Chương 1: Thiếu Niên Ác Bá ( 1 )

Ngày 30 tháng 8 năm 2005

Hôm nay là ngày khai giảng của các trường học lớn ở thành phố X, khắp nơi đều được bao trùm bởi hơi thở thanh tân tươi mới của những thanh thiếu niên học sinh.

Bất quá Diệp Tình đến có chút sớm, khi đến phòng học một người cũng không có. Cô đi qua bục giảng trực tiếp đến vị trí ngồi của mình, hàng dãy cuối cùng bên trái vị trí cạnh cửa sổ, sau đó đặt cặp sách xuống, lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu yên tĩnh học bài.

Nhiệt độ không khí gần đây luôn cao không giảm, mới sáng sớm mà mặt trời đã lên cao rực rỡ.

Ánh sáng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, chiếu lên vai trái Diệp Tình, làm cô như được bao phủ một tầng kim quang.

Diệp Tình đang ghi ghi chép chép trên vở, chữ viết khéo léo thanh tú, từng nét bút đều rất đẹp.

Bàn tay đang cầm bút bi cũng thật xinh đẹp, trắng nõn tinh tế, trông giống như bạch ngọc, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới da.

Thiếu nữ 16 tuổi chưa hoàn toàn trưởng thành, trên gương mặt trứng gà non nớt vẫn mang theo chút ngây ngô của độ tuổi, nhưng trong đó có thể thấy được nét thanh tú động lòng người.

Diệp Tình trên người mặc đồng phục trắng xanh tay ngắn của trường học, ngồi cạnh cửa sổ vùi đầu học tập.

Dưới ánh mặt trời làm nổi lên khí chất an tĩnh không màng danh lợi.

Qua một lát, cửa sau phòng học bị người khác đẩy ra, cửa sắt đυ.ng vào gạch men trên tường phát ra âm thanh vang dội.

La Mỹ Đình và hai người hầu nhỏ của cô ta tiến vào phòng học ban 8 khối 11.

Cô ta nhìn quanh lớp học chỉ thấy một người là Diệp Tình đang ngồi học bài, liền cười khẩy nói : “ yo! Con gái điếm đó, đến cũng thật sớm. Đi, qua đó tìm nó chơi ”

Hai từ “ chơi ” ( tiếng trung chơi là 玩玩) được La Mỹ Đình cố ý gằn giọng, hai người hầu nhỏ đều hiểu đó là “ ức hϊếp“, tự giác theo sau lưng cô ta.

Ba người không có ý tốt đi đến gần Diệp Tình .

Diệp Tình cũng biết bản thân lập tức sẽ phải nhận đủ loại ức hϊếp, tay không tự giác siết chặt mép sách giáo khoa để giữ bình tĩnh.

Trên mặt bình tĩnh, nội tâm lại khủng hoảng bất an.

Ba người đi đến trước chỗ ngồi của Diệp Tình, che mất ánh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

La Mỹ Đình vươn tay giật quyển sách Diệp Tình đang siết chặt, liếc mắt một cái đem quyển sách vứt ra sau lưng, quyển sách “ ba” rơi xuống mặt đất.



“ Tôi không trêu chọc các người” Diệp Tình nhìn ba người mang theo ý đồ không tốt trước mặt, thanh âm trong trẻo mềm mại mang theo chút ủy khuất.

La Mỹ Đình khoanh tay từ trên cao ánh mắt miệt thị nhìn cô, vẻ mặt trào phúng khinh thường : “ Bà đây chính là nhìn không vừa mắt , muốn bắt nạt mày, mày có thể làm gì ? bắt nạt mày còn cần phải có lý do à ?”

Dáng vẻ bễ nghễ, kiêu ngạo.

La Mỹ Đình cậy mình có chút quan hệ với trường học, đã không ít lần bắt nạt bạn học.

Diệp Tình lòng trầm xuống, mím chặt môi, đôi bàn tay nhỏ nhắn ở trên bàn siết chặt.

La Mỹ Đình luôn bắt nạt cô không có lý do gì, cô căm ghét cô ta nhưng lại chẳng thể làm gì.

Loại người này cô không thể trêu vào, cũng đấu không lại.

“ Đưa cặp sách của nó cho tao” La Mỹ Đình chỉ vào cặp sách lộ ra một nửa trong ngăn kéo bàn học, sai sử người hầu nhỏ bên phải.

Nữ sinh này dáng người cao lớn to béo, xoay người vươn tay dễ dàng lấy được cặp sách của Diệp Tình đưa cho La Mỹ Đình.

Diệp Tình thập chí đến cơ hội phản ứng cũng không có.

Cặp sách là một túi vải thô màu vàng nhạt, dùng đã vài năm, bề ngoài có chút cũ. Trong cặp đựng tất cả tài liệu học tập của cô và số tiền sinh hoạt mà thường ngày cô nhịn ăn mới tiết kiệm được.

“ Trả cặp sách cho tôi” đồ vật bị cướp đi, Diệp Tình nhịn không được sốt ruột rời khỏi chỗ ngồi, vươn tay muốn cướp về.

La Mỹ Đình không chút lưu tình nhấc chân đạp thẳng vào bụng Diệp Tình : “ cút ngay”

Cú đạp này có chút mạnh, cơ thể nhỏ gầy của Diệp Tình nào có thể chịu đựng được, trực tiếp ngã xuống đất. Khi ngã lưng cô đυ.ng vào dãy bàn phía sau, phát ra âm thanh va chạm.

Thật đau.

Phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, bụng cũng quặn đau.

Hai nơi trên có thể đau đớn làm Diệp Tình nhíu chặt mày liễu, mỗi mỏng mím chặt, búi tóc sau đầu bị nới lỏng, phần bụng trên áo đồng phục cũng in hằn một dấu chân, ở trên nền áo trắng đặc biệt rõ ràng. Bộ dạng yếu ớt đáng thương làm ai trông thấy cũng phải thương tiếc.

Cố tình ba kẻ cầm đầu lại vui sướиɠ khi người khác gặp họa, chế nhạo :



“ ha ha, đáng đời”

“ Trong này có gì mà được mày xem như bảo bối thế, bà đây rất muốn biết”

La Mỹ Đình lại liếc mắt nhìn hai người kia : “ Hai đứa chúng mày qua đây giữ chặt nó, tránh cho con gái điếm này nổi điên nhào qua đây”

Hai người hầu nhỏ đi qua thô lỗ kéo lấy Diệp Tình, mỗi người giữ một bên cánh tay cô.

Diệp Tình hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

La Mỹ Đình mở khóa kéo, dốc ngược cặp sách xuống, sách vở bên trong rơi vung vãi dưới đất.

Tiền ở trong túi nhỏ không bị rơi ra.

La Mỹ Đình tùy ý nhặt một vài quyển vở lật lật, mỗi trang bài tập Diệp Tình đều làm xong.

“ Thật là học sinh ngoan, bài tập đều đã làm xong” trên khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười châm biếm, “ có điều bà đây chưa làm bài tập, đợi lát nữa mày cũng đừng mong nộp lên”

Dứt lời cô ta ở trước mặt Diệp Tình đem quyển bài tập vật lý xé nát, còn quá đáng hơn đem những mảnh giấy xe nát đổ lên đầu Diệp Tình.

Diệp Tình đáng thương đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn bài tập cô tâm huyết hoàn thành bị xé nát.

La Mỹ Đình trào phúng : “ lát nữa không giao được bài tập, mày đợi bị mắng đi”

“ Đi, đừng quan tâm đến con gái điếm này, lần sau lại tìm nó chơi”

Hai người hầu buông Diệp Tình ra lần lượt theo sau La Mỹ Đình ra khỏi phòng học.

Trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại Diệp Tình đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ vật của mình.

Những quyển sách khác rơi xuống đất cô đã nhặt xong, chỉ còn quyển vở bị xé nát thành từng mảnh.

Dựa vào cái gì La Mỹ Đình lại muốn bắt nạt cô? Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì ? rõ ràng trước giờ chưa từng trêu chọc cô ta!

Việc bị bắt nạt không phải cô chưa từng nói với chủ nhiệm lớp, nhưng La Mỹ Đình có quan hệ với trường học, cộng thêm chủ nhiệm lại là người sợ phiền phức, mỗi lần lên lớp nói một hai câu liền rời đi, căn bản là mặc kệ, La Mỹ Đình vẫn như cũ tiếp tục ở trường học diễu võ dương oai.

Diệp Tình càng nghĩ càng tủi thân, hốc mắt nóng lên, nước mắt dưng dưng, nhưng sau đó bị cô dùng tay lau đi, quật cường không để nước mắt rơi xuống.