gương vỡ lại lành với cô?” Lý Tranh nhướng máy đầy giễu cợt.

“Thà là như vậy…”

“Vậy thì là hẹn cô một đêm xuân, đến khách sạn làm một cái?”

“Lý Tranh, anh đủ rồi, tôi là loại con gái tùy tiện như vậy sao!” Vừa dứt lời liền cầm lấy cái gối ở bên cạnh ném qua.

Lý Tranh dùng một tay đỡ được cái gối bay tới, đi về phía cô gái, ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy thì thế nào? Cô mất hồn mất vía như vậy, tôi còn tưởng rằng tên đàn ông có mắt như mù đó đã làm gì cô chứ. Tôi còn nói, nếu thật sự xảy ra chuyện này vậy, đáng ra cô phải rất vui vẻ mới đúng, sao lại có dáng vẻ như sắp chết thế này.”

“Anh ta nói anh ta sắp đính hôn, mời tôi đến uống rượu mừng.” Hứa Mộc Tình không thèm để ý những lời nói lung tung của Lý Tranh, tự nói ra chuyện của bản thân.

“Tôi còn tưởng rằng sau ngần ấy năm, tôi đã sớm quên chút chuyện vặt vãnh đó rồi, nhưng tại sao lúc nghe tin anh ta sắp đính hôn, trái tim của tôi lại giống như bị ai đó bóp chặt.”

“Làm phiền cô bỏ cái giọng điệu văn chương nghệ thuật đó đi, nói tiếng người.”

“Tôi buồn bực, tôi muốn uống rượu.” Hứa Mộc Tình đi dậy đi về phía phòng ăn, mở tủ lạnh ra, dùng hai tay ôm đầy bia rồi quay lại ghế sô pha.

“Này, đã ăn cơm chưa? Để bụng đói uống rượu không tốt cho dạ dày. Này, con nhóc này, uống từ từ thôi.” Lý Tranh vươn tay đến giật lại lon bia đang uống dở.

“Sao anh lại nói nhiều như vậy hả, doctor Lý.” Nói xong lại cầm một lon bia lên mở nắp.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi bác sĩ Lý! Gọi chủ nhiệm cũng được.” Lý Tranh cảm thấy khó chịu khi người khác gọi anh như tên của một thương hiệu mỹ phẩm(*)! Đợi đã, hình như suy nghĩ lệch hướng rồi.

(*) Bên Trung có một hãng mỹ phẩm là Doctor Li.

“Cô uống chậm một chút, chậm một chút, bà cô ơi tôi thật sự thua cô rồi, tôi gọi chút đồ ăn cho cô nhé?”

“Lý Tranh, nhiều năm qua tôi không đi tìm đối tượng mới là bởi vì tôi còn ngu ngốc mơ hồ chờ đợi anh ta, tôi cảm thấy chỉ cần chúng tôi có thể bỏ qua hiểu lầm thì sẽ có được một kết thúc viên mãn, mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt rồi nhiều lần, mỗi lần không thể thay đổi được bà ấy, tôi đi xem mắt không phải run chân thì sẽ là xỉa răng, ném nề nếp gia giáo nhà chúng tôi ra xa vạn dặm, hiện tại trong khu nhà ai cũng biết nhà họ Hứa có một con nhóc bị điên tính tình không tốt, tôi tự dằn vặt bản thân như vậy, cố gắng đến tận bây giờ, anh ta nói anh ta sắp kết hôn, kết quả cô dâu lại không phải là tôi, tôi rất khó chịu, bây giờ uống rượu anh còn không cho tôi uống thoải mái, anh có còn là bạn tốt của tôi không!”

“…”

“Sao anh không nói gì? Anh đang cảm thấy tôi vô cớ gây sự có đúng không? Được rồi, tôi đang muốn gây sự đó, tôi còn muốn chạy đi phá hôn lễ của bọn họ, tôi muốn ném tất cả những bức thư mà tên khốn đó đã viết lúc theo đuổi tôi năm đó vào mặt cô dâu, sau đó nói với anh ta “Bitch, đắc ý lắm đúng không, nói cho cô biết, năm đó anh ta yêu tôi như vậy, rất có thể là vì tiền nên mới kết hôn với cô, tốt nhất cô nên coi chừng anh ta kỹ một chút, biết đâu vừa sơ ý một chút lại có thêm mấy chị em nữa!” thế nào?”

