Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]


Chương 1
Dạo này ta bận quá huhu, công cuộc cơm áo gạo tiền nó thúc sau mông ta lực bất tòng tâm đó a :T_T: Khi nào ngoi được ta sẽ ngoi lên chào các thí chủ :>

Chuyện này từ hồi Lam Lam tham gia VLĐH, hơi lâu rùi hiuhiu~

-------- vạch ngăn cách vào chính truyện ----

"Khỉ con, thứ bảy này em có lịch trình không?"

"Sao vậy, Lam Lam tỷ, nhớ em à? 😍"

"Chị tham gia Võ Lâm Đại Hội mà, thứ 7 này là trận chung kết rồi, yêu cầu các tuyển thủ mời người trợ giúp..."

"Khiêu vũ là chuyên môn của em mà."

"Ha ha, vênh thế, nhưng thứ 7 này em có rảnh thật không? Không được thì chị tìm người khác cũng được, dù sao cũng xếp hạng bét mà, ha ha."

"Rảnh, em rảnh, em vừa bảo trợ lý xem lịch rồi, thứ 7 vừa hay không có việc gì."

......

"Tỷ, này, tỷ tỷ, Ngô Cẩn Ngôn!"

"Gì thế Tiểu Mạt (trợ lý của Sữa Muối)?"

"Chị bảo em xem lịch trình khi nào? Còn nữa, điện thoại đã tắt nửa tiếng rồi, chị đừng có nhìn điện thoại cười ngốc như thế nữa đi có được không?"

"Hả? Cái gì? Em nói gì?"

"Em nói sắp bắt đầu quay quảng cáo rồi."

"Được rồi, đi thôi Tiểu Mạt, còn đứng đó làm gì?"

"Vâng vâng, lần nào nói chuyện xong với Lam tỷ là cũng như vậy. Nếu thích thì theo đuổi đi, còn nhát chết như vậy..."

Tiểu Mạt lầm bầm.

Ba ngày trước.

"Đối phương không muốn thi nữa, chúng tôi muốn trực tiếp cho hai người thăng cấp, chị thấy sao?"

Đạo diễn nói.

"Tại sao lại không thi? Như vậy không phải là lừa gạt khán giả sao?"

Tần Lam không hiểu.

"Chị nói đùa rồi, đây không phải là nghĩ cho mối quan hệ của hai người... có chút... có chút ngượng ngùng."

"Ha, chỉ vì cái đó? Đã là chuyện rất lâu rồi, tôi còn tưởng các anh sợ tôi nhảy kém nên loại luôn, không sao đâu đạo diễn, tôi không để tâm, chúng ta không thể vô trách nhiệm với khán giả được."

"Thế ý chị là vẫn thi?"

"Thi chứ."

Tần Lam vô cùng kiên định.

"Nhưng trận tiếp theo hai bên phải mời người ngoài trợ giúp, biên tập một điệu nhảy đôi."

"Được."

Sơn Phong lúc này đầy ý chí chiến đấu.

......

Thật ra, nếu nói không bận tâm thì là giả, nghe đối phương nói không thi thì Tần Lam thở phào, dù sao thì thi đấu với vợ của bạn trai cũ cũng khó tránh khỏi bối rối, huống hồ đối phương lại trẻ đẹp hơn chị (đấy là chị nghĩ vậy), gia đình hạnh phúc mỹ mãn, còn chỉ 37 tuổi mới nổi tiếng nhờ một bộ phim, mỗi ngày chạy lịch trình mệt muốn chết, khoảng cách không phải lớn bình thường đâu.

Nhưng cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc, Tần Lam trước nay đều phân định rạch ròi.

"Tần Lam à Tần Lam, người ta cho mày một đường lui thì lui đi, bản thân thì già rồi, lại muốn so với cô nương nhà người ta."

Trở về khách sạn, Sơn Phong hối hận muốn tím cả ruột.

"Ừm...tìm người trợ giúp? Lưu Vân? Thái Nhi? Thôi đi, hai người này có hơn mình là bao.

"Tỷ, em nghe nói Cẩn Ngôn trước kia học balê đấy..."

"A a a a, đúng rồi! Sao lại quên mất khỉ con của mình nhỉ!"

Thế là xuất hiện đoạn đối thoại bên trên,

Thêm Bình Luận