Chương 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện (1)

Bây giờ đang là chạng vạng tối.

Con đường trước mặt tĩnh lặng vắng vẻ, hai bên là những dãy nhà thấp bé sừng sững chen chúc nhau. Màn đêm bao trùm trên các mái nhà, hoàng hôn từ từ lặn dần, ánh chiều tà đỏ như máu.

Bạch Sương Hành đứng ở đầu đường, im lặng quan sát xung quanh.

Đây là nơi cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Ngay một phút trước, cô và bạn còn đang ngồi trong rạp chiếu phim để xem bộ phim “Gặp Ma” mới chiếu.

Vốn mọi chuyện đều như bình thường, nhưng ngay khi phim chuẩn bị chiếu thì đột nhiên ý thức của cô trở nên mơ hồ.

Lúc mở mắt ra, Bạch Sương Hành đã vô cớ xuất hiện trên con phố này.

Con đường cũ kỹ u âm, có một đôi nam nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt cũng mờ mịt y như cô.

Cảnh tượng này thực sự quá kỳ dị, chưa ai kịp nói gì thì một giọng nói không phân biệt được giới tính đã chợt vang lên —

[Ding dong!]

[Chào mừng bước vào Đêm Trắng, thử thách sinh tồn sắp sửa bắt đầu. Tôi là hệ thống giám sát 056 cho cửa thử thách này, đang kiểm tra thông tin nhiệm vụ…]

Âm thanh vừa xuất hiện, cả ba người có mặt lập tức biến sắc.

[Tên thử thách: Ác Ma Sẽ Lộ Diện]

[Độ khó của thử thách: Dễ]

[Giới thiệu vắn tắt thử thách: Có đường gặp ma sẽ có cách phục ma.

Thầy Bách Lý đã bắt ma trừ tà hơn mười năm, pháp lực cao cường, danh tiếng vang xa. Gần đây, thầy thông báo muốn tìm một học trò để kế thừa y bát.

Ba người trẻ tuổi nhận được lời mời nên tới số 444 đường Bách Gia để tuyển chọn lần cuối, cạnh tranh nhau vị trí nhận thầy duy nhất. Họ không hề biết đây là ngọn nguồn của một cơn ác mộng.]

Đêm Trắng.

Bạch Sương Hành nhướng mày.

Âm thanh đó không có xuất xứ, cứ như đột nhiên xuất hiện trong đầu vậy. Nói được một nửa, cô gái tóc ngắn trong góc cũng đã bắt đầu run bần bật.

Hệ thống số 056 nói xong, cô ta vô thức run giọng khẽ nói: “Đêm Trắng ư? Sao chúng ta lại rơi vào Đêm Trắng rồi!”

“Dù nghe hơi ảo,” Thanh niên đứng ở đầu phố ủ ê mặt mày, đẩy gọng kính đen, “Nhưng đây đúng là Đêm Trắng đấy.”

“Đêm Trắng” là hiện tượng siêu nhiên xuất hiện trên toàn cầu vào một tháng trước.

Trước đó, thế giới này tôn thờ vật chất và khoa học, chỉ khịt mũi khinh thường với những chuyện kỳ lạ thần quái.

Mãi đến khi Đêm Trắng giáng xuống.

Lúc đầu là một nhân viên văn phòng bình thường đẩy cửa công ty ra, phát hiện mình bước vào một kiến trúc xa lạ và quỷ quái.

Trong kiến trúc đó đầy rẫy nguy hiểm, đâu đâu cũng là quái vật hung tàn dữ tợn. Mãi tới khi tránh thoát được vô số sự tấn công từ ma quỷ, sống sót tới ngày hôm sau, người đó mới quay lại thế giới bình thường được.

Từ đó về sau, chuyện như thế càng lúc càng nhiều.

Dù là trên đường đi học, trên đường về nhà, đến công ty, tới cửa hàng, thậm chí là trong phòng ngủ, đều sẽ có người bị kéo vào thế giới của chiều không gian tên là “Đêm Trắng” —

Một không gian khác tràn ngập ma quỷ, sự kiện siêu nhiên và những loài sinh vật phi nhân loại, muốn thoát khỏi thì phải hoàn thành “nhiệm vụ” được Đêm Trắng công bố.

