Chương 1: Sương lạnh

Editor: huyetsacthiensu

Ngoài cửa

một

mảnh cảnh xuân.

Có nha hoàn chạy vào “Di nương, nhà chính sai người đến mời người qua đó

một

chuyến.”

Cố Hàm Sương

đang

thưởng thức vòng tay

trên

tay, nghe thấy lời nha hoàn

nói, hai hàng lông mày

trênkhuôn mặt lạnh lẽo nhíu lại.

“Leng keng” vòng tay bị ném vào hộp trang sức. Nàng đứng dậy phủi phủi làn váy “đi

thôi.”

không

khí trong nhà chính

đang

giương cung bạt kiếm, nha hoàn, ma ma lập thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt nhìn nàng như có thâm thù đại hận.

Cố Hàm Sương dường như chưa phát

hiện

ra, vuốt khăn lụa trong tay, ung dung thong thả

đi

vào. Làn váy lay động như từng bông hoa đón gió bay ra.

Đinh Mẫn nhìn dáng vẻ nàng như vậy

thì

vô cùng tức giận.

một

con hồ ly tinh

đi

ra từ nơi bẩn thỉu, nếu

không

phải có lão gia bảo vệ

thì

mình

đã

sớm trừng trị nàng ta. Lần này

không

dễ gì mới tóm được nhược điểm của nàng ta, nhất định phải khiến cho nàng ta đẹp mặt.

Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta (Đinh Mẫn) lóe lên

một

tia hưng phấn dị thường, mở miệng “Sương di nương

thật

là to gan, dám mưu hại cái thai trong bụng Nhạc di nương, hạ nhân trong nhà bếp

đã

khai ra, ngươi còn điều gì muốn

nói

không?”

Cố Hàm Sương nghe đến đấy

thì

bật cười “Xì”

một

tiếng. Nàng ngẩng đầu, Thẩm thị ngồi ngay ngắn đằng trước, mấy bà vυ" đứng xung quanh như tam đường thẩm vấn, Đinh Mẫn làm ầm ĩ lên muốn gϊếŧ nàng. Người này hai tháng trước vừa bị sảy thai, cũng yên tĩnh được

một

thời gian.

Có lẽ nàng ta bị thương nghiêm trọng, nghỉ ngơi thời gian lâu như vậy mà sắc mặt vẫn vàng như nghệ, gò má nhô cao, xem ra có chút mùi vị mảnh dẻ.

Đương nhiên, xấu vẫn là xấu, gầy như vậy càng xấu.

Nàng nhếch môi, còn tưởng trải qua chuyện lần trước nên tiến bộ hơn,

không

ngờ ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn

không



tình địch

thật

sự

của mình là ai.

Đinh Mẫn bị vẻ mặt hờ hững của nàng chọc giận, chính là như vậy,

thật

lâu trước đây, lúc các nàng vẫn còn là khuê nữ nàng cũng dùng vẻ mặt này đối diện nàng ta, chưa bao giờ để nàng ta vào mắt.

Bây giờ Cố gia suy tàn, Cố Hàm Sương cũng bị đưa vào nơi bụi trần,

đi

vào chỗ dơ bẩn kia

một

lần, cuối cùng lại rơi vào tay nàng ta, nàng có tư cách gì mà bày ra vẻ mặt ấy trước mặt nàng ta.

“Nối dõi tông đường chính là chuyện lớn, ta phải cho lão gia

một

câu trả lời, nếu Cố di nương

không

còn lời nào để

nói

thì

chính là thừa nhận. Người đâu, trói nàng ta lại, đánh năm mươi gậy.”

Đây chính là trực tiếp muốn lấy mạng Cố Hàm Sương.

Quả nhiên vẫn như trước đây, vừa ngu xuẩn vừa độc ác.

một

bà vυ"

đã

sớm cầm gậy đứng đợi ở

một

bên sẵn sàng đợi lệnh, nghe được mệnh lệnh

đã

không

thể chờ được mà tiến lên; bị ánh mắt rét lạnh của Cố Hàm Sương quét qua, tâm thần chấn động, động tác

không

khỏi khựng lại.

Đinh Mẫn thấy thể càng tức giận, dùng sức vỗ vào tay vịn của ghế “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh bắt nàng ta lại cho ta.”

Cố Hàm Sương

không

thèm để ý đến đám người, sửa lại làn váy, ung dung thong thả mở miệng “Rảnh rỗi quản chuyện con của người khác, con của mình lại để nó chịu oan khuất, ta cũng

không

biết từ lúc nào ngươi lại khoan dung như vậy.”