“…”

“Anh uống với tôi chút đi, uống một mình chán lắm. Anh nói xem, sao tôi lại lãng phí tuổi thanh xuân của mình cho một tên đàn ông cặn bã như vậy! Có phải tôi ngu ngốc lắm đúng không?”

“Ừm, rất ngu ngốc. Tôi gọi cho cô chút đồ của Di Nhien cư nhé? Vẫn nữa cân cổ vịt?” Lý Tranh nói xong thì tự đi ra ngoài ban công gọi điện thoại.

Sau khi rượu say cơm no xong, trời cũng đã tối, Lý Tranh đẩy cô gái đã hoàn toàn xụi lơ đang dựa trên ghế sô pha: “Bà cô ơi, cô nói xem lúc tâm trạng của cô không tốt thì chạy đến chỗ của tôi quậy phá, lúc không có chuyện gì thì điện thoại cũng không thèm gọi, đây là loại bạn bè gì vậy? Người ta hẹn nhau tốt xấu gì cũng phải nhắn một tiếng, cô cứ đến ăn chực uống chực thế này, xong việc còn lăn ra ngủ, tỉnh dậy lập tức bỏ chạy lấy người. Ngày mai dậy có thể bỏ lại năm trăm đồng tiền mặt cho tôi không, dù sao cũng phải trả tiền cơm cho tôi chứ?”

“Lý Tranh, anh càng ngày càng đáng ghét rồi, khó trách anh không có bạn gái, nếu như có thì chắc chắn cũng bỏ chạy, ai lại muốn tìm một người cha về để quản lý mình chứ?” Đầu óc Hứa Mộc Tình say đến có chút choáng váng, mềm nhũn đẩy Lý Tranh một cái.

“Được rồi được rồi, tôi đáng ghét, lần sau nếu có chuyện gì khó chịu mời cô đi tìm một người chịu im lặng lắng nghe để cô xã giận, được chứ?” Lý Tranh lấy một chiếc chăn sạch sẽ từ tủ quần áo ra ném lên người Hứa Mộc Tình: “Cô tưởng tôi tự nguyện nghe sao, vất vả lắm ông đây mới được nghỉ, lại bị cô phá hỏng như vậy…”

Hứa Mộc Tình chỉ cảm thấy người đàn ông này cứ lải nhải lải nhải khiến lổ tai cô ù đi, làm thế nào để khiến anh không nói nữa đây? Cơ thể có phản ứng nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, cô vòng tay ôm lấy cổ Lý Tranh kéo xuống, hôn lên môi của người đàn ông.

Ừm, quả nhiên thế giới yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lý Tranh nhìn cô gái hôn mình xong lại nghiêng đầu ngủ gục, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực. Haizz, người này nếu như không coi bản thân là con gái thì chính là không coi anh là đàn ông.

Sáng hôm sau, lúc Lý Tranh thức dậy đã nhìn thấy Hứa Mộc Tình đeo tạp dề đang làm bữa sáng: “Coi như cô có lương tâm, biết làm chút gì đó để bồi thường.”

“Lý Tranh, anh thân là thượng tá quân đội, còn là một bác sĩ cứu người, anh có biết cái miệng của anh đã làm tổn hại hình tượng quân đội thế nào không?”

“Con nhóc xấu xa, dáng vẻ dạy dỗ người khác y hệt cha của cô.”

“Trở về tôi sẽ báo cáo với cấp trên của anh là anh rất ca ngợi ông ấy. Nhưng mà anh cũng quá xấu tính rồi đó, lại để tôi ngủ ở sô pha, hôm nay thức dậy đau nhức cả người.”

“Có phải còn có chóng mặt, đau họng, mỏi lưng, tay chân bủn rủn không? Dưới góc độ bác sĩ chuyên nghiệp của tôi xem ra, cô là điển hình của việc miệt mài quá mức.”

‘Cút đi, không nói được câu nào nghiêm túc.” Hứa Mộc Tình bưng hai đĩa cơm chiên trứng lên bàn, rót cho Lý Tranh một ly nước ấm, cho bản thân một ly sữa.

“Bữa sáng lại ăn cơm, đây có phải là chiên lại đồ thừa của ngày hôm qua không?”

“Không ăn thì thôi.” Hứa Mộc Tình khẽ nhíu mày.

Lúc Lý Tranh đang muốn xin tha, tỏ vẻ bản thân rất thưởng thức đĩa cơm chiên trứng này, giọng nói của Hứa Tình lại vang lên.

“Lý Tranh, chúng ta kết hôn đi.”