Chương 1: Xuyên qua

- Nhanh! Phải cướp được tấm mật đồ!

một tên trong đám hắc y nhân lên tiếng, đuổi theo một cô nương chỉ tầm mười ba tuổi đang chạy thục mạng phía trước, trên vai nàng đang khoác một bao nải, chắc có chứa tấm "mật đồ" ở bên trong.

Mộ Dung Hiểu Nguyệt hối hả chạy, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, miệng thở hổn hển nhưng không vì vậy mà chạy chậm lại. Chỉ tiếc rằng sức của một tiểu cô nương há có thể so sánh với đại nam tử, hơn thế còn là một đám người đang đuổi theo nàng phía sau.

- Aaa......

Hét lên một tiếng đau đớn, Mộ Dung Hiểu Nguyệt ôm lấy bả vai đã sớm chạy máu đầm đìa, hít một ngụm khí để nén cơn đau, trong lòng nàng toan tính tiếp tục vận khinh công để chạy. Nhưng Mộ Dung Hiểu Nguyệt chưa kịp bình định lại tinh thần thì nhát kiếm thứ hai tiếp tục nhắm vào phần eo mềm mại của nàng chém thật sâu. Mộ Dung Hiểu Nguyệt ngã xuống

- Aaaa....!!

Bọc vải cũng theo nàng rơi xuống đất, Mộ Dung Hiểu Nguyệt ôm lấy bả vai cùng phần eo đang không ngừng chảy máu, run rẩy nhìn đám hắc y nhân thô bạo đang không bới tung túi đồ của nàng. Nàng bất lực nằm ở đó, chỉ có thể ngẹn ngào phát ra hai chữ "không được ..." trong cổ họng.

- *** nó !!! không có ở đây!

- chết tiệt! Hay ta nhầm người!

Đám hắc y nhân bực bội, tia lửa giận trong mắt không ngừng phóng tới thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng run sợ nằm ở đó. Khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt của nàng, y khẽ giật mình, làn da nàng sớm lấm bẩn vì bùn đất, không những thế bên má phải của nàng còn một vết bớt đen che đi nửa khuôn mặt, trông cực kỳ dọa người.

- Lão Đại, có cần gϊếŧ người quái dị kia không?

- Không cần, ả khác tự diệt. Đi! Mau chóng tìm mật đồ.

Lão Đại vừa lên tiếng, đám hắc y nhân liền rời khỏi, chỉ để lại một tiểu cô nương đang nằm trong vũng máu, trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

"Không có" hai từ như sét đánh bên tai nàng. Không thể, nàng tuyệt đối không thể đánh mất nó được. So sánh với việc bị đám hắc y nhân đoạt đi, điều đó như khiến nàng như rơi vào thảm vực sâu vô đáy

- Sư phụ...đồ nhi xin lỗi người...là đồ nhi vô dụng...