Lời này

thật

sự

đã

chọc vào tim Đinh Mẫn

một

châm, trong sảnh bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Hai tháng trước phu nhân bị sảy mất cái thai

đã

được năm tháng, nhưng

đã

điều tra tất cả cũng

khôngtra được hung thủ. Ma ma nhân chứng then chốt ở nhà bếp tự tử, manh mối đứt đoạn.

Phu nhân vô cùng đau lòng, kêu gào muốn đánh chết mấy di nương, lão gia tất nhiên

không

đồng ý. Đau khổ nhưng lại

không

có chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể đánh chết mấy nha hoàn thông phòng.

Vốn

đã

không

được lão gia

yêu

thương,

thật

vất vả mới có thai lại bị mất. Đứa trẻ

đã

mất là đề tài cấm kỵ ở chính viện, ai cũng giữ kín mồm kín miệng, từ liên quan cũng

không

được

nói

đến.

Bây giờ lại có người to gan

nói

ra, mọi người thở cũng

không

dám thở, chỉ sợ rước lấy tai họa.

Các nàng

thật

sự

khâm phục lá gan của Cố di nương, lúc này còn có thể chọc vào nỗi đau của phu nhân.

Quả nhiên, Đinh Mẫn sửng sốt

một

chút, tiếp theo thần sắc cả người như điên cuồng,

đang

muốn phát tác lại bị

một

câu

nói

của đối phương làm cho

không

nhúc nhích được.

“Ngươi

không

muốn biết hung thủ là ai sao?”

Muốn, sao lại

không

muốn chứ, nằm mơ cũng muốn, nếu nàng ta biết ai hại chết con trai nàng ta, nàng ta nhất định

sẽ

chém

hắn

thành trăm mảnh!

Khuôn mặt Đinh Mẫn vặn vẹo, nhìn chằm chằm Cố Hàm Sương.

“Ngươi biết hung thủ là ai sao? Mau

nói

cho ta biết là ai!”

Cố Hàm Sương nhìn dáng vể điên cuồng của nàng ta, đột nhiên vừa cảm thấy vô vị vừa cảm thấy thương xót buồn bã. Bản thân đồng ý với Lâm Trọng vào phủ có ý nghĩa gì?

Đây chỉ là

một

nữ nhân hồ đồ, vụng về sống qua ngày thôi.

Cho dù gia tộc nàng ta làm cho Cố gia sụp đổ, nàng ta giành lấy vị hôn phu của nàng, nhưng Đinh Mẫn cũng chỉ là

một

quân cờ

nhỏ

trong bàn cờ

không

đáng nhắc đến, nàng ta cái gì cũng

không

biết.

Nàng ta nhìn nàng chằm chằm có ý gì?

“Ta

không

chỉ biết hung thủ là ai, ta còn có chứng cứ, ngày mai trước khi ta

đi

Đại Bi tự, ngươi hãy phái người đến lấy.”

nói

xong cũng

không

ở lại, thản nhiên rời

đi. Tất cả mọi người nhìn bóng lưng yểu điệu rời

đi

của nàng nhưng

không

ai đứng ra ngăn cản.

Đinh Mẫn càng

không

mở miệng, trong mắt nghi ngờ

không

thôi.

Trong đầu nàng ta bây giờ toàn bộ đều là chuyện về đứa con

đã

mất của nàng ta, làm gì còn có tâm trạng quan tâm chuyện của Nhạc di nương. Đây vốn chỉ là lý do để trừng phạt nàng, nếu là bình thường Đinh Mẫn

không

chỉ

không

quan tâm chỉ sợ là còn muốn cười hai tiếng ‘Ông trời có mắt’.

Cố Hàm Sương trở lại phòng mình liền sai người thu dọn đồ đạc. Viện Đinh Mẫn giống như

một

cái lưới đánh cá, khắp nơi là lỗ hổng, chuyện ngày hôm nay chưa đến nửa ngày

sẽ

được truyền vào lỗ tai của những người có lòng.

Nhạc di nương hiền lành giờ khắc này sợ là

sẽ

đứng ngồi

không

yên. Nghĩ đến Đinh Mẫn vừa thay nàng ta trừng trị nàng liền cảm thấy vui vẻ, cũng

không

biết đến khi nàng ta biết được Nhạc di nương chính là kẻ thù nàng ta vẫn luôn muốn gϊếŧ chết

thì

sẽ

bày ra vẻ mặt như thế nào.

Cố Hàm Sương vuốt vuốt khăn.

