Chương 10

Dư Thính nhìn kỹ, chỉ thấy cậu đang dùng đũa kẹp một con nhện, đút cho một… con thằn lằn ăn?

Dư Thính ngây ngốc.

Cúi đầu nhìn chằm chằm l*иg kính trong tay.

Hoá ra vai hề chính là cô?

Dư Thính vẫn đang khϊếp sợ, chậm chạp chưa lấy lại bình tĩnh.

Cuối cùng, Yến Từ trong phòng phát hiện bên ngoài có kẻ rình mò.

Cậu mở cửa sổ ra, Dư Thính còn chưa kịp trốn đã bị bắt gặp.

Cô xấu hổ đứng im, mười đầu ngón tay hung hăng cuộn tròn lại.

“Hi hi” Dư Thính ngây ngô cười hai tiếng.

Yến Từ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô.

“Tớ, tớ tới đây bồi thường thú cưng khác cho cậu.”

Nhưng có lẽ là bồi thường đồ ăn?

Dư Thính đang rối rắm cách gọi, hai mày nhăn chặt.

Bỗng nhiên Yến Từ xoay người rời đi, làm Dư Thính càng thêm mờ mịt.

Hiện tại phải làm sao đây?



Ngơ ra, Yến Từ đã xuất hiện bên cạnh cô.

Yến Từ cao hơn cô hai cái đầu, Dư Thính đứng trước mặt cậu khó khăn lắm mới đứng tới ngực.

Quần áo phác hoạ khung xương gầy mà đĩnh bạt của thiếu niên, ánh hoàng hôn nhuộm đầu tóc xấu xí của cậu thành màu nâu nhợt nhạt, làm cho da cậu càng thêm trắng.

Cậu rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên đầu Dư Thính.

Cho dù cậu không nói lời nào thì Dư Thính cũng biết cậu đang quan sát tóc cô.

“Đây, đây không phải là rau chân vịt!” Dư Thính không nhịn được giải thích, “Trào lưu, đây là màu tóc thịnh hành của năm nay.”

Yến Từ: “...”

“Thôi được rồi” Dư Thính cũng không muốn so đo với người câm.

Cô đưa l*иg kính qua: “Đền cho cậu, muốn làm thú cưng hay đồ ăn đều tuỳ ý cậu.”

Yến Từ nhận lòng kính.

Con nhện bên trong sinh long hoạt hổ (1), móng vuốt đầy lông cả gan chào hỏi cậu.

(1) Sinh long hoạt hổ (生龍活虎): khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.

“Tớ về đây!”

Trời đã sắp tối, Dư Thính cũng không muốn ở lại lâu.

Mới đi được hai bước, phát hiện Yến Từ không nói không rành đi theo ở phía sau, duy trì khoảng cách với cô.

Dư Thính dừng chân, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu đi theo tớ làm gì thế?”



Yến Từ nhấp môi.

“Cậu không cần đi theo tớ.”

Nói xong, Dư Thính xoay người bước đi.

Phía sau vẫn như cũ có tiếng bước chân, cô có chút phiền: “Tứ đã bồi thường con nhện cho cậu, còn đền tận hai con, cậu mau về nhà đi, không cần đi theo tớ.”

Yến Từ đột nhiên bị mắng, môi mím chặt hơn.

Dư Thính nhìn thiếu niên có vẻ đáng thương này, đột nhiên nhớ ra là đối tượng mình cần phải giúp đỡ, không được hung dữ, nếu không sẽ làm người ta hoảng sợ.

Cô không kiên nhẫn niết khoé môi, lấy điện thoại đưa qua: “Cậu muốn nói gì với tớ thì viết ra đây.”

Dư Thính nhớ tới có khả năng Yến Từ sẽ không biết dùng smart phone.

Thời dài, vươn cánh tay ra: “Này, viết lên đây đi.”

Tay cô rất nhỏ, cũng rất trắng, giống như củ hành lột vỏ, lộ ra một vài mạch máu, trên cổ tay có đeo vòng tay có đính kim cương, nhìn qua không thấy vẻ khoe khoang mà càng làm cô thêm quý phái.

Yến Từ lẳng lặng nhìn chăm chú, đem ngón tay giấu vào cổ tay áo.

Hơn nửa ngày, cậu mới lấy ‘lão già’ của mình ra, chậm rì rì gõ hai chữ.

Dư Thính tập trung nhìn ——

‘Đưa cậu’

Ý là… Muốn đưa cô về?