Chương 15: Người đàn ông này được thuê từ quán bar nhỉ!

“ Nhã Hân đã lớn như vậy rồi sao. Chúng ta đã già rồi” lúc này mấy vị trưởng bối bạn của bà nội thấy Nguyễn Nhã Hân thì vui vẻ đến gần. Lý do, họ thích Nguyễn Nhã Hân hơn Hạ An Ngôn là vì từ bé cô ta đã biết làm vui lòng mọi người. Còn Hạ An Ngôn từ bé đã đi theo Trang Tử Khâm, bà đã dạy Hạ An Ngôn làm người có như thế nào cũng phải sống bằng chính con người thật của mình. Cho nên, đối với mọi người Hạ An Ngôn chỉ biết lễ phép, không biết ăn nói ngọt ngào như Nguyễn Nhã Hân, đây cũng là lý do khi đi học không có ai muốn chơi với cô. Ngược lại, Nguyễn Nhã Hân thì có rất nhiều bạn.

Cùng lúc đó có tiếng người hùa theo: "Đúng vậy, lúc trước chúng ta đều tưởng Nhã Hân sẽ trở thành cháu dâu của nhà họ Lăng, ai ngờ lại là Tiểu Ngôn. Không biết làm sao mà Lăng Hạo lại đồng ý cưới, trước kia chẳng phải Nhã Hân cùng ….”

Người kia vẫn chưa nói hết câu thì đã bị người kế bên cạnh đập vào tay một cái. Bà ta lập tức ngậm miệng, đồng thời lúng túng nhìn sang Hạ An Ngôn.

Phút chốc, ánh mắt của mọi người ở đây đều đổ dồn về Hạ An Ngôn. Nhưng cô làm như không nghe thấy, nhận lấy hộp quà từ tay bà nội đặt lên kệ, xong rồi đứng im bên cạnh bà.

Người xung quanh chờ xem kịch vui thoáng sửng sốt. Bọn họ không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy.

Không ai biết rằng, khi nghe mọi người nói như vậy cô đã sợ tới bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nguyễn Nhã Hân thấy hộp quà của mình bị đặt dưới những hộp quà khác trên kệ trang trí thì vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lơđãng nhìn về hướng Hạ An Ngôn, lạnh lùng nhếch môi một cái.

“ Tiểu Ngôn, vào giúp mẹ bê trái cây ra cho mọi người thưởng thức “ Trang Tử Khâm từ xa bước tới lên tiếng.

“ vâng ạ “ Hạ An Ngôn quay người đi ra ngoài.

Hạ An Ngôn bê trái cây vừa mới được cắt ra ngoài, hành động và lời nói đều rất thỏa đáng. Những vị trưởng bối chờ bắt lỗi cô cũng chỉ có thể lấm lét nhìn. Vì ngại bà nội , đại đa sốđều miễn cưỡng nể mặt , nhưng cũng có vài người lộ ra tia ghét bỏ rõ ràng trong ánh mắt.

"Tiểu Ngôn, ra ngoài xem Lăng Hạo đã về chưa?"Bà nội nhận thấy khách khứa đã sắp đến đông đủ thì nói với Hạ An Ngôn.

“ dạ bà nội, con đi ngay” cô quay người đi ra ngoài sân.

Hạ An Ngôn đi trên con đường đá xanh trong sân, tâm trạng cô đã rối bời từ lúc nghe được những lời nói đó. Bất chợt cô nhìn thoáng qua bên mái đình, thấy Tần Lãng bị Lăng Đình và những người bạn trong giới làm ăn của ông quay quanh mỗi người chuốc một ly rượu, đại khái là muốn bắt anh về làm rể. Nhìn một màn trước mắt Hạ An Ngôn cười đến vui vẻ. Lúc này, Tần Lãng cũng ngoảnh mặt thấy Hạ An Ngôn đang cười mình, thì vội tìm đương thoát thân, đi về phía Hạ An Ngôn.

Tần Lãng đi tới bên cô “ Tiểu Ngôn, em dám cười lén anh sao”

- “ làm gì có, em cười trước mặt anh mà” Hạ An Ngôn vừa cười vừa nói “ ba không có nói với mọi người là anh rất đào hoa hả. Sao người nào người nấy dành bắt anh về làm rể thế”

- “ em nói cái gì, được anh làm rể nhà họ là phước ba đời đó em biết không”

- “ em không biết”

- “ Hạ An Ngôn, em giỏi lắm. Lúc này đã dám chọc lại anh rồi”.

- “ Thôi không nói với anh nữa, em ra xem Lăng Hạo đã về chưa. Anh mau vào trong mừng tuổi bà nội đi”

“ ừ, anh vào trong đây” Tần Lãng đi ngang qua Hạ An Ngôn tiến vào phòng tiệc.