Thông tin vừa truyền ra, cả thế giới rơi vào cơn hoảng loạn.

Đêm Trắng tới chẳng mang chút dấu hiệu nào, dù là nguyên nhân hình thành hay phương pháp giải quyết đều tạm thời chưa có kết luận khoa học. Nhận thức phổ biến nhất của mọi người về nó là:

Chỉ khi vượt qua được thử thách mới có thể sống tiếp được.

Bạch Sương Hành im lặng, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên cô rơi vào Đêm Trắng.

Theo những tin tức đã được đưa ra từ “hệ thống giám sát” tự xưng trong đầu cô.

Mỗi cửa thử thách Đêm Trắng đều sẽ có một hệ thống khác nhau chịu trách nhiệm hướng dẫn và giám sát, không biết vì cớ gì mà hệ thống này cực kỳ ác ý với con người.

Cô gái tóc ngắn xa lạ vẫn chưa ngừng run, tựa như một con chim đang hoảng sợ, khép nép trong chiếc áo len màu be.

Thanh niên trẻ tuổi ở gần cô ta có vẻ hơi bình tĩnh, nhưng theo biểu cảm ủ rũ cũng có thể thấy anh ta đang bất an.

Nhớ tới giọng điệu chắc nịch lúc nói chuyện của anh ta, Bạch Sương Hành phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đây không phải lần đầu anh rơi vào Đêm Trắng à?”

Thanh niên nhìn cô.

“Ừm.”

Anh ta nói: “Tôi là Từ Thanh Xuyên, đây là lần thứ hai rồi.”

Mỗi cửa Đêm Trắng đều có bối cảnh và nhiệm vụ khác nhau, dù anh ta có kinh nghiệm trước cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.

Hơn nữa…

Từ Thanh Xuyên hơi ngượng ngùng: “Thực ra trong cửa Đêm Trắng đầu tiên, người dẫn đầu qua cửa là bạn tôi, tôi chẳng cống hiến được gì hết. Nhưng nếu có vấn đề thì các cô cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết.”

Từ Thanh Xuyên không hề nói dối.

Đảo mắt nhìn những căn nhà cũ u ám xung quanh, anh ta chỉ thấy ớn lạnh.

Ai cũng biết “Đêm Trắng” tượng trưng cho mức độ rủi ro, nỗi sợ hãi và tỉ lệ tử vong siêu cao, ai có đầu óc tỉnh táo đều chẳng muốn bị cuốn vào chỗ này.

Anh ta chỉ là một tay mơ đi theo sau lưng trùm lớn, lần trước bị hù sợ suýt chết, hai chân gần như mềm như bún.

Ai mà ngờ hôm nay lại chuyển mình trở thành người có kinh nghiệm duy nhất trong ba người hôm nay chứ.

Có trời đất làm chứng, anh ta cũng căng thẳng muốn chết, nhưng cô gái tóc ngắn cứ nhìn anh ta chằm chằm, nghiễm nhiên xem anh ta như một người đi trước đáng tin cậy.

Anh ta thì có tài cán gì chứ.

Từ Thanh Xuyên chột dạ né tránh ánh mắt của cô ta: “Hai người thì sao? Tên gì vậy?”

“Tôi… Tôi là Văn Sở Sở, lần đầu tiên vào Đêm Trắng.”

Cô gái tóc ngắn lại run cầm cập, vẻ mặt bất an: “Đáng lẽ tôi đang ngồi trong rạp chiếu phim để xem phim “Gặp Ma”, mới chớp mắt một cái mà đã tới đây rồi.”

“Rạp chiếu phim Bách Đạt ở thành phố Giang An à?”

“Đúng rồi!”

Từ Thanh Xuyên hơi hiểu ra, nhìn sang người thứ ba có mặt ở đây: “Cô cũng thế à?”

Người đó gật đầu.

Đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mắt phượng, tóc đen dài, da rất trắng, lúc trả lời anh ta dùng giọng điệu vừa lịch sự vừa dịu dàng: “Tôi là Bạch Sương Hành.”

Từ đầu tới cuối cô không khóc không làm ầm ĩ gì mà chỉ tiếp nhận sự thật trước mắt, lúc này, cô đã bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh.

