Chương 1: Màu Máu

Sự kết hợp của cát vàng, gió tây và hoàng hôn tạo nên một khung cảnh buồn thương, lạnh lẽo.

Nếu ở đây có người được gọi là công tử phong lưu, có lẽ cũng muốn tùy hứng ngâm vài dòng thơ: “Đại mạc cô yên trực. Trường Hà lạc nhật viên”.*

(Bài thơ “Sứ chí tái thượng” của tác giả Vương Duy.

Dịch thơ: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,

Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.)

Nhưng rõ ràng bây giờ không ai có được sự nhàn rỗi như vậy.

Hàng chục người ngồi hoặc đứng rải rác trên mặt đất, tình trạng lúc này nhìn qua thật sự rất không tốt, bọn họ đều mặc áo giáp rách rưới và trên người dính đầy máu.

Dẫn đầu là một nữ tử, hiện tại bộ giáp bạc của nàng gần như bị nhuộm đỏ bởi máu, có lẽ chính nàng cũng không thể phân biệt được những vết máu này là của mình hay là của kẻ địch.

“Tướng quân!” Thuộc hạ có người hô một tiếng “Nam Khải đã đuổi theo tới đây!”

Nàng chậm rãi quay người lại, khuôn mặt đầy máu khiến người khác nhìn không rõ nét mặt của nàng, chỉ có một đôi mắt lạnh đến đáng sợ lướt qua những thuộc hạ đã kiệt sức. Giọng nói vang vọng:

”Các huynh đệ, hãy cầm lấy ngọn giáo trong tay! Đứng dậy! Cuối cùng cơ hội phục vụ đất nước đã đến!”

Nghe vậy, mọi người nắm chặt vũ khí trong tay, người bị thương nặng nhất cũng được đồng đội run rẩy đỡ dậy.

Khi Nhị hoàng tử Nam Khải cùng binh lính của mình đuổi đến đây, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự: mười mấy binh sĩ Đông Hoa bị thương đứng im lặng, trong mắt có thứ gì đó như thiêu đốt, kinh hoảng hét lên với hắn.

“Liệt Dương Chân, chiếu chỉ của phụ hoàng ta, nếu ngươi bằng lòng đầu hàng đế quốc Nam Khải chúng ta, ta, Nam Khải, sẵn sàng đón tiếp ngươi theo lễ nghi của một hoàng tộc”. Nhị hoàng tử nhìn người trước mặt, khẽ cau mày, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Liệt Dương gia ta, là tướng gia của Đông Hoa, trước nay vẫn luôn là anh hùng hy sinh trên chiến trường, chưa bao giờ đầu hàng!” Liệt Dương Chân khinh thường hừ một tiếng.

Nhị hoàng tử nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt hiện lên một tia thương hại khó thấy, lại nhanh chóng lướt qua, nói: “Tướng gia, ta thừa nhận, Liệt Dương gia các ngươi chính là đối thủ bổn vương khâm phục nhất, cũng là gia tộc bổn vương kiêng kị nhất.”.

Liệt Dương Chân im lặng chờ hắn nói tiếp.

“Nhưng mà, hiện tại uy hϊếp lớn nhất đối với Nam Khải ta, đã không còn tồn tại!”

“Ngươi có ý gì?” Liệt Dương Chân trong lòng đột nhiên sợ hãi.

“Hoàng đế Đông Hoa ba ngày trước hạ chỉ, toàn bộ 317 người Liệt Dương gia các ngươi đều bị kết án tử hình vì tội phản quốc. Nói cách khác, huyết mạch tướng gia, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.”

“Không thể nào! Liệt Dương gia một lòng trung thành và tận tâm, sao có thể cấu kết với địch phản quốc? Bệ hạ làm sao có thể tin được?” Liệt Dương Chân không thể tin tưởng phản bác.

“Liệt Dương Chân, đến bây giờ ngươi vẫn ngốc như vậy, tội danh thông đồng với địch phản quốc này, là người hầu bên cạnh được hoàng đế Đông Hoa tin tưởng nhất tố cáo. Mà hoàng đế bệ hạ của các ngươi, còn chưa cho người điều tra đã như vậy đem tội danh này lập tức đổ lên đầu các ngươi, đến khi ra lệnh tử hình, cũng chỉ mất ba ngày.” Nhị hoàng tử khuôn mặt và giọng nói đều lãnh đạm, hắn luôn luôn không thích nói nhiều, chẳng qua trước mắt chính là người khiến hắn khó có thể không thưởng thức.

“Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách, Liệt Dương gia các ngươi ở Đông Hoa đế quốc danh tiếng quá tốt. Đông Hoa có vô số thành viên hoàng thất có tiếng tăm tốt, nhưng không có ai là vượt qua được tên tuổi của tướng sĩ Liệt Dương gia. Trong tình huống như vậy, hoàng đế có thể yên tâm ngồi trên ngôi vua được không?”

Liệt Dương Chân trong lòng nặng nề hơn, âm thầm nói với chính mình đây cùng lắm chỉ là lời nói chia rẽ của kẻ địch mà thôi.

Nhị hoàng tử dường như đã đoán được nàng nghĩ gì, bình tĩnh nói thêm một câu: “Bổn vương vẫn chưa cố tình phong tỏa tin tức, với năng lực của Liệt Dương gia các ngươi, chỉ là một tin tức như vậy, ngươi nên sớm biết rồi mới đúng.”

Cơ thể Liệt Dương Chân nghiêng ngả, chậm rãi quay đầu, nhìn về binh sĩ đứng ở phía sau.

Phó tướng Trương Siêu phụ trách công việc tình báo, đối mặt với ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi của Liệt Dương Chân, khuôn mặt lạnh lùng của hắn run rẩy mấy lần, cuối cùng không nhịn được đỏ hốc mắt.