Mộ Dung Hiểu Nguyệt tuyệt vọng, sau cùng nàng cũng chỉ là phế vật, nàng chỉ hi vọng chí ít cũng phải hoàn thành được nguyện vọng cùng của sư phụ mà thôi. Vậy mà, nếu nàng không đánh mất thì đám hắc y nhân đó cũng đoạt mất.

~~~~ta là dòng hồi tưởng~~~~

- Hiểu Nguyệt, con hãy đáp ứng ta một nguyện vọng có được không?

- Chuyện gì vậy sư phụ ?

Mộ Dung Hiểu Nguyệt lo lắng nhìn ông lão trước mắt nàng, râu tóc của lão đã trắng bạc phơ, khuôn mặt già nua cười hiền dịu nhìn nàng. Bàn tay run rẩy, chậm rãi xoa đầu Mộ Dung Hiểu Nguyệt, lão chầm chậm thở dài.

- Coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của ta.

- Sư phụ.....

- Con hãy xuất núi, đi tìm tung tích lão cố nhân của ta, có lẽ là lão đang ở Hỏa quốc, rồi đưa lão tấm mật đồ.

Nói rồi, lão đưa cho Mộ Dung Hiểu Nguyệt một túi vải và một miếng ngọc bội.

- Trong này bao gồm cả tiền đi đường của con, còn đây là ngọc bội nhận biết thân phận của lão.

Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhận lấy bọc vải và ngọc bội, ngắm nhìn ngọc bội màu lục nhạt trong tay, Ở giữa là chữ "Bạch" được trạm khắc rõ nét. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão, không nói được nên lời. Lão cười

- Giúp sư phụ toàn thành có được không?

Trầm ngâm một khắc, Mộ Dung Hiểu Nguyệt mới cứng rắn gật đầu, thấy vậy nét cười trong mắt lão càng sâu hơn. Sáng hôm sau, Mộ Dung Hiểu Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong, khi rời đi, nàng qua đứng trước cửa phòng sư phụ, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Sư phụ, Hiểu Nguyệt đi đây, người hãy bảo trọng thân thể

Không có tiếng trả lời, có bao giờ sư phụ dậy muộn như thế này đâu. Rồi một cỗ dự cảm không lành dâng lên trong người, Mộ Dung Hiểu Nguyệt mở cửa phòng, liền nhìn thấy sư phụ nàng nằm trên giường, mặt không một chút huyết sắc, ngực không còn phập phồng thở nữa, nhưng miệng lão dường như vẫn còn chút ý cười.

- sư phụ....không......sư phụ!!!!!!!!!.

*~ta là dòng kết thúc hồi tưởng~*

Mộ Dung Hiểu Nguyệt đã ngừng khóc, hướng mắt đỏ ngầu, lờ đờ nhìn lên nhưng tia nắng xuyên qua khe lá của những hàng cây cao vυ"t. Bây giờ đã là tháng năm, thời tiết có đôi chút nóng nực nhưng sao nàng thấy lạnh quá. Mộ Dung Hiểu Nguyệt dần dần khép đôi mắt

- Sư phụ, mẫu thân.....con đi gặp hai người ..

***

- Chậc, sao tại nơi rừng rậm này lại nhiều máu thế này?

- Hừ..là máu thú rừng thôi

- Kia...hình như có người..

Một tên hộ vệ kinh hãi lên tiếng, thấy thân thể của Mộ Dung Hiểu Nguyệt nằm trong vũng máu, y phục sớm đổi huyết sắc, trông cảnh tượng thật thê lương.

Ba tên hộ vệ nuốt nước miếng, chậm rãi tiến về phía nàng

- Xem...xem cô ta còn sống không?

Tên đi đầu lên tiếng, bỗng y cảm thấy một nguồn rét lạnh chạy dọc sống lưng y, y rùng mình, ngẩng đầu lên hướng về phía tiểu cô nương đang nằm đó. Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh tự mũi dao đâm xuyên ngực y, thực kinh hãi.

Phượng Tử Ly bị thức tỉnh bởi tiếng nói, bỗng dưới thân truyền tới trận đau nhức tới tận xương tủy, nàng cau mày. Thế này là thế nào? "Đau quá", nhìn xuống thân thể thấy mình mặc một bộ quần áo quái lại, bị nhuốm màu máu , không còn ra kiểu dáng.

Hơn nữa nàng còn bị thương ở vai và phần eo, đầu nàng đau như búa bổ, nhìn cảnh vật xung quanh chao đảo, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nàng thực không hiểu gì hết, không lẽ là nàng đã bị bắt cóc? Nhưng vì cái gì?

"Xem ..xem cô ta còn sống không"