Lúc trước nàng theo Lâm Trọng vào phủ cũng

không

phải là vì vẫn còn lưu luyến gì

hắn

ta, chỉ đơn giản là muốn nhìn sau khi gia đình mình sụp đổ

thì

hai người được người đời tán thưởng là được ‘Ông trời tác hợp’

sẽ

có bộ dáng hòa thuận thế nào.

Tình cảm thanh mai trúc mã, từ lúc mình

một

thân

một

mình khổ sở giãy dụa trong phường kỹ, nhìn

hắn

ngày qua ngày làm trò khôi hài ở sân sau

đã

không

còn.

Bây giờ những tiết mục giống nhau

đã

nhìn hàng nghìn lần, từ lâu nàng

đã

không

còn hứng thú,

đã

đến lúc rời

đi.

Thanh Hoàn bưng

một

bát tổ yến. Cố Hàm Sương miễn cưỡng dựa vào đầu giường thưởng thức móng tay hôm qua vừa nhuộm,

không

để ý đến.

“cô

nương, người mau uống nhân lúc còn nóng, để nguội

sẽ

không

ngon.”

“Để xuống

đi, ta

sẽ

uống.” Mặt nàng thản nhiên.

Dáng vẻ nàng như vậy làm cho Thanh Hoàn phải nhăn mày,

đi

lên hai bước áp sát, ánh mắt sáng quắc, thấp giọng cảnh cáo

nói

“cô

nương đừng làm chuyện điên rồ nữa, nửa đời sau của người như thế nào

thì

phải xem chuyện của chủ nhân có thành hay

không.”

Cố Hàm Sương nghe vậy nhìn nàng ta từ

trên

xuống dưới

một

lượt, phát

hiện

ra nha hoàn này hôm nay mặc

một

bộ quần áo đỏ

thật

là sôi nổi. Đặc biệt nhất là cổ áo bị nàng ta cố ý kéo thấp xuống mấy phần, lộ ra cần cổ trắng mịn có vài dấu hôn chói mắt.

Nàng

không

khỏi “A”

một

tiếng, còn

đang

nghĩ nha hoàn này hôm nay

không

biết vì sao lại dám khoa tay múa chân với nàng, hóa ra là có chỗ dựa.

Đây là muốn gây khó dễ cho nàng sao?

thật

thú vị.

Ngón tay

nhỏ

dài đưa lên môi, nàng nở nụ cười ý tứ sâu xa, ánh sáng trong mắt phượng lạnh lùng chuyển động, giọng điệu mềm

đi, càng mang theo mấy phần thân thiết”

“Chuyện này đúng là ta

không

đúng,

không

chú ý đến ngươi cũng là đại



nương.”

Quả nhiên, khuôn mặt Thanh Hoàn lộ vẻ đắc ý,

đang

chuẩn bị mượn cơ hội mỉa mai vài câu.

Cố Hàm Sương đột nhiên chuyển đề tài “Nếu

đã

ở cùng lão gia, ta thay

hắn

làm chủ thu lưu ngươi, thế nào?”

Nụ cười của Thanh Hoàn còn chưa nở ra

đã

cứng đờ, ngẩng phắt đầu dậy, trợn hai mắt

không

dám tin tưởng.

Cố Hàm Sương nhíu mày “Làm sao vậy?

không

phải lão gia sao? Vậy coi như xong, trong nhà này, trừ lão gia ra những người khác đều là ngoại nam. Tư thông với ngoại nam là tội chết, ta cũng bảo vệ được ngươi.”

Lúc này Thanh Hoàn mới nhìn



trêu tức trong mắt đối phương, đột nhiên hiểu được nàng là cố ý, thân thể của nàng ta cho ai chẳng lẽ nàng

không

biết sao?



ràng là nàng biết nhưng giả vờ hồ đồ!

Chuyện này cũng

không

thể

nói



ràng ra được. Chỉ

không

ngờ rằng Cố Hàm Sương

không

thức thời như vậy, nàng ta hận đến trong mắt đều là lửa giận:

“cô

nương làm như vậy

không

sợ chọc giận chủ nhân sao?”

Cố Hàm Sương ném cái tăm trong tay

đi, cười

nói

“Ngay cả chủ nhân của ngươi ta cũng

không

sợ chẳng lẽ lại sợ

một

nô tỳ như ngươi sao? Đừng

nói

bây giờ ngươi

không

danh

không

phận, cho dù có ngày ngươi sinh mười bảy, mười tám người con trai ta cũng có cách gϊếŧ chết ngươi!” Nàng thu lại nụ cười

trên

mặt “Còn

không

nhanh cút

đi!”



ràng vẫn là bộ dáng hờ hững như vậy nhưng Thanh Hoàn lại bị ánh mắt nàng làm cho sợ hãi, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút e dè, xám xịt lui ra ngoài.

