Chương 18

Quý Thời Ngộ cảm thấy ngoài ý muốn.

Còn nhớ rõ đời trước, Dư Thính thích cậu gần như cố chấp. Cô điêu ngoa tuỳ hứng là thật, vì cậu lạnh nhạt mà khóc lóc cũng là thật.

Lúc 20 tuổi, Dư Thính cản đường cậu và bạn bè thành lập công ty, ép buộc hai người đính hôn, biết rõ hôn lễ kia không phải đôi bên tình nguyện nhưng cô lại vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, vui sướиɠ thảo luận về tương lai với cậu.

Quý Thời Ngộ chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của cô, dù phần tình cảm này làm cậu chán ghét.

Cậu thấy ngạc nhiên, thiếu nữ một lòng chỉ có tình yêu này lại từ chối cậu.

Lạt mềm buộc chặt?

Sẽ không, tính cách của Dư Thính sẽ không dùng thủ đoạn này.

Quý Thời Ngộ tò mò muốn nhìn xem cô muốn làm chuyện gì.

"Là do Hạ Thất Tịch?"

"Đừng nói đến Hạ Thất Tịch, cho dù bây giờ xuất hiện Lục Tịch, Bát Tịch thì tôi cũng không thích cậu." Dư Thính đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.

Quý Thời Ngộ trong truyện tranh giả tạo muốn hẹn hò với cô, tuỳ rằng không rõ mục đích nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Hiện tại chỉ cần cô không đồng ý yêu cầu này, kế hoạch của cậu ta chắc chắn sẽ thất bại.

Cô còn có thể mượn cơ hội này đùa giỡn cậu ta, gây khó dễ cho cậu ta, càng không sợ bị hệ thống trừ điểm danh dự, dù gì cũng do cậu ta tự nguyện.

Ừm, rất hoàn hảo.

"Nếu cậu lấy lòng tôi thì biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại."

"Lấy lòng cậu?"

"Đúng vậy" Dư Thính đếm đầu ngón tay, "Nghe tôi nói này, cậu kêu cậu làm cái gì cậu phải làm cái đó, không được chống đối tôi, cho dù là ở đâu cũng phải nhường nhịn tôi."

"Ồ" Quý Thời Ngộ nói, "trước kia dù ở đâu thì tôi vẫn luôn nhường nhịn cậu."

Dư Thính cứng họng.

Ngay sau đó nói: "Vậy về sau cậu càng phải nghe lời tôi! Tôi nói mặt trời mọc hướng Tây thì chính là mọc hướng Tây!"

Cả hai đời, Quý Thời Ngộ nhịn cô tổng cộng hơn 20 năm, sớm thành thói quen. Hiện tại càng muốn biết Dư Thính đang chơi trò gì, lập tức gật đầu: "Được, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, không được khi dễ bạn học."

Dư Thính lập tức khó chịu: "Tôi không bắt nạt cậu ta, là Tô Anna bắt nạt cậu ta, nếu không phải tôi đúng lúc đi tới thì Hạ Thất Tịch đã bị lột một lớp da rồi."

Trên mặt Quý Thời Ngộ biết rõ ba chữ "không tin".

Dư Thính tức giận, lập tức hét to một tiếng: "Dừng xe!"

Tài xế chậm rãi dừng xe ở ven đường.

Dư Thính chỉ vào cửa xe, lạnh nói: "Cút xuống xe, ngay lập tức."

Đừng nói cãi lại, Quý Thời Ngộ không phát ra tiếng động xách cặp sách im lặng xuống xe.



"Thính Thính, ở đây rất khó đón xe."

Khung cảnh hoang vu, một con đường dài thẳng tắp kéo dài đến trang viên Dư gia, ngẫu nhiên sẽ có vài chiếc xe vận tải đi qua thì hầu như không thấy chiếc xe nào hết.

Dư Thính không thèm nghe, khoanh tay trước ngực, tức giận quay đầu đi.

Tài xế thở dài, xuống xe kêu Quý Thời Nộ lên xe lại.

Nghe được động tĩnh, Dư Thính không quan tâm, quay mặt ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp gục xuống.

Quý Thời Ngộ liếc xéo nhìn qua, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, đôi mắt ngập tràn tức giận và uỷ khuất.

Cậu hoảng hốt, thậm chí nghi ngờ mình đã phán đoán sai.

Dư Thính nghĩ sao nói vậy, nếu thật sự làm gì đó thì khẳng định không bày ra vẻ mặt này.

Cậu đã hiểu lầm?

"Tôi biết rồi." Quý Thời Ngộ thoả hiệp, "Tối nay tôi xuống tầng hầm ngủ."

Nếu muốn kế hoạch thành công thì không thể xé rách mặt với Dư Thính.

Chỉ sợ lành ít dữ nhiều, trước mặt cậu chỉ có thể thuận theo vị đại tiểu thư này.

Dựa vào cửa xe hơi, Dư Thính đem cặp sách đưa cho dì Tô, rầu rĩ không vui đi lên lầu.

Quý Thời Ngộ thức thời, chủ động đem mình nhốt vào phòng tối ở tầng hầm.

Dư Thính giận đến mức không ăn cơm chiều,

Tắm xong, lại đọc mấy bộ truyện tranh, bỗng nhiên cảm thấy chán ngắt.

Bởi vì ngày mai là thứ bảy, Dư Thính cũng không thèm để ý thời gian đang thong thả trôi qua, ở trên giường ăn không ngồi rồi xem phát sóng trực tiếp, ngẫu nhiên sẽ vung tàn như rác cho chủ phòng.

Mơ màng sắp ngủ, Dư Thính đột nhiên nhớ tới lúc chiều đã dặn Yến Từ chờ tin nhắn của cô.

Cô vội vàng ngồi dậy.

Luống cuống tay chân tìm điện thoại.

Rạng sáng 1 giờ 30.

Người bình thường đều đã ngủ rồi đi?

Nhưng mà... Lỡ như tiểu đáng thương vẫn đang chờ thì sao??

Hình như cậu ta sẽ chờ thật...

Dư Thính rối rắm xoa đầu tóc màu xanh rối thành một đoàn, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhắn qua hai chữ: "Ngủ ngon."



Cô căn bản không hy vọng Yến Từ sẽ trả lời, nhưng một giây tiếp theo, điện thoại rung lên một chút.

Yến Từ: "Ừ."

Dư Thính hoàn toàn khϊếp sợ.

Trả, trả lời rồi?

Cho nên Yến Từ vẫn đang đợi cô?

Trong lòng Dư Thính lộp bộp vài cái, vội vàng gõ chữ: "Cậu vẫn luôn đợi tớ?"

Yến Từ gửi lại: "Ừ."

Trả lời đơn giản, đến dấu chấm kết thúc câu cũng đầy đủ.

Vậy là... Tiểu đáng thương thật sự chờ cô đến nửa đêm?

Dư Thính cẩn thận nhắn lại: "Cậu không thấy tin nhắn gửi đến thì không phải nên đi ngủ sao?"

Đối phương lại trả lời một câu đơn giản: "Cậu kêu tôi chờ cậu."

Dư Thính hoảng hốt nhìn dòng chữ này, không thể tin được tiểu đáng thương trầm mặc hướng nội sẽ vì một câu của cô mà chờ đến nửa đêm.

Một câu nói thuận miệng, lại được người ta ghi nhớ trong lòng.

Dư Thính rất hiếm khi để ý đến cảm giác của người khác, nhưng vào lúc này, Dư Thính bắt đầu sinh ra cảm giác áy náy.

"Xin lỗi nha Yến Từ, tớ không cẩn thận quên mất."

Dư Thính cắn môi: "Cậu mau ngủ đi, lần sau tớ nhất định sẽ gửi tin nhắn cho cậu sớm hơn."

Gửi đi.

Sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

Một giây, hai giây, một phút, năm phút, điện thoại không có tin nhắn mới.

Dư Thính: "???"

Dư Thính: "?????"

Không phải chứ, cậu ta ngủ nhanh như vậy.

Dư Thính cạn lời, một lúc sau buông điện thoại xuống, không tình nguyện đi ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy, Dư Thính mơ mơ màng màng, chưa từ bỏ ý định xem tin nhắn.

Trống rỗng.

Dư Thính buồn bực vài giây.