Nàng đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, cảnh vật mờ mờ ảo ảo nên nàng chỉ nhìn ra ba bóng người đang từ từ hướng nàng đi tới. "Kẻ địch!", đây là điều đầu tiên nàng nghĩ tới, không suy nghĩ nhiều, nàng liền hướng ba người kia tỏa ra sát khí nồng đậm, đồng thời vận toàn bộ sức lực ít ỏi của thân thể, dựa vào thân cây bên cạnh đứng lên.

- Cô ...cô..cô nương..ta..ta không phải..phải..người..x..

Chữ "xấu" còn chưa kịp phát ra khỏi cỗ họng liền bị hai tiếng la thất thanh của hai tên hộ vệ còn lại lấn át, hướng về phía đoàn người đằng sau chạy thục mạng

- Aaaaa!!!! Quỷ..quỷ....

- Cứu..

Đám người xung quang hướng về phía hai tên hộ vệ đang chạy, bất chợt cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm cùng với mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, kinh sợ không nói nên lời. Đám hộ vệ sớm thấy chân tay bản thân thừa thãi, có người run rẩn, có người trực tiếp ngã xuống đất mà kinh hãi.

- Chuyện gì?

Một giọng nói băng lãnh vang lên, phá tan không khí quỷ dị hiện tại. Nghe được giọng nói đó, đám hộ vệ bừng tỉnh, lập tức thức tỉnh tinh thần. Còn hai tên hộ vệ kia nhìn hồng (đỏ) y phiêu dật, thân cưỡi trên con hắc mã cường tráng. Y mừng rỡ như điên, vội vàng quỳ xuống

- Bẩm ..vương gia, có ..có quỷ..

Nói xong, y run run đưa tay chỉ về phía Phượng Tử Ly đang dùng toàn lực tựa vào gốc cây để chống đỡ.

Nam Cung Khải Nguyên lạnh lẽo hướng phía tay tên ám vệ chỉ, trông thấy Phượng Tử Ly cách đó không xa. Hắn thoáng kinh ngạc, người đứng trước hắn dường như không còn là người nữa mà là tu la bước ra từ địa ngục. Huyết sắc y phục chậm rãi đung đưa, mái tóc rối cũng bay nhè nhè theo gió, gương mặt lấm bùn bẩn, hơn nữa còn có một vết bớt đen che gần hết khuôn mặt bên phải nàng. Bình thường chỉ nhìn vào vết bớt đó thôi ai cũng sẽ bị dọa, huống hồ lúc này, thân thể nhỏ bé đó lấy mùi máu tanh làm nền, tỏa ra sát khí ngút trời, may mà vệ quân của Nam Cung Khải Nguyên đã trải qua bao nhiêu trận huấn luyện sinh tử, bằng không bây giờ sợ đã trực tiếp ngã xuống sủi bọt mép bất tỉnh. Sát khí này cũng phải khiến Nam Cung Khải Nguyên phải nhíu mày, thế nhưng hắn cũng không mấy chú ý, điều duy nhất mà hắn đặt chủ ý lên chính là ánh mắt sâu thẳm của Phượng Tử Ly, hắn có cảm giác như linh hồn hắn dần bị hút vào cặp mắt của nàng. Quang mâu chợt lóe lên một tia hứng thú, hắn thực muốn biết tiểu sói con phía trước hắn sẽ hành động gì tiếp. "Muốn trốn ?", khóe môi mỏng khẽ nhấc lên nụ cười tà mị.

Phượng Tử Ly nheo mắt nhìn bóng người trước mắt, nàng không thể biết rõ có bao nhiêu tên, bây giờ đầu nàng như một trái bom nổ chậm, chỉ cần chút động tác nhỏ cũng có thể khiến nó nổ tung. Bỗng thấy một bóng hồng nổi bật lên giữa đám người, Phượng Tử Ly cố gắng nhìn vào tên vận hồng y đó, hình như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi sát khí của nàng. "Không ổn", nàng lần đầu tiên gϊếŧ người lúc nàng lên năm, theo năm tháng, nàng gϊếŧ người để sinh tồn, vì vậy sát khí của nàng không một kẻ nào có gan để đối mặt. Hiện tại nàng phóng ra sát khí chỉ để kìm chân đám người trước mắt, bây giờ dư ra một tên không bị ảnh hưởng, hắn tuyệt đối không đơn giản. "Chết tiệt" rủa thầm trong bụng, nàng quay đầu chạy trốn, không biết đây là đâu nhưng mặc kệ, bây giờ quan trọng là phải bảo toàn mạng sống đã. Sức nàng bây giờ đứng còn không nổi chứ đừng nói đến chống lại những tên kia, nàng tuy không sợ chết nhưng tuyệt đối nàng sẽ không để mình chết dưới tay những kẻ không xứng.

Phượng Tử Ly liền bắt đầu dụng lực để chạy, tuy nhiên nàng mới bắt đầu cất bước, trời đất bỗng tối sầm lại, Phượng Tử Ly chao đảo ngã xuống, dần mất đi ý thức mà ngất đi.

- Đưa cô ta hồi phủ.