Từ Thanh Xuyên tò mò: “Đây là lần thứ mấy cô vào Đêm Trắng rồi vậy?”

Bạch Sương Hành: “Lần đầu tiên.”

Vậy là… người mới à?

Từ Thanh Xuyên hơi kinh ngạc.

Đêm Trắng là cận kề cái chết, người bị mắc kẹt trong đây hoặc là bối rối, hoặc là tuyệt vọng, dù là người cá biệt dũng cảm thì cũng sẽ thể hiện một chút bực bội nôn nóng.

Nhưng anh ta hoàn toàn không phát hiện ra được bất cứ tâm trạng nào như thế trên mặt Bạch Sương Hành.

Từ Thanh Xuyên là một người trẻ con thẳng tính, tất cả cảm xúc đều viết hết ra mặt, Bạch Sương Hành bị anh ta nhìn thế thì cười: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Từ Thanh Xuyên đẩy kính, gãi gãi đầu: “Tôi cứ nghĩ là cô cần thêm thời gian để tiêu hóa một chút chứ. Dù sao đa phần những người gặp chuyện như thế đều sẽ nhất thời khó mà tiếp nhận được.”

Lần trước khi rơi vào Đêm Trắng, trong nhóm đi chung có người run lẩy bẩy, có người không chịu chấp nhận sự thật, đó là chưa kể tới những người gào khóc ỏm tỏi, nghĩ mình bị bắt cóc nên cố gắng chạy trốn, để rồi biến thành một làn sương máu —

Từ khi Đêm Trắng giáng xuống, Từ Thanh Xuyên đã xem rất nhiều phim và tiểu thuyết kinh dị, tình tiết cốt truyện thế này anh ta đã rất quen rồi.

Đồng đội có vẻ đáng tin cậy, Từ Thanh Xuyên khẽ thở phào:

“Để tôi giới thiệu sơ lược quy tắc nhé. Trong Đêm Trắng, mỗi người sẽ có nhiệm vụ chính và nhiệm vụ nhánh, chỉ khi hoàn thành được nhiệm vụ chính thì mới được sống sót thoát khỏi; về nhiệm vụ nhánh thì các cô hoàn thành càng nhiều sẽ nhận được phần thưởng càng phong phú.”

Bạch Sương Hành gật đầu.

Khi nãy lúc nghe tiếng hệ thống vang lên, trong đầu cô cũng xuất hiện giao diện nhiệm vụ.

[Ác Ma Sẽ Lộ Diện]

[Nhân vật của bạn: Một người trẻ tuổi đang nôn nóng tìm công việc mới, vị trí học trò của thầy Bách Lý là lựa chọn bắt buộc của bạn.]

[Nhiệm vụ chính: Hoàn thành ba thử thách của thầy Bách Lý]

[Nhiệm vụ nhánh: Chưa mở khóa]

[Kỹ năng chuyên môn: Chưa mở khóa]

Phần nhiệm vụ nhánh trống không, xem ra độ khó không nhỏ, phải tự tạo ra.

“Ngoài ra, mỗi người rơi vào Đêm Trắng đều sẽ được phân chia một kỹ năng chuyên môn.”

Từ Thanh Xuyên nói: “Chỉ khi thử thách đầu tiên kết thúc, kỹ năng mới được kích hoạt, hai người là người mới nên hiện chưa thể sử dụng được.”

Trong Đêm Trắng tràn ngập sự chết chóc và ma quỷ, “kỹ năng” có lẽ là chừa một con đường sống cho người ta.

Nghe nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể dùng điểm tích lũy đổi đủ thứ quý giá kỳ lạ, với điều kiện tiên quyết là họ có thể sống sót rời khỏi.

Văn Sở Sở tò mò: “Kỹ năng của anh là gì vậy?”

“Trói buộc.”

Từ Thanh Xuyên nói thẳng: “Có thể đông cứng ma quỷ tại chỗ hai phút, chỉ dùng được một lần trong mỗi hai mươi bốn tiếng.”

Rất rõ ràng, đây là một cọng cỏ cứu mạng rất có ích.

“Trễ rồi, nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ chính đi.”

Từ Thanh Xuyên nói: “Theo mô tả nhiệm vụ, ba người chúng ta là học trò định tới xin học thầy Bách Lý. Nếu đã muốn xin học, bước đầu tiên chắc chắn là phải tìm “thầy” rồi.”

