Chương 1: Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

"Phùng Tố Trinh, cô ấy… quay về rồi."

Giọng nói trầm thấp của Tần Xung vang lên bên tai, Ninh Vịnh Sam lập tức mở to hai mắt.

Cô gái ấy chính là "bạch nguyệt quang" trong trái tim Tần Xung, cho dù Ninh Vịnh Sam và hắn đã ở bên nhau suốt mấy năm. Ninh Vịnh Sam hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn đau thắt trong l*иg ngực, điềm tĩnh đáp:

“Cho nên?”

“Chúng ta chia tay đi!” Tần Xung đáp không chút do dự.

Ninh Vịnh Sam mỉm cười, chua chát, đắng cay.

“Bao nhiêu năm nỗ lực của em cũng không bằng một người phụ nữ từng rời bỏ anh. Được thôi, Tần Xung, anh cũng không xứng với tình yêu của em. Chúng ta đường ai nấy đi!”

Nói rồi, Ninh Vịnh Sam đứng lên, nhìn ánh mắt chứa đầy tiếc nuối của Tần Xung mà thấy nực cười.

“Tần Xung, vốn dĩ đã biết trong lòng anh không ai thay thế được Phùng Tố Trinh, vẫn là em cố chấp. Hi vọng sau này, cô ta giúp ích được cho anh.”

Nói rồi, Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười, đặt một tờ tiền lên bàn rồi quay lưng đi. Tần Xung ngơ ngẩn nhìn tờ tiền, lòng đắng chát. Hắn đứng bật dậy, nói với theo:

“Ninh Vịnh Sam, bao năm qua anh chịu đựng đủ rồi! Em cao quý, em tài giỏi, ở bên em, anh như một thằng ngốc ăn bám, bất tài. Anh ngột ngạt lắm rồi!”

Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười, không quay lại mà chỉ hờ hững đáp:

“Đúng, anh bất tài! Một người đàn ông như anh mãi mãi không bao giờ xứng với tôi!”

Nói rồi, Ninh Vịnh Sam đi thẳng một mạch. Cô ngẩng cao đầu, vóc dáng quyến rũ nhưng mảnh mai, khuôn mặt ương ngạnh nhưng đôi mắt ướŧ áŧ và yếu mềm. Một nữ cường nhân như cô sẽ chẳng khi nào lộ vẻ yếu đuối. Một người đàn ông đủ mạnh mẽ sẽ đủ sức che chở cho cô.



Tối đó, Ninh Vịnh Sam một mình uống rượu ở quầy bar. Hôm nay cô không đem theo vệ sĩ cũng chẳng đem theo trợ lý. Cô mặc một chiếc váy nền nã, giản dị, chẳng ai biết được cô là nữ tổng tài giàu có bậc nhất cả nước. Ninh Vịnh Sam đã cố gồng mình suốt bao năm qua, gồng gánh Ninh Thị, gồng gánh cả tương lai của Tần Xung ở Tần Thị. Cô quá mệt mỏi rồi! Một người phụ nữ như cô, đôi lúc cũng cần bờ vai để tựa.

“Người đẹp, uống rượu một mình hẳn là có chuyện không vui, đúng không?”

Một giọng nói lạ hoắc vang lên bên tai. Ninh Vịnh Sam ngẩng mặt lên nhìn đối phương. Đó là một gã đàn ông đẹp trai đến mức chói mắt, khí chất bá đạo cuồng vọng như một gã đại ca giang hồ. Hắn mặc áo sơ mi và quần tây, bộ dáng cấm dục, nhưng những đường cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo căng chặt lại khiến hắn trở nên quyến rũ kỳ lạ.

“Anh là…” Ninh Vịnh Sam mơ hồ nhận ra người này. “Diệp Thanh?”

Diệp Thanh nhếch miệng cười, chăm chú nhìn Ninh Vịnh Sam.

“Được Ninh tổng biết đến, đúng là vinh dự của Diệp Thanh.”

Ninh Vịnh Sam mỉm cười, buồn bã nhìn ly rượu sóng sánh trong tay mình.

“Đều là người với người, có gì mà vinh dự? Anh nói đi, lần này là tình cờ, hay là có mục đích?”

Diệp Thanh ngồi xích lại gần Ninh Vịnh Sam, đáp:

“Tình cờ một cách có mục đích.”

Ninh Vịnh Sam bật cười, ngửa cổ uống một ngụm rượu rồi đáp:

“Diệp gia nhiều năm lăn lộn trong hai giới hắc bạch, anh tình cờ gặp tôi, hẳn là đã đánh hơi được mối làm ăn nào đó muốn chen chân vào, đúng chứ?”

Mặc dù Ninh Vịnh Sam thẳng thắn đến khó nghe, Diệp Thanh cũng không nổi giận. Hắn mỉm cười, nhìn cô chăm chăm. Ninh Vịnh Sam đột nhiên lại chột dạ, ánh nhìn của Diệp Thanh…

Tục tằn, thèm thuồng, khao khát, nóng bỏng… Ánh mắt đó, cộng với dáng vẻ bề ngoài của Diệp Thanh, Ninh Vịnh Sam cũng cảm thấy cả người nóng bừng.