A, chưa đạt được gì

đã

đắc ý, chỉ mới hơi đe dọa

đã

co rúm lại, bộ dáng chỉ biết bắt nạ kẻ yếu như vậy

thật

khiến người ta đến hứng thú tiêu khiển cũng

không

có.

Cố Hàm Sương chẳng muốn để ý đến nữa, đợi đến lúc trong phòng

không

có ai mới lấy tờ giấy dưới đáy bát tổ yến ra, tiện tay rót

một

chén trà.

Thể chữ xuất

hiện

trên

tờ giấy trắng, Cố Hàm Sương nhìn

một

chút, chữ viết quen thuộc, nội dung là những lời lẽ cũ rích quen thuộc, đơn giản là nhắc nàng

không

nên quên sứ mệnh của gia tộc và nghĩ cách lấy được con ấn của Lâm gia.

Hai năm trước, trong cuộc chính biến Gia Hòa, Cố gia rớt đài. Phụ thân của Cố Hàm Sương cùng mấy người thúc bá bị chém đầu thị chúng, những người đàn ông khác trong gia tộc

thì

bị đày ra biên cương, nữ nhân bị đưa vào kỹ phường.

Cây ngã bầy khỉ tan, mọi người sợ bị dính líu đến cho nên đều tránh xa.

Cố phu nhân

không

chịu nhục mang theo

một

đám nữ quyến tự sát trong ngục.

Chỉ có Cố Hàm Sương,

một

thân chật vật khổ sở

không

khuyên bảo được, mang theo chỉ trích ‘Ngươi

không

xứng làm con

gái

Cố gia,

không

xứng làm con

gái

của ta’ của Cố phu nhân sống sót.

không

có ai biết, Cố lão gia nên bị chặt đầu thị chúng

thật

ra vẫn còn sống,

không

chỉ sống sót còn dẫn theo huynh đệ cháu chắt

đã

được hoán đổi sống ở chỗ bí mật ở kinh thành, dưới chân thiên tử, mưu tính phục hưng kế lớn.

Vốn Cố Hàm Sương cũng

không

biết chuyện, mãi đến tận nửa năm trước khi đồng ý về phủ với Lâm Trọng, có người đưa Thanh Hoàn đến bên cạnh, liên lạc với nàng

thì

nàng mới biết.

Nếu

không

phải bản thân bị coi là

một

quân cờ bị bọn họ vứt bỏ

thì

nàng

thật

sự

muốn vỗ tay

thật

lớn để khen ngợi bọn họ “Kế sách của phụ thân

thật

tuyệt vời.”

Trong thời gian ngắn có thể ở trong bóng tối Đông Sơn tái khởi chứng tỏ lúc trước có dư lực. Vậy lúc mẫu thân cùng các thẩm thẩm, tỷ muội tự sát

thì

bọn họ ở đâu? Lúc nàng khổ sở giãy dụa ở kỹ phường

thì

bọn họ ở đâu?

nói

cho cùng, chẳng qua là suy tính hai bên,

không

muốn tổn hại tài nguyên mà thôi.

Lúc bị vứt bỏ như

một

chiếc giày rách

không

chút nghĩ ngợi, bỏ mặc nàng suýt chết ở bên ngoài, vậy mà đến lúc nàng ở Lâm phủ chưa đến nửa tháng lại có

một

người mang theo tín vật tìm đến cửa, muốn nàng chịu nhục phục hưng gia tộc.

Mỗi lần có thư đưa đến đều là những câu nhắc nhở,

nói

nàng

đã

nhận được vinh quang từ Cố gia

thìphải gánh vác trách nhiệm của Cố gia.

Cố Hàm Sương

không

ngại vì những người đối xử với chân thành với nàng mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng nhưng phụ thân và ca ca nàng là những người nhận được nhiều vinh quang từ Cố gia nhất lại là những con rùa rụt cổ trốn phía sau; bọn họ dựa vào gì mà cho rằng nàng – người con

gái

đã

bị bọn họ vứt bỏ

sẽ

quay lại giúp bọn họ vượt qua khó khăn này.

Nàng cười giễu cợt

một

tiếng, lấy cây đánh lửa, mặt

không

đổi sắc đốt tờ giấy thành tro bụi.