Bạch Sương Hành gật đầu: “Số 444 đường Bách Gia.”

Như đáp lại lời họ, cô vừa nói xong, trong hư không đã chợt vang lên âm thanh nhắc nhở.

Lạ ở chỗ đây không phải âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống 056 mà rất du dương trầm bổng, hùng hồn mạnh mẽ, rất giống lời dẫn trong phim.

[Mọi người quyết định kết bạn với nhau, cùng nhau đi tới số 444 đường Bách Gia.]

[Con phố dài như không có điểm cuối, tựa như số phận gian trá khó lường vậy. Trong lòng mỗi người đều tình cờ hiện lên cùng một suy nghĩ: Liệu tất cả có thể sống sót được tới cuối cùng không?]

Văn Sở Sở bị tiếng nói đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình: “Ai đang nói vậy?”

Từ Thanh Xuyên cũng mờ mịt: “Lạ quá, lần trước tôi không có nghe tiếng kiểu này.”

056 khẽ hừ một tiếng, giọng điệu vừa hung hãn vừa thản nhiên.

[Nhắc nhở thân thiện: “Ác Ma Sẽ Lộ Diện” là một trường quay, để diễn giải tình tiết và nội dung phim tốt hơn, thử thách lần này được thiết kế thêm lời dẫn, sẽ thông báo bất cứ lúc nào.]

[Mong mọi người sẽ cùng diễn ra một bộ phim thật chất lượng!]

Nghe nó nói xong, Từ Thanh Xuyên lại hơi nhức nhức cái đầu.

Thiết lập kiểu này đúng thật là phù hợp với sở thích xấu xa của Đêm Trắng.

Chỉ mong rằng lúc xuất hiện cốt truyện mấu chốt, lời dẫn sẽ không đột nhiên xuất hiện khiến họ giật bắn mình. Anh ta nhát gan lắm, thực sự không chịu nổi đâu.

Trong Đêm Trắng luôn có những chuyện kỳ dị khó lường, nếu ở ngoài nữa e là sẽ gặp phải thứ gì đó nguy hiểm mất.

Thấy sắc trời đang tối dần, Từ Thanh Xuyên nhìn hai đồng đội phía trước, trong giọng nói lộ ra sự căng thẳng rõ rệt: “Chúng ta đi thôi, tới số 444.”

*

Chỗ ba người đang đứng chính là đường Bách Gia trong bối cảnh nhiệm vụ.

Con đường tĩnh mịch mà nhỏ hẹp, chẳng thấy được điểm cuối, xem kiểu dáng nhà thì có vẻ đây là nơi giao nhau của thành phố và nông thôn chừng mười năm trước.

Những căn nhà hai bên nhìn chung không cao, chênh vênh và lệch nhau như vảy cá vậy.

Trên vách tường toàn là nấm mốc xám đen hoặc dây thường xuân mọc chi chít, ở trong đó sẽ khiến người ta cảm thấy tâm trạng bị đè nén cực kỳ ngột ngạt.

Không khí trộn lẫn mùi khói dầu và hôi thối, trong những khe hở trên mặt đất tràn đầy chất lỏng màu đen không rõ là gì.

Bạch Sương Hành đi rất nhẹ nhàng, tránh những vết nước bẩn, không để chúng dây vào giày và tất của mình.

Trên đường đi, ba người trao đổi thông tin cá nhân đại khái, phát hiện đều là sinh viên hết.

Cô học Mỹ thuật ở Đại học A, Từ Thanh Xuyên là đàn em nhỏ hơn cô một khóa, học khoa Công nghệ Phần mềm.

Văn Sở Sở trông nhỏ con, ăn nói nhỏ nhẹ, thế mà lại học trường cảnh sát.

Đường Bách Gia rất dài, ngay trước khi mặt trời lặn hết, cả nhóm cuối cùng cũng tới được chỗ cần tới.

Số 444.

Đây là một con số rất xui xẻo, cực hợp với những bộ phim kinh dị. Căn nhà có tổng cộng bốn tầng, trông bề ngoài chẳng khác gì với nhà dân kiểu cũ hết, cửa sổ đóng chặt, chẳng thấy được tình hình bên trong.

Từ Thanh Xuyên đẩy cánh cổng sắt ở tầng 1 ra nhưng không được: “Cửa khóa rồi.”

Anh ta lại thử gõ cửa, cũng chẳng có phản ứng gì.

Văn Sở Sở hơi căng thẳng: “Trong nhà không có ai à?”

Đừng trách cô ta nhát gan, thực sự căn nhà này quá âm u mà. Trên cả con đường có nhiều nhà dân như thế nhưng chỉ có khi tới gần nó mới có một cảm giác ớn lạnh xộc thẳng tới.

Bạch Sương Hành không nói gì, ánh mắt dán vào cổng sắt.

Căn nhà này đã cũ, cổng sắt cũng hoen gỉ loang lổ, có một cái mắt mèo ở vị trí ngang đầu người.

… Đợi đã.

Cô bước tới một bước.

Đó không phải mắt mèo.

Nói chính xác hơn là mắt mèo chống trộm đã bị gỡ xuống, chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm. Họ đứng ngoài căn nhà, nhìn xuyên qua cái lỗ đó là sẽ thấy được cảnh tượng bên trong.

[Một cái lỗ tròn.]

Ngay lúc cô phát hiện ra điểm này, lời dẫn đột nhiên vang lên.

[Mọi người là học trò được thầy Bách Lý chọn lựa, người ở đây đều biết mọi người sẽ tới, nhưng sao gõ cửa lại chẳng có ai trả lời chứ? Có lẽ nó sẽ cho mọi người biết đáp án.]

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Ý của nó là chúng ta nên nhìn vào trong lỗ nhỏ này.”

“Lỗ tròn kiểu này… Khiến người ta rất khó chịu.”

Văn Sở Sở rất cảnh giác: “Trong phim kinh dị, lỗ thủng là thứ yêu thích của đám cuồng nhìn lén đấy.”

Từ Thanh Xuyên cực kỳ tán thành.

Một trong các định luật của phim kinh dị là không bao giờ được nhìn vào khe cửa, gầm giường và lỗ thủng.

Nhìn lén là thứ không bao giờ thiếu trong một câu chuyện kinh dị, nhìn cái lỗ đen kịt này, anh ta vô thức thấy hơi bất ổn.

“Nếu cửa Đêm Trắng này đã có hình thức là phim kinh dị thì có khi nào tình tiết trong cốt truyện gốc sẽ xuất hiện ở đây không?”

Văn Sở Sở cũng ý thức được mánh khóe bên trong: “Đừng nói là lúc chúng ta nhìn vào lỗ thủng đó… Sẽ bất ngờ xảy ra chuyện gì đấy nhé?”

Họ đều lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm, trong góc khuất mà mắt thường không thể nhìn thấy được, hệ thống 056 không chờ nổi nữa, thầm nhẩm lời dẫn tiếp theo.

Đến rồi.

Chẳng mấy chốc, điều đáng sợ đầu tiên của bộ phim sẽ được mở ra!

Trong cốt truyện có sẵn, nhóm nhân vật chính vào căn nhà số 444, gõ cửa nhưng không ai đáp lại nên sẽ nhìn vào lỗ thủng đen như mực trên tường.

Lỗ thủng rất nhỏ, xung quanh tĩnh mịch, ngay khi họ thả lỏng cảnh giác thì một con mắt đầy tia máu sẽ đột nhiên xuất hiện, dừng ở ngay đầu bên kia —

Hóa ra sau cửa là một tên cuồng nhìn lén, chỉ cách họ có một bức tường, xuyên qua lỗ thủng mà lẳng lặng quan sát động tĩnh bên ngoài!

Dù tình tiết jumpscare này hơi cũ nhưng hiệu quả lại cao, nhẹ thì dọa cho người ta run bần bật, nặng thì khiến tâm trí rối loạn, ngã lăn quay tại chỗ luôn.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, nó không khỏi nảy ra sinh sự chờ mong xấu xa.

Cùng lúc đó, ngoài cổng sắt.

Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, Từ Thanh Xuyên quyết định bước tới điều tra.

Nói không sợ tất nhiên là nói dối, nếu được chọn, anh ta tình nguyện làm một con gà mờ kêu cục tác cả đời.

Nhưng số phận không hề cho phép, thân là người có kinh nghiệm duy nhất ở đây, anh ta không thể nấp sau lưng hai cô gái mãi được.

Từ Thanh Xuyên lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Cố lên, kiên cường lên, mình làm được mà!

Anh ta đang tính cất bước thì bất ngờ lại có người giành trước.

Là Bạch Sương Hành.

“Ừm, hay là để tôi cho.”

Từ Thanh Xuyên vội khuyên cô: “Trong phim kinh dị thường có tình tiết như thế lắm, chẳng biết trong nhà có thứ gì, nếu là kẻ nhìn lén còn đỡ, sợ là sợ…”

Sợ lúc cô đưa đầu vào, từ bên trong đột nhiên phóng ra một con dao hoặc quái vật đầy máu ấy.

Anh ta vừa dứt lời, Văn Sở Sở sau lưng đã yếu ớt mở miệng: “Để tôi cho.”

Từ Thanh Xuyên đang không ngờ cô ta lại nói như thế thì Văn Sở Sở lại nói tiếp: “Tôi đã tập trong trường rồi, tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn hai người.”

Cô ta thẳng lưng lên, cố gắng trưng ra một bộ dạng đáng tin.

Dù mặt đang tái như tờ giấy, ngón tay thì run lẩy bẩy.

Hai người họ như đang đối diện với kẻ địch khủng khϊếp nào đó, còn Bạch Sương Hành trước cổng lại rất thản nhiên, cô nhướng mày nhếch miệng: “Có thủ đoạn gì thì cứ thử đi rồi biết.”

Bắt đầu rồi.

Tâm trạng của 056 rất tốt, lời dẫn nặng nề vang lên.

[Ngoài cửa, cô từ từ cúi đầu xuống.]

Bạch Sương Hành khom người, cúi đầu xuống.

Cùng lúc đó, cô chậm rãi lấy điện thoại ra, gõ hai từ vào ô tìm kiếm trong album ảnh.

Sau đó dừng một giây —

Trái với dự đoán của mọi người, màn hình điện thoại được dí vào cái lỗ thủng.

Từ Thanh Xuyên: … ?

Văn Sở Sở: … ?

Hệ thống 056:???

Trong khoảnh khắc bối rối, nó đã kịp thấy hai chữ Bạch Sương Hành mới gõ vội.

— “Ảnh ma” .

Đàng hoàng như hai cú tát thẳng vào mặt, cũng như sự chế giễu không hề che đậy khiến nó đờ người ra và trở nên bối rối.

Cô gái này… Lúc kẻ nhìn lén trong nhà đang nhìn chằm chằm ngoài cửa, cô lại mở ngay một bức ảnh ma trong album ảnh, chẳng chút chần chừ mà dí thẳng nó vào lỗ thủng.

— Thế là huề nhau, cái mặt ma đầm đìa máu me đột nhiên xuất hiện đã tình cờ rơi vào ngay tầm mắt của kẻ nhìn lén!

Gần như tức khắc, tên đàn ông trong nhà đã cứng hết cả người.

Lời dẫn cũng chẳng tưởng tượng nổi tình tiết kiểu này, trong lúc nhất thời nó cũng ngớ ra, không phát được bất cứ âm thanh nào.

May mắn là kỹ năng làm việc của nó được đào tạo rất tốt, rất nhanh đã điều chỉnh lại suy nghĩ, giọng nói trầm bổng du dương lại vang lên lần nữa.

[Trong cửa, hắn từ từ cúi đầu.]

[Lỗ thủng đen kịt bị ánh chiều tà chiếu thành một màu máu nhàn nhạt. Người đàn ông không hề đề phòng, lúc dí mắt vào đã bất thình lình nhìn thấy một gương mặt ma vặn vẹo!]

[Đáng sợ làm sao! Gần như là nghẹt thở, l*иg ngực chấn động mãnh liệt, hắn khẽ run rẩy, ngã ra đất phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc!]

Ngoài cửa nhà, ba người khiêu chiến đáng lẽ phải bị dọa lại đứng lặng người đó, xung quanh chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ có một làn gió thu chậm rãi thở qua.

Trong cửa nhà, nhân vật phản diện thủ vai tên nhìn lén đang gào toáng lên: “Á—!”