Chương 11

Dư Thính nghi ngờ một chút, sau đó quay đầu đi tiếp.

Yến Từ vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với cô, ngay cả tiếng bước chân cũng cố ý làm cho ăn khớp với cô.

Chen chúc qua ngõ nhỏ, tầm nhìn được mở rộng ra bên ngoài.

Chú Lý dựa vào thân xe hút thuốc, thấy cô đi ra thì nhanh chóng dập thuốc.

“Tớ tới rồi, cậu mau đi vào đi.”

Yến Từ vẫn không di chuyển.

Dư Thính không hiểu suy nghĩ của cậu, mỗi bước chân đều hơi lưu luyến đi về chỗ xe đậu, xe chậm rãi chạy đi được một đoạn nhỏ thì cô liền quay đầu nhìn Yến Từ rời đi, bóng dáng cậu nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt.

Người này thật là kỳ quái.

Dư Thính thu hồi tầm mắt, lấy đồ ăn vặt từ tủ lạnh nhỏ trong xe, chậm rãi ăn.

“Vậy đó là bạn học nuôi nhện của Thính Thính?”

Dư Thính đáp: “Dạ.”

“Thằng bé rất cao.”

Dư Thính tán đồng, học sinh cao trung cao trên 1m9 rất hiếm thấy.

Nhưng nhớ lại cậu đã 18 tuổi, tính ra cũng không hiếm lắm.

Khung cảnh bên ngoài lướt qua rất nhanh, ánh sáng của đèn nê ông thay thế ánh hoàng hôn phủ lên khắp thành phố, người đi đường vội vội vàng.



Cô lười biếng ngáp một cái, không bao lâu xe đã về đến nhà.

Dư Thính vừa tiến vào phòng khách, Quý Thời Ngộ cũng theo sau đi vào.

Cậu đạp xe hơn một tiếng đồng hồ, nóng đến mức mặt mày đỏ bừng, tóc tai bị mồ hôi thấm ướt.

Quý Thời Ngộ im lặng đổi giày, dường như thật sự không nhìn thấy cô.

“Hai đứa về rồi, cơm còn nóng, mau lại đây ăn đi.”

Dư Thính quăng cặp, mắt lạnh liếc cậu: “Đem phần cơm của cậu ta đổ đi.”

Nụ cười trên mặt dì Tô cứng đờ: “Hả?”

“Cậu ta có bản lĩnh thì tự mình kiếm cơm ăn đi, đừng ăn cơm của nhà chúng ta, lãng phí thức ăn.”

“Này…”

Dì Tô lâm vào thế khó xử.

Bà không muốn bỏ đói Quý Thời Ngộ, nhưng cũng không dám chọc giận đại tiểu thư.

Quý Thời Ngộ coi như thức thời, chủ động lên tiếng: “Không sao, con không đói bụng.” Cậu trầm mặc vác cặp sách lên lầu.

Người đã đi xa, dì Tôi thở dài: “Thính Thính, con tức giận với cậu ta làm gì, đứa nhỏ kia không cha không mẹ, rất đáng thương.”

Dư Thính khinh thường: “Làm như con không giống cậu ta chắc.”

“Dư Thính, nói chuyện kiểu gì đó!”



Giọng nói vừa rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.

Dư Thính phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, sợ tới mức trốn sau lưng dì Tô.

Người phụ nữ khí chất thản nhiên, không giận mà uy.

Tây trang xám nhạt bọc lấy chân dài eo thon, gót giày không cao, đi trên sàn nhà phát ra âm thanh lạch cạch, mỗi một tiếng kêu có tiết tấu nhịp nhàng.

Tóc ngắn, môi đỏ, khuôn mặt giống Dư Thính ba phần.

Đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn về phía trước, miệng thốt ra câu nói lạnh băng.

Dì Tô vui mừng: “Tiểu Đa về nhà sao không nói trước với dì một tiếng? Con ăn cơm không? Nếu không thì dì đi làm món cá Tây Hồ con thích nhất nha?”

“Không cần đâu dì, con về lấy văn kiện xong rồi đi liền.”

Nói xong, cô lại nhìn qua, ánh mắt nặng nề đặt trên người Dư Thính.

Dư Thính giống như chim cút nhỏ tránh phía sau lưng dì Tô, ngón tay nhỏ như có như không nghịch đuôi tóc dì Tô.

Dì Tô nhịn cười: “Nếu con vội như vậy thì dì dẫn Dư Thính đi ăn đây.”

Dư Thính vừa mới thở vào nhẹ nhõm thì đã nghe cô nói: “Cắc là con nên ăn một chút, vừa lúc Giang Hoài vẫn chưa ăn cơm.”

Giang Hoài là bảo tiêu kiêm tài xế của Dư Dung (1)

(1) Cái này bên convert ghi là Dư Thính, nhưng đã đọc truyện thì rõ ràng Giang Hoài là bảo tiêu kiêm tài xế của Dư Dung, nên xin mạn phép để tên Dư Dung.

Đẹp trai, nhưng có chút mùi vị tàn nhẫn, mỗi lần gặp mặt Dư Thính đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.