Chương 1

Lúc trước còn chưa chính thức quen nhau, Phùng Quân Đồng đã nghe Trịnh Thao nói anh ta có một nhóm bạn từ thời thơ ấu, nhưng Uông Thành Dương cũng biết anh ta, đây là điều mà Phùng Quân Đồng không bao giờ ngờ đến.

Thành phố này lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác bọn họ lại quen biết nhau.

Nhưng Uông Thành Dương như không nhận ra cô, hắn đi đến trước mặt cô và Trịnh Thao, nửa đùa nửa thật nói: "Người bạn gái mới này của anh trông hơi quen mắt."

Ngay lập tức nhận được một cú đấm mạnh của Trịnh Thao: “Là một cô gái xinh đẹp cậu đều cảm thấy quen mắt hết.”

Không nhận ra cũng tốt, Phùng Quân Đồng cũng cong môi cười giống như đây là lần đầu tiên gặp mặt, đang định chào hỏi như không có chuyện gì thì Trịnh Thao đã đến khoác tay lên vai cô, giới thiệu với người đối diện: “Đây là Phùng Quân Đồng bạn gái của tôi.”

“Phùng Quân Đồng.”

“Ừm.”

“Nghe rất quen tai...”

Tên của cô còn không phổ biến đến mức trở thành một con đường nát.

Khóe miệng Phùng Quân Đồng cứng đờ.

Lúc này Uông Thành Dương mới cẩn thận dò xét mặt cô, bỗng nhiên tỉnh ngộ dạo quanh tại chỗ một vòng, tay chỉ vào cô hơi kích động nói: “Hoa khôi của lớp?”

Phùng Quân Đồng nhanh chóng sửa sang lại tâm trạng của mình, mỉm cười hỏi thăm: “Chào cậu...”

“Thật đúng là!”

Uống Thành Dương kích động vỗ tay.

Trước đây Phùng Quân Đồng từng là tâm điểm chú ý của lớp bọn họ, một trong những năng khiếu hạng nhất của cô là ca hát, huống chi bọn họ cũng đã cùng đi hát ở KTV mấy lần, hắn thật sự không quên được giọng của cô.

Uông Thành Dương vỗ đầu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cậu lại ở cùng tiểu tử Trịnh Thao này, đây không phải bông hoa nhài cắm bãi phân trâu sao, cậu không biết anh..."

Uông Thành Dương nhất thời kích động thốt ra, sắc mặt Thinh Thao đều đen lại: “Sau cậu lại nói chuyện như vậy, có tin tôi ném cậu ra ngoài không?”

“Xin lỗi, tôi quá kích động...”

Lúc này Uống Thành Dương mới nhớ đến mục đích của buổi tụ hội đêm nay, xấu hổ mỉm cười với hai người bọn họ, nhanh chóng đổi chủ đề: “Các người đi trước đi, tôi đi xem là ai đến.”

Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra gọi điện, Trịnh Thao hận không thể đá cho hắn một cái: “Cút nhanh lên.”

Đợi đến lúc Uông Thành Dương đi sang một bên, Trịnh Thao mới kéo cô giải thích: “Em đừng tức giận, cậu ta là miệng chó không nhả ra ngà voi, hơn nữa, cho dù anh có chút gì đó, đó cũng là chuyện trước kia.”

Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười tử tế: “Đừng tức giận, em hiểu mà.”