Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Ngoài

7.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Sự Vụ Sở Hằng Giản Hệ Liệt
Nàng thấy mình giống như đang uống 1 chum Nữ Nhi Hồng Đối càng thử càng nhớ nhung càng chôn sâu, càng say lòng người; Tình yêu đó khiến cho nàng thấy say đắm giống như một ngọn lửa luôn rạo rực trong  …
Xem Thêm

“Xin hỏi quan tòa lần này người phụ trách thật sự là một trong đại kim bài luật sư trong truyền thuyết của Hằng Giản ư?”

“Xin hỏi chúng tôi có thể hay không gặp người đó một chút, phỏng vấn được không?”

“Nữ luật sư lại có thể dễ dàng đánh thắng vụ này như thế nào mọi người có thể nói rõ thêm được không?”

“Xin hỏi nữ luật sư bây giờ đang ở nơi nào? Chúng tôi thật rất muốn gặp một chút! Này anh, này anh….”

Đài Bắc, từ cửa tòa án tràn đầy là phóng viên tạp chí tất cả đều tề tụ, ầm ầm bắt đầu hỏi thăm tiến hành “Công kích” đối với bộ phận quản lý PR của Hằng giản. Nguyên nhân tại sao lại thế? Đúng vậy, nguyên nhân thật ra thì rất đơn giản!

Hôm nay ở tòa án có một bên gia đình nghe nói hao tổn của cải ngàn vạn tranh cãi án kiện, và người ra mặt này lại là một trong những đại luật sư kim bài của Sự Vụ Sở Hằng giản! Vì vậy đây chính là tin tức có tính chất cực nóng cực mạnh không đi giành tin tức để lên trang bìa là ngu ngốc! Coi như chỉ ló được chút mặt của thần bí luật sư cũng có thể đưa tới sự oanh động khủng khϊếp.

Nhưng vô cùng tiếc nuối chính là vụ này tòa xử căn bản mở kín, đừng nói tới mặt thần bí luật sư chứ đến bóng dáng cũng không thấy được! Ly kỳ hơn chính là còn tuôn ra nguyên nhân không xử mở là vì duy trì phiên xử lần này tiền xử đã là 1 món tiền khổng lồ, nguyên cáo là người có địa vị xã hội, và còn là vì bảo vệ diện mạo của thần bí luật sư Hằng giản này!

Bình thường, tin xấu tin gây cấn đương nhiên ở xã hội thượng lưu là tương đối quan trọng, nhưng bây giờ người nào có rãnh rỗi trông nom là nhà nào gây ra chuyện hạ lưu gì chứ? Rất rõ ràng là vì “Thần bí luật sư” này mới đáng để họ chú ý! Vào không được tòa án, bọn họ ở bên ngoài chờ cũng có thể? Nhưng đợi tới đợi lui, đợi không được nhân vật thần bí chỉ quản lý bộ phận PR của hằng giản

“Các vị, xin lỗi, luật sư đã rời đi, hi vọng mọi người có thể rời đi, xin cám ơn.” Quản lý le que mấy câu, liền tiêu sái xuống bậc thang đi, quẳng xuống bên trong một mảnh kí giả giương mắt mà nhìn.

Bây giờ là thế nào, bọn họ một tấc cũng không rời cửa lâu như vậy, vị thần bí luật sư đã rời đi? Không thể nào Chẳng lẽ luật sư kia có thể bay?

Một mảnh ảo não, thở dài, tiếng chửi rủa vang lên, bọn họ đại khái buồn không được kém; nhưng là bọn họ ngược lại càng hiếu kỳ vị luật sư thần bí này có diện mạo thế nào



Đài Bắc cửa sau tòa án,

Một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh thần không biết quỷ không hay chỉ có nội bộ nhân viên tòa án mới biết đi ra, cô gái này mặc một bộ đồ màu nâu nhạt, đồ công sở, thiết kế bó sát không keo kiệt mà đem đường cong hoàn mỹ triển lộ ra; một đôi giày cao gót nhọn màu đen đỡ hai chân thon dài, trông có vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu; tóc của cô gái này được búi cao phía sau nhìn trông có vẻ lão luyện mà khôn khéo; trên mặt trái xoan mang kính lớn, không nhìn ra tướng mạo có gì đặc biệt.

Cô gái này đứng ở bên trong lối đi an tĩnh cẩn thận nhìn chung quanh một chút, xác định chỉ có một mình, một hồi lâu mới thở phào một cái, giống như con mèo lười biếng duỗi lưng ra một cái khi thức giấc.

Nàng đưa tay lấy xuống kính mát lớn tiện tay ném một cái, khuôn mặt tuyệt trái xoan liền đột nhiên hiện ra da trắng noãn, đôi mày thanh tú; một đôi mắt đen linh động xoay chuyển giống như chỉ cần cho nó một chút bóng sẽ biến thành ánh sáng lung linh, chói mắt lóe lên như Lưu Ly; sống mũi cao, dưới là môi anh đào mê người, cánh môi nhẹ nhàng nhếch lên có thể nhìn thấy hai bên má có lúm đồng tiền; 1 gương mặt quả thật làm cho đàn ông nhìn mà động tâm.

Nàng cúi đầu nhìn qua nhìn trang phục của mình, nhíu lại đầu giống như không hài lòng, hừ nhẹ một tiếng nhanh chóng thoát khỏi áo khoác công sở còn cái áo sơ mi trắng, rồi bỏ đi váy bên trong mặc một cái quần ngắn màu trắng, đá đi giày cao gót nhọn từ trong ba lô lấy ra một đôi All­star màu hồng, ngắn ngủn mấy phút đột nhiên từ mỹ nữ cao gầy mảnh khảnh biến thành 1 cô gái dí dỏm đáng yêu, hừ 1 cái đây mới là mình a!

Vui vẻ bĩu môi giống như là nghĩ tới điều gì, nàng giơ tay lên ở sau lôi kéo tóc một ít sợi tóc trong nháy mắt xõa ra, tạo thành một vòng cung nhu thuận sóng lớn, dài tới thắt lưng nàng đôi tay cắm vào sợi tóc dùng dây đơn giản thu lại, cột vào bả vai có vẻ vừa đáng yêu dí dỏm, lại mị hoặc mê người.

“Giải quyết xong!” Nàng không chút nào đáng tiếc đem gì mới vừa cởi ra toàn bộ đưa cho trong thùng rác, kéo kéo ba lô nhỏ chuẩn bị đi!

Nâng lên nụ cười tùy hứng cất bước hướng đầu hẻm đi tới, nhưng còn chưa đi mấy bước lại đột nhiên nghiêng mắt nhìn đến thứ gì kia mà bỗng dưng dừng bước lại, định thần nhìn lại cặp mắt to lóe sáng, bỗng chốc nổi lên một sự đờ đẫn mờ mịt, có vẻ có chút suy nghĩ thật lâu nàng mới thở nhẹ một hơi, ngồi xổm xuống gần vật đang ở trong góc.

Trước mặt nàng, đang nằm một con cún như thoi thóp một hơi, có vẻ giống chó lang thang yếu ớt vô cùng, ở trong lúc lơ đãng để cho nàng lộ vẻ xúc động cùng cảm giác từng cái gì đó vỡ nứt ra không hề che giấu toát ra tựa hồ cùng bản nhân mình hoàn toàn không phù hợp.

Vài phút trước nàng còn ở trên tòa án dùng thái độ ưu nhã tự nhiên , lời nói cường thế sắc bén, là 1 Hoắc Vân Khê tựa hồ không có bất kỳ sơ hở nào ; mà mấy phút sau nàng lại trở về là 1 cô gái trẻ tuổi đứng ở đây nhìn 1 con chó đáng thương lang thang trước mặt mình bị nó cảm động lây.

Rốt cuộc nàng cẩn thận từng li từng tí đem chó nhỏ thu vào ôm trong ngực đứng lên, có chút tự thuyết tự thoại nói:

“Cún nhỏ đáng thương có phải là không có ba, mẹ đúng không? Một mình mày rất tịch mịch, rất sợ, lại còn bị bệnh cũng không có ai chăm sóc có đúng không? Không sợ, chị sẽ đưa em đi bác sĩ nhé!”

Vẫn nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ trong ngực Hoắc Vân Khê ngón trỏ sờ nhẹ nó đang không còn sức sống, cúi mí mắt, không thể suy nghĩ, mắt dần dần mở ra, cắn cắn môi làm như có chút không cam lòng, nàng đang nói nó hay là đang hỏi chính mình chứ?

“Cún con, nếu như hôm nay 2 ta có duyên, chị dĩ nhiên sẽ cho em bên cạnh mình, sẽ nuôi em được không?”

Chó nhỏ không trả lời, vậy thì coi như chấp nhận!

Hoắc Vân Khê mang theo chú cún con như được 1 tờ vé số, gật đầu một cái, tán thành nói:

“Quả nhiên! Này ‘hắn’ tại sao nhặt được chị lại không chăm lo chứ? Mười mấy năm qua đối với ta chẳng quan tâm tự cho là cách xa vạn dặm, làm thúc thúc chân dài thì rất giỏi sao, hừ! Chị muốn đem tiền mình nợ hắn, tất cả trả lại cho hắn!”

Rõ ràng cái nàng muốn cho tới bây giờ chính là hắn, người của hắn.

Đi ra ngõ Hoắc Vân Khê chậm rãi quay đầu lại xem một chút nhớ lại hôm đó ánh sáng có chút âm u của mười năm trước, cùng là 1 trong ngõ nhỏ chỉ là không phải chú cún này mà là nàng.

Hít thở sâu một hơi Hoắc Vân Khê quay đầu nhìn bên ngoài ngõ ánh mặt trời khóe môi nâng lên nụ cười cứng nhắc, đã đến lúc rồi, tất cả đều không thể ngăn trở bước chân của nàng.

Thúc thúc chân dài thân ái, chú có phải hay không cũng có thể đổi lại thân phận rồi đó!

“Boss, Boss, Boss! Tôi có lời phải nói!”

Như một trận gió vọt vào Sự vụ sở Hằng giản, lao tới phòng bí mật Hoắc Vân Khê vừa gọi vừa la hét vừa trực tiếp xông về phía nam nhân đang ngồi vị trí chủ tọa .

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa đang cúi đầu xem văn kiện, đối với hành động của Hoắc Vân Khê gấp nóng nảy như vậy tựa hồ mãi thành thói quen, khẽ cau mày lại vẫn không có ngẩng đầu, chỉ là làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn thế nào, lành lạnh lên tiếng:

“Hạ xuống dB.”

“Người ta dB lại không cao.” Hoắc Vân Khê đô đô một câu.

“Uống nước, có chuyện gì từ từ nói.” Đột nhiên ngồi bên truyền đến một giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười, đua tới một ly nước đưa tới trước mặt của Hoắc Vân Khê.

Thêm